Giai Nhân Vân Thượng - Thẩm Lục Vũ

Chương 21

Nhưng tôi vốn không quen địa hình nơi này, chưa chạy được bao xa đã vô ý trượt chân, ngã nhào xuống một con dốc dựng đứng.

Cả người tôi lăn xuống như quả bóng, chỉ cảm thấy xương cốt lại gãy thêm vài đoạn, m.á.u trong miệng không ngừng trào ra. 

Cơn đau khiến tôi gần như không thở nổi.

 

Tiểu thuyết không phải thường viết rằng dốc núi, vực sâu đều không thể c.h.ế.t được sao? 

Tôi cũng lăn rồi đây, giờ thì cho tôi một chỗ ẩn thân đi chứ.

 

Như thể có ai nghe được tiếng lòng của tôi, tôi quệt vội m.á.u trên mặt — quả nhiên, không xa phía trước là một cái hang đá.

Tôi vừa lết vừa bò, cả tay lẫn chân, nhích từng đoạn vào hang. 

Nhưng vừa mới chui được vào trong, tôi lập tức sợ đến hồn phi phách tán, suýt nữa thì hét toáng lên.

Bởi vì—tôi… tôi vừa chạm phải một bàn tay người nằm trên mặt đất.

 

16.

Tôi sợ c.h.ế.t khiếp, định bò ra khỏi hang, nhưng tiếng ồn ào ngoài xa ngày càng rõ rệt. 

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn cắn răng chui trở lại hang đá, thầm rủa bản thân, đúng là chẳng khác gì chó hoang gặp nạn.

 

Trên đảo Trầm Hồ hình như đã xuất hiện rất nhiều người. 

Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ bên trên, kèm theo vài câu nói lộn xộn theo gió truyền xuống sườn núi:

 

“Liệt Nha Thú bị g.i.ế.c rồi, Tôn Thượng giận đến phát điên…”

 

“Con nhóc phái Côn Luân đó chẳng phải mới chỉ Nguyên Anh kỳ thôi sao?”

“Liệt Nha Thú vốn đang bị thương, mới mời người tới giúp dưỡng lại nguyên khí, giờ thì hay rồi…”

 

“Tên họ Lăng kia đâu?”

“Ai biết? Trốn mất dạng từ lâu rồi.”

 

“Ngay cả nội đan của Liệt Nha Thú cũng không thấy đâu, Tôn Thượng sắp đập tan luôn cả địa cung.”

“Thật hả? Nội đan đó chẳng phải Tôn Thượng giữ lại để tự mình độ kiếp sao…”

 

Tiếng người nói chuyện mỗi lúc một gần, số người cũng càng lúc càng đông, tôi lại bắt đầu thầm cầu trời khấn đất: nếu ông trời đã cho tôi thoát c.h.ế.t khỏi tay Liệt Nha Thú, thì xin người thương tôi thêm một lần nữa, đừng để bọn họ tìm thấy tôi.

 

Không biết có phải ông trời thật sự nghe thấy không, mà trời đang trăng sáng mây quang, bỗng dưng gió lớn nổi lên, cát đá bay mù mịt, mây đen kéo tới dày đặc. 

Rồi tiếp theo là một trận mưa như trút, đổ xuống ào ào, trong nháy mắt cả hòn đảo tối om, giơ tay không thấy năm ngón.

 

Tiếng ồn ào trên đỉnh đầu rốt cuộc cũng dần dần tan đi, chỉ còn lại tiếng mưa rơi xối xả. 

Không biết đã qua bao lâu, tiếng mưa mới yếu dần, rồi cuối cùng cũng ngừng hẳn.

 

Tôi hé mắt nhìn ra ngoài từ cửa hang, thấy mây đen đã tản đi không ít, nơi chân trời phía đông đã bắt đầu rạng sáng.

Tôi đưa tay vào túi Càn Khôn lục lọi, mò được mấy viên đan dược, nuốt vội rồi gắng gượng vận hành một vòng tiểu chu thiên để cầm cự. 

Nhưng tinh lực đã gần cạn, tôi không còn sức mà xử lý thêm vết thương ở cánh tay nữa.

 

Trong hang dần sáng hơn một chút, tôi cố nén nỗi sợ, liếc về phía cái “bàn tay” khi nãy mình sờ phải.

 

Cái liếc đầu tiên, nhìn không rõ lắm, hình như còn có cả cánh tay. 

Tôi lại nín thở, liếc thêm mấy lần nữa, sau cánh tay đó, dường như còn gì đó nữa.

 

Tôi khẽ thở dài, đêm nay còn thứ gì mà tôi chưa thấy qua đâu? 

Ngay cả hung thú thượng cổ của Ma Tôn còn bị tôi giết, thì còn gì đáng sợ nữa chứ?

Cùng lắm cũng chỉ là một cái xác c.h.ế.t thê thảm không nỡ nhìn thôi.

 

Nghĩ đến đây, tôi cố trấn định lại tinh thần, mở to mắt, xoay người nhìn hẳn về phía đó.

Quả thật… đúng là thê thảm không nỡ nhìn. 

Nhưng may thay, không phải xác chết. 

Dù vậy… có lẽ chẳng mấy chốc nữa thì cũng thành rồi.

 

Bàn tay kia quả thật vẫn còn nối với một thân người, là một nam nhân. 

Nhưng vết thương trên người hắn còn nặng hơn tôi nhiều lần, cả người ngất lịm trong hang, hơi thở yếu ớt.

 

Tôi nghiến răng chịu đựng cơn đau cánh tay trái, cố gắng đỡ hắn dậy, truyền một chút linh lực sang cho hắn.

