Tôi mua một chiếc ô tô, rồi mua thêm một căn hộ ba phòng ngủ trong khu của cha mẹ.
Sau đó lại mua một căn hộ nhỏ ở trung tâm thành phố.
Giá nhà ở thành phố tuyến ba vẫn còn chấp nhận được, mua xong những thứ đó, tôi vẫn còn dư bốn triệu.
Tôi dành rất nhiều tâm huyết và thời gian để lo phần nội thất, cũng có thể là chỉ vì tôi không biết phải làm gì khác cho bản thân.
Sau khi nhà cửa sửa sang xong xuôi, tôi phần lớn thời gian ở căn hộ trung tâm, cuối tuần mới về nhà cha mẹ ở đôi chút.
Cha mẹ không thích đi du lịch, nên tôi đành đi một mình, bay qua bay lại vài nơi.
Nhưng chẳng bao lâu sau… tôi cũng thấy chán.
Ngày ngày chỉ ở nhà, chẳng khác gì con cá mặn nằm ì ra đó, gọi hết lượt các quán ăn quanh nhà, sau lại thấy quán nào cũng chán như nhau.
Cha mẹ cảm thấy tôi đang sa sút, bắt đầu giục tôi ra khỏi nhà, thúc ép tôi đi tìm một công việc mới.
Dù sao thì bốn triệu cũng không đủ để ăn chơi nằm không cả đời.
Tôi cũng dần cảm thấy cuộc sống thật nhàm chán, muốn làm gì đó nhưng lại rất sợ quay lại cái vòng lặp làm công ăn lương như trước.
Cuối cùng, tôi chọn đến sở thú làm nhân viên chăm sóc thú nhỏ — ha ha, chính là nghề "xúc phân chuyên nghiệp", cầm xẻng xúc đàng hoàng.
Dù cha mẹ cho rằng công việc ấy không phải việc đàng hoàng, nhưng họ cũng đồng ý để tôi từ từ suy nghĩ lại.
Mỗi ngày tôi dành hai tiếng xúc phân, hai tiếng thay cỏ, hai tiếng cho ăn, và hai tiếng... nằm lười biếng.
Nhưng suốt tám tiếng ấy, lúc nào quanh tôi cũng có đủ thứ sinh vật lông mềm mượt làm bạn, thích vuốt thì vuốt, thích ôm thì ôm.
Mẹ tôi lại bắt đầu lo chuyện hôn nhân, nói tôi không thể cứ lông bông mãi như vậy.
Thế là mỗi cuối tuần tôi bị ép đi xem mắt.
Có lúc không phải cuối tuần cũng phải đi.
Nhưng những hôm đó tôi thường không kịp tắm, thế là cứ thế mang theo mùi nước tiểu của thỏ xuất hiện trong các nhà hàng và tiệm trà sữa.
Kết quả thì… khỏi nói cũng biết.
Mùi nước tiểu thỏ rõ ràng không có tác dụng thu hút con người.
Ngay khi tôi sắp bị mẹ bức đến sụp đổ, bà lại đẩy tôi đi gặp một người nữa.
Anh tôi tên là Lam Ngọc.
Ha… từ triều Minh xuyên không tới à?
34.
Tôi gặp Lam Ngọc vài lần.
Anh làm việc ở toà án, thoạt nhìn có vẻ nghiêm túc ít nói, nhưng tiếp xúc lâu rồi mới nhận ra, anh tôi chỉ là kiểu người chậm ấm lên thôi.
Tôi từng dẫn anh tới thăm khu thú nhỏ.
Anh nhẹ nhàng nâng chú thỏ con trong tay, dịu dàng vuốt ve, lúc mỉm cười… thậm chí còn mang theo vài phần non nớt ngây ngô như thiếu niên.
Không hiểu sao, tim tôi bỗng khẽ rung động.
Tối hôm ấy, tôi hỏi anh có muốn ở bên nhau không — Lam Ngọc không do dự, lập tức đáp: "Được."
Vậy là… tôi có bạn trai rồi.
Hai đứa cùng nhau đi xem phim, dạo phố, đăng ảnh đối phương lên vòng bạn bè, còn đổi cả ảnh đại diện đôi.
Những cuối tuần tôi phải đi làm, anh thường mang đồ ăn vặt và đồ uống đến sở thú thăm tôi, như học sinh tiểu học đi du xuân vậy.
Xuân qua thu đến, những chú thỏ trong làng thú nhỏ bắt đầu sinh con, mấy bé thỏ con hồng hồng, cuộn tròn trong lồng ấp, nom chẳng khác gì mấy hạt đậu phộng chen chúc bên nhau.
Tôi và Lam Ngọc bên nhau cũng gần một năm rồi.
