Giai Nhân Vân Thượng - Thẩm Lục Vũ

Chương 22

Tôi lại mơ thấy ác mộng.

 

Trong mơ là người mà tôi từng khao khát được gặp nhất, nhưng lại không dám gặp.

Đây là lần đầu tiên tôi mơ thấy hắn, thế nhưng không hiểu vì sao, khi hắn xuất hiện trước mặt tôi, tôi không thấy vui mừng, tim cũng không đập nhanh lấy một nhịp.

 

Tôi chỉ lạnh lùng bảo hắn cút đi.

Hắn quỳ xuống trước mặt tôi, khóc lóc van xin được giải thích. 

Nhưng trong lòng tôi lại rõ ràng, từng lời hắn sắp nói ra đều sẽ là dối trá.

 

Tôi nghĩ, hẳn là tôi đã hiểu rõ mọi chuyện, ngay từ khoảnh khắc tôi liều c.h.ế.t chiến với Liệt Nha Thú.

 

Tôi và hắn đã từng trải qua biết bao nhiêu ngày đêm bên nhau.

Hắn sớm đã để lộ không ít sơ hở, nếu tôi cẩn trọng hơn một chút, lẽ ra đã không rơi vào bẫy.

 

Nhưng vì sao tôi vẫn mắc lừa hắn?

Có lẽ là vì giọt nước mắt hắn rơi xuống trước ChuTà Nhai, đã lay động được tôi.

 

Đó là lần đầu tiên, từ khi tôi xuyên vào quyển sách này, có người khóc vì tôi.

Vì thế, tôi liền quên mất rằng, hắn là một kẻ nói dối không chớp mắt, từ đầu đến cuối chẳng có chút thật lòng.

Một kẻ như vậy sao có thể có nước mắt chân thành?

 

Năm xưa, loại Cực Lạc Tán kia chắc chắn là do hắn nói cho Vân Yên Ninh biết.

Còn khối linh thạch Quy Tức ấy, chắc chắn cũng đã được tính toán kỹ lưỡng để khiến Vân Yên Ninh rơi khỏi Tháp Quỳnh Lâm.

 

Chỉ là hắn không ngờ, sau đó tôi lại không uống bầu rượu Lê Hoa kia, khiến kế hoạch của hắn dang dở, buộc hắn phải tìm cơ hội khác.

Trớ trêu thay, từ thời điểm đó, tôi đã hoàn toàn dứt tình với Tiêu Hành, một lòng một dạ tu luyện, hắn chẳng còn khe hở nào để lợi dụng.

 

Hắn chỉ có thể chờ, chờ đến khi Nguyên Thư Dao bái sư, rồi mới nhân cơ hội đó dụ dỗ nàng tôi đi lén uống rượu Lê Hoa đã bị bỏ Cực Lạc Tán.

Ngay từ đầu, hắn đã không định giấu mọi chuyện.

 

Hắn cố ý chọn đúng thời điểm đó để đến tìm Nguyên Thư Dao, chính là muốn lợi dụng lúc nàng còn chưa hiểu gì, khiến mọi chuyện bùng nổ ngay tại chỗ.

Cho nên khi tôi phá hỏng kế hoạch ấy, hắn mới nổi giận đến mức gần như mất kiểm soát. 

Nếu hôm đó Tiêu Hành không nói trước rằng sẽ đến tìm Chưởng môn, thì e rằng chính hắn đã định sẵn sẽ đến đó, tự mình vạch trần tất cả.

 

Trước khi tôi chịu hình phạt roi giới luật, tôi đã nhờ hắn ngăn Nguyên Thư Dao lại.

Nhưng khi hình phạt kết thúc, người ở bên cạnh tôi vẫn là hắn, còn Nguyên Thư Dao thì đã chạy lên Chu Tà Nhai từ lúc nào.

 

Giọt nước mắt ngày hôm đó quả nhiên là giả.

Điều duy nhất hắn không ngờ tới là cuối cùng, không ai trong chúng tôi gặp chuyện.

 

Hắn nhất định vô cùng căm hận, đặc biệt là đối với tôi, hận đến thấu xương.

Cho nên hắn mới không tiếc gì mà bịa lời trước mặt Chưởng môn, chỉ để dụ tôi đến đảo Trầm Hồ.

 

Hắn đã thông đồng với Ma Tôn từ khi nào chứ? 

Với cái huyễn cảnh chắp vá mong manh ấy, vậy mà Ma Tôn lại sẵn lòng cho hắn mượn cả Liệt Nha Thú - một hung thú thượng cổ.

 

Nghĩ lại thì, trong nguyên tác, tuy miêu tả có phần mơ hồ, nhưng giờ xem kỹ, từ đầu đến cuối, hắn vốn chẳng phải hạng người lương thiện gì.

 

Trong nguyên tác, hắn cứ mãi lưỡng lự giữa Nguyên Thư Dao và Vân Yên Ninh, chẳng phải là cố tình kích động hai người vì Tiêu Hành mà tranh đoạt lẫn nhau hay sao?