Kết quả, hắn lập tức phun ra một ngụm m.á.u tươi.

Tôi vội vận khí dò xét, mới phát hiện, tâm mạch của hắn đã hoàn toàn đứt đoạn.

 

Tiêu Hành từng nói, tu sĩ lấy tâm mạch làm gốc. 

Một khi tâm mạch bị thương, nhẹ thì mất đi khả năng tu luyện, nặng thì nguy hiểm đến tính mạng.

 

Người trước mặt tôi, tâm mạch vỡ nát, chẳng khác gì một gói mì tôm bị đè bẹp dưới đáy túi hàng tạp hóa.

Với tu vi của tôi hiện giờ, cho dù có muốn cứu cũng chẳng thể cứu nổi.

 

Tôi có chút chán nản, ngồi phệt xuống phía sau hắn. 

Vừa ngồi, liền thấy bên hông hắn có đeo một khối ngọc bội.

 

Trên ngọc bội có khắc một loại hoa văn, tôi liếc một cái liền nhận ra, đó là kiểu hoa văn chỉ xuất hiện bên phía Ma giới.

Không phải chứ, hắn là người bên Ma giới à?

Vậy là bị ai đánh cho ra nông nỗi này rồi vứt ở đây?

 

Tôi lại nghi hoặc cúi người, lật nhẹ mí mắt hắn xem thử.

Trời đất ơi…

Hắn thế mà lại có màng chớp — một lớp màng mỏng trong suốt trượt qua tròng mắt như loài thú dữ!

 

Ngay lập tức, tôi thấy người đang nằm bên cạnh mình có chút kinh tởm.

Lỡ hắn mà c.h.ế.t rồi biến lại nguyên hình thì sao? 

Lỡ lại là mấy thứ như thằn lằn, rắn rết… 

Tôi sợ c.h.ế.t đi được! 

Ngay cả con quạ tôi còn không chịu nổi, chứ đừng nói mấy loại này!

 

Tôi vừa định mặc kệ cho hắn sống c.h.ế.t thế nào thì mặc, nhưng chợt nhớ mình vừa tiện tay lấy một món đồ từ xác Liệt Nha Thú.

Tôi lấy viên đá tím sẫm ra xem. 

Người lục soát trên đảo khi nãy có nói, thứ này chính là nội đan của Liệt Nha Thú, là vật Ma Tôn định giữ lại để độ kiếp.

 

Tôi nhìn kỹ lại sắc tím âm u đó, và ánh sáng vàng lạnh lẽo bên trong như đang ngấm ngầm chờ đợi thời cơ.

Thứ này… rõ ràng không phải dành cho tu sĩ Nhân tộc.

 

Dùng vào người thường, e rằng còn c.h.ế.t nhanh hơn.

Thôi vậy, trời cao có đức hiếu sinh, đêm qua đã cứu tôi đến hai lần, chi bằng tôi cũng thuận theo ý trời, cứu lấy người trước mặt này.

Dù cho… đây có thể sẽ là việc cuối cùng tôi làm được trong đời.

 

Có lẽ do tối qua chịu quá nhiều chấn động, đầu óc tôi giờ đã chẳng còn hoàn toàn nghe theo lý trí. 

Tay run lên một cái, tôi liền nhét luôn viên nội đan kia vào miệng hắn.

 

Ban đầu, hắn không có phản ứng gì. 

Nhưng chẳng bao lâu sau, trán đã rịn đầy mồ hôi, khuôn mặt bắt đầu biến sắc.

Thấy vậy, tôi chẳng còn cách nào khác, đành cắn răng ngồi dậy, mặc cho cánh tay đau như lửa đốt, ép mình truyền linh lực cho hắn, giúp hắn từ từ luyện hóa viên nội đan đó.

 

Nội đan của Liệt Nha Thú quả nhiên không phải vật tầm thường.

Tôi có thể cảm nhận rõ, tâm mạch của hắn đang từng chút một được tái tạo, kỳ diệu đến mức giống như có ai đó đang tỉ mỉ ráp lại từng mảnh vụn của một gói mì tôm bị bóp nát.

 

Tôi chỉ mới truyền linh lực cho hắn được một lúc, thì sườn phải lại đau nhói dữ dội. 

Quay đầu nhìn xuống, tôi mới phát hiện vết thương đã bắt đầu chảy m.á.u trở lại.

 

Hóa ra… linh lực của tôi đã cạn kiệt, đến mức ngay cả việc cầm m.á.u cũng không thể duy trì nổi nữa.

 

Tôi dò thử đan điền của nam nhân kia, phát hiện hắn đã bắt đầu tự mình luyện hóa nội đan, thế nên cũng yên tâm thu tay lại, rồi dựa lưng vào vách đá trong hang, thở dốc ngồi phệt xuống.

Máu vẫn chảy không ngừng, mắt tôi bắt đầu hoa lên, mọi thứ trước mặt trở nên mờ mịt.

Tôi gắng gượng bò lại gần người kia, dốc hết chút sức tàn cuối cùng, khẽ nói bên tai hắn:

 

“Chúng ta vốn không quen biết nhưng ta cứu người một mạng. 

Nếu ta không qua khỏi, làm phiền mang t.h.i t.h.ể ta về phái Côn Luân. 

Ta… tên là Vân Yên Ninh.”

 

Tôi còn muốn nói thêm một câu: “ta làm việc tốt, luôn thích để lại tên.”

Nhưng chưa kịp nói ra, trước mắt đã tối sầm lại, cả người tôi đổ ập sang một bên, ngất lịm đi.

Bình Luận (0)
Comment