Mẹ tôi lại bắt đầu đứng ngồi không yên, nhiều lần ám chỉ rằng, đã đến lúc tiến thêm một bước nữa.
Tiến thêm một bước?
Chẳng phải là kết hôn đó sao?
Tôi không biết có nên cứ như thế mà chấp nhận Lam Ngọc không.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn nghe theo lời cha mẹ, từ chức ở sở thú.
Cha giúp tôi xin một công việc hành chính ở văn phòng luật sư của bạn ông, lương không cao, nhưng sáng chín chiều năm, không tăng ca, rất phù hợp với một người vợ hiền.
Năm ấy, đến Tết, cha mẹ tôi và cha mẹ Lam Ngọc gặp mặt.
Hai nhà trò chuyện rất hợp, mọi chuyện đều thuận hòa, không có nửa điểm tranh chấp.
Chỉ là… sau lần gặp ấy, mỗi khi gặp lại Lam Ngọc, tôi không hiểu vì sao, lời nói ngày một ít đi.
Lam Ngọc chậm hiểu, mãi sau mới phát hiện ra tôi có điều khác lạ.
Anh đoán được lý do tôi trầm mặc, chỉ nói với tôi:
"Anh sẽ đối xử thật tốt với em. Rất tốt, rất rất tốt."
Tôi nghe vậy, lại không kìm được mà muốn hỏi: Anh có thể vì em mà c.h.ế.t không?
Nhưng chính tôi cũng không hiểu vì sao lại có ý nghĩ vô lý đến thế.
Thế nên, cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ cười nhẹ.
Xuân về lúc nào chẳng hay.
Lam Ngọc hẹn tôi cuối tuần đi leo núi.
Núi non thanh tĩnh, vạn vật hồi sinh, đến cả rừng thông cũng nảy ra lớp chồi non xanh biếc.
Suốt dọc đường tôi chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ bước sát theo sau Lam Ngọc.
Hai người đi từ sáng đến gần trưa mới lên tới đỉnh.
Lam Ngọc có vẻ như đã đến đây nhiều lần, dẫn tôi đi xuyên rừng thông, bước chân nhẹ nhàng, thành thạo.
Gió xuân thổi qua, hương thông dìu dịu xộc thẳng vào mũi.
Tôi bỗng khựng lại, đứng sững giữa rừng cây.
Trong lòng đột nhiên trống rỗng, như thể có điều gì đó vô cùng quan trọng, đã bị tôi bỏ quên phía sau từ lúc nào.
Lam Ngọc quay người lại, thấy tôi đứng ngây ra đó liền bước tới nắm lấy tay tôi.
Tôi không hiểu vì sao nhưng dường như đã mơ hồ đoán được điều gì, bất giác lùi lại mấy bước, như thể sợ hãi.
Lam Ngọc vẫn dịu dàng mỉm cười, hỏi tôi:
“Em đoán ra rồi à?”
Tôi vẫn sững người, không biết nên phản ứng thế nào.
Cuối cùng, vẫn lắc đầu, rồi chủ động đưa tay nắm lấy tay anh.
Lam Ngọc dẫn tôi đi đến trước một vách đá trên đỉnh núi.
Nơi ấy địa thế thoáng đãng, mây trời núi non thu hết vào tầm mắt.
Tôi đưa mắt nhìn quanh, lòng bỗng khẽ rung lên — hình như từng có một thời, tôi vẫn hay bay qua bay lại giữa núi rừng như thế này, tự do như cánh chim trời.
Lam Ngọc gọi tôi một tiếng, rồi chậm rãi quỳ xuống trước mặt tôi, tay biến ra một chiếc nhẫn nhỏ xinh.
Tôi nhìn anh, nhưng ánh mắt lại như xuyên qua cả chiếc nhẫn cũng xuyên qua cả con người ấy.
Chẳng phải đây chính là tất cả những gì tôi từng ao ước sao?
Mười triệu kia giúp tôi gỡ bỏ mọi gánh nặng, cho tôi được sống phóng túng một lần.
Sau đó, trở lại cuộc sống bình thường — cha mẹ bình an, kết hôn, sinh con…
Thế nhưng… tại sao tôi lại không thể đưa tay ra, nhận lấy chiếc nhẫn Lam Ngọc trao?
Tại sao… tôi nhất định phải leo lên tận chín tầng mây?
Một thân xác phàm tục như tôi, rốt cuộc đã vượt qua những gì mà leo lên được tận chín tầng trời?
Sau lưng Lam Ngọc, dường như có một dãy bậc thang bằng đá thấp thoáng hiện ra.
Những bậc đá ấy kéo dài xuyên qua tầng mây, thẳng tắp, vô tận — chẳng thể nhìn thấy điểm cuối.
Tôi là ai?