Khi phái Côn Luân bị tập kích, hắn không đi cứu sư phụ, mà lại đi theo Nguyên Thư Dao khám phá bí cảnh, tìm kiếm cơ duyên, có lẽ là toan tính kéo dài thời gian.

Thậm chí, hắn còn có thể để mặc Nguyên Thư Dao một mình xâm nhập Ma giới, có lẽ khi ấy hắn chưa từng nghĩ nàng sẽ thật sự g.i.ế.c sạch lũ ma tu, cứu được Tiêu Hành trở về.

 

Lúc đó, hắn hẳn phải vừa giận vừa hận đến nghiến răng.

Nhát kiếm hắn đ.â.m Nguyên Thư Dao, rốt cuộc có bao nhiêu phần là vì cái c.h.ế.t của Vân Yên Ninh, còn bao nhiêu phần là vì chính hắn?

 

Tôi đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, ngay cả trong mơ cũng cảm nhận được vài giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

 

Lăng Chi Triệt, khi ngoảnh đầu nhìn lại, tôi chỉ còn nhớ, hôm đó trên Tháp Quỳnh Lâm, mắt hắn đầy vẻ nham hiểm.

Ánh mắt ấy, tôi nhìn một lần là khắc cốt ghi tâm.

Muốn quên đi tận gốc, e là chỉ còn cách tự tay moi đôi mắt đó ra khỏi đầu hắn mới được.

 

Nghe thật ác độc sao?

Tôi học từ sư huynh cả đấy, nhưng mà vẫn còn thua xa.

 

17.

Tôi mở mắt, trước mắt mơ hồ như thể lại bị cận thị. Phải một lúc sau tôi mới nhận ra, thì ra là vì ngủ quá lâu, khóe mắt đã bị ghèn bít kín.

Tôi đưa tay dụi mắt, chà đi lớp ghèn, rồi nhìn lại — tầm nhìn đã dần rõ ràng.

 

Tôi hình như đang nằm trên một chiếc giường gỗ chạm trổ hoa văn vô cùng cầu kỳ, bốn phía buông rèm lụa thêu thùa tinh xảo. 

Mọi vật trên giường đều tinh mỹ sang trọng đến mức khiến người tôi phải trố mắt trầm trồ.

 

Đã bao lâu rồi tôi không được nằm trên chiếc giường mềm mại thế này, cũng đã lâu lắm không được đắp chăn bông dày ấm thế này, thoải mái đến mức khiến người lâng lâng như đang mơ.

 

Tôi cử động thử bàn tay trái, linh hoạt như thường, chẳng còn chút đau đớn nào. 

Lại chui vào trong chăn, len lén nhìn xuống bên hông mình — lạ thật, không thấy một vết sẹo nào.

 

Tôi rốt cuộc đã ngủ bao lâu rồi?

 

Tôi thò cái đầu nhỏ ra khỏi chăn, trong không khí như phảng phất mùi trầm hương nhàn nhạt. 

Tôi lại chẳng thấy mùi này giúp an thần gì, chỉ cảm thấy như mang theo chút cảm giác của chốn Phật môn.

 

Còn muốn ngủ thêm một lát, tôi lại cuộn mình thành một cuộn tròn ấm áp, thỏa mãn mà tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Chắc cũng không ngủ bao lâu, lúc tôi mở mắt ra lần nữa, ánh sáng bên ngoài dường như chẳng hề thay đổi.

 

Nhưng lần này, rèm lụa quanh giường đã được vén lên. 

Tôi nghiêng đầu nhìn ra ngoài, quả nhiên, khung cảnh bên ngoài cũng tráng lệ không kém. 

Tuy bày biện xa hoa, nhưng lại không hề phô trương lòe loẹt, mà mang theo vẻ cao quý, thanh nhã, chỉ những nhà quyền thế danh giá mới có được khí chất này.

 

Bên giường, cạnh chiếc đôn gác chân, có một nữ tử đang quỳ chỉnh lại màn trướng. 

Có lẽ nghe thấy tiếng tôi trở mình, nàng ta vội đứng dậy ngoảnh lại. 

Thấy tôi đã mở mắt, nàng mừng rỡ reo lên:

 

“Phu nhân tỉnh rồi! Phu nhân tỉnh rồi!”

 

Dứt lời liền chạy tới bên giường, ân cần hỏi tôi có chỗ nào khó chịu, có muốn ngồi dậy không. 

Quả thật tôi đã nằm khá lâu, cũng muốn ngồi dậy một chút, bèn để nàng đỡ tôi dậy.

 

“Phu nhân khách khí rồi, nô tỳ xin đỡ người ngồi dậy ngay.”

 

Nữ tử kia búi hai bên, trông ngây thơ đáng yêu. 

Nàng đỡ tôi ngồi dậy, rồi khoác lên người tôi một chiếc áo ngoài thêu gấm dệt chỉ vàng, những sợi kim tuyến kia khi chạm vào mát lạnh, tựa như chỉ cần sơ ý một chút là có thể cứa rách tay.

 

“Phu nhân đã ngủ rất lâu, vừa mới tỉnh dậy, nên súc miệng một chút nhé.”

Bình Luận (0)
Comment