Tôi là Vân Yên Ninh.
Vậy vì sao… tôi lại vì chàng mà trả giá nhiều đến vậy?
Thân thể đầy thương tích, tu vi bị hủy.
Tôi với chàng… chẳng qua là một ân cứu mạng, cớ sao lại…
Tôi đột nhiên cười phá lên, đã sớm không còn là “ân cứu mạng” đơn thuần nữa, đúng không?
Tôi vốn cô độc giữa thế gian, một lòng chỉ muốn nghịch thiên cải mệnh.
Nhưng chỉ có chàng, nhìn thấu tất cả, nói:
“Con đường này quá gian nan, ta nguyện cùng nàng đi hết.”
Tôi từng cho rằng đời này, tôi chỉ có thể lủi thủi bước đi một mình.
Nào ngờ lại gặp được một người tình nguyện theo tôi, không tiếc sinh mạng.
Muôn vàn tương ngộ, đều là do duyên.
Thế nhưng, hết lần này tới lần khác, chàng lại chỉ khẩn cầu:: Đừng buông tay.
Trong Thanh Hàn Cung, bên nhau như hình với bóng, cùng ngắm hoa dưới trăng.
Nếu chỉ là ân nghĩa cứu mạng thì sao lại có thể gần gũi thân thiết đến thế?
Trận chiến ở Ma cung, tôi bị tẩu hỏa nhập ma, sát khí ngút trời.
Chàng lại không chút do dự ôm chặt lấy tôi vào lòng, cam nguyện truyền hết linh lực, chỉ mong tẩy sạch tâm ma trong tôi.
Chàng từng nói:
“Ân cứu mạng nên lấy thân báo đáp.”
Nhưng, Lan Dục, điều chàng trao cho tôi đã không chỉ là một thân thể.
Thứ chàng trao là niềm tin, là tình yêu - đồng sinh cộng tử.
Mà nay, tôi vẫn chưa chết.
Vậy nên chàng phải đợi tôi.
Nhất định phải đợi tôi.
Lam Ngọc thấy tôi sững người đứng im tại chỗ, không kìm được gọi tôi mấy tiếng.
Tôi giật mình tỉnh lại, mới phát hiện nước mắt đã lặng lẽ rơi đầy mặt.
Lam Ngọc hình như đã nhận ra điều gì, bước tới, lo lắng hỏi tôi:
“Sao vậy? Có chuyện gì à?”
Tôi lắc đầu, khẽ nói:
“Không có gì.”
Hắn thở phào, mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay tôi, định đeo chiếc nhẫn ấy lên ngón áp út.
Tôi chỉ mỉm cười, nụ cười mang theo chút đắng chát, kiên quyết rút tay về, rồi xoay người rời đi.
“Em còn có thể đi đâu?”
Tôi bật cười. Nếu đây thật sự là hiện thực, nếu Lam Ngọc thật sự tồn tại , anh sẽ không hỏi câu ấy.
“Ta phải đi rồi.
Lan Dục vẫn đang đợi ta.”
Dứt lời, tôi lao thẳng về phía vách đá.
Không một chút do dự, như cánh chim tung mình vào trời rộng.
Phía sau, Lam Ngọc thậm chí không thốt nổi một tiếng kinh hãi.
Tôi nhắm chặt mắt.
Rất lâu sau, mới cảm giác thân thể mình nặng nề rơi xuống mặt đất.
Đau — nhưng chẳng giống nỗi đau lẽ ra phải có khi lao mình khỏi vách núi.
Tôi cảm thấy trước mắt mình lại bị bịt kín bởi một lớp băng trắng, toàn thân cũng ngập trong cơn đau tưởng như muốn xé nát da thịt.
Tôi gắng gượng chống nửa người ngồi dậy, mò mẫm lần về phía trước.
Dưới lòng bàn tay tôi, chạm phải thứ gì đó cứng rắn, quen thuộc…
Là bậc đá.
Là Thiên Ti.
35.
Tôi ngồi bệt trên bậc đá, đưa tay dò xét đan điền, lòng trầm xuống.
Nguyên anh thật sự đã biến mất.
Linh lực tiêu tan, tôi bây giờ chẳng khác gì một người phàm — muốn leo tiếp Thiên Ti, chỉ có thể dựa vào tay chân.
Tôi đưa tay lần mò xung quanh, muốn tìm lại bội kiếm của Tiêu Hành.
Mò rất lâu, chẳng thấy t.h.i t.h.ể hung thú đâu cả, tôi đang định từ bỏ thì bỗng nghe bên chân vang lên một tiếng động nhỏ.
Tôi cẩn thận lần tay về phía ấy, chạm phải một vật lạnh lạnh, thân thuộc.
Là Tư Dục Tuyệt.
Tôi cúi người, nhặt lấy cây tiêu của mình, ôm vào ngực.
Thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, tôi biết mình không thể trì hoãn thêm nữa.
Cuối cùng từ bỏ việc tìm kiếm bội kiếm, xoay người tiếp tục bò lên.
Tu hành bao năm, tôi đã quen với thân thể nhẹ nhàng của một tu sĩ.
Giờ đây thân xác chỉ còn lại sự nặng nề, mỏi mệt.
Mỗi bước bò lên đều vô cùng vất vả, nhưng lòng tôi thầm nhủ, vì Lan Dục dù có khổ sở đến đâu, tôi cũng không để mình dừng lại.
Cứ thế, tôi bò lên Thiên Ti, đi rồi nghỉ, nghỉ rồi lại đi.
Không rõ đã trôi qua bao nhiêu ngày.
Từ khi mất đi ánh sáng, các giác quan khác của tôi dần trở nên nhạy bén.
Thiên Ti này, ngoài khí lạnh của đá, chỉ có gió buốt thổi không ngừng.
Nhưng hôm nay, tôi cảm nhận trong gió có thêm chút ẩm ướt.
Quả nhiên, sau vài bước nữa, tiếng sấm cuồn cuộn từ chân trời truyền đến.
Tôi theo phản xạ, đưa tay vào ngực, nắm chặt lấy Tư Dục Tuyệt.
“Lần này không thể hồ đồ nữa.
Ta nhất định sẽ cứu được Lan Dục và nhất định sẽ đưa ngươi về bên Không Trường Thán.”
Tư Dục Tuyệt khẽ run lên trong tay tôi, tựa như thật sự hiểu lời tôi vừa nói.
Chỉ vừa dứt lời, tiếng sấm gầm vang như đã cuốn đến sát bên tôi.
Giống như tiếng sấm từng nghe trước Chu Tà Nhai năm xưa — nhưng lần này lại mang theo sát khí cuồng bạo hơn gấp bội.
Tôi liều mạng bò về phía trước, dốc hết chút sức lực còn lại, chỉ mong thoát khỏi vị trí sắp bị thiên lôi giáng xuống.
Với tôi bây giờ, ngay cả một lưỡi băng cũng không chịu nổi, huống hồ là thiên lôi.
Nhưng sự đời vốn chẳng bao giờ thuận theo ý nguyện.
Tôi càng gắng gượng bò nhanh, tiếng sấm kia liền cách tôi càng gần.
Từng tiếng như trống lớn gõ thẳng vào màng nhĩ, đau đến choáng váng.
Đột nhiên, tiếng sấm bỗng im bặt.
Nhưng hai tay tôi cảm nhận được , mặt đá dưới thân đang run nhẹ, báo hiệu lôi kiếp sắp giáng xuống.
Trên Thiên Ti, không có lấy một vật nào để che chắn.
Tôi chỉ còn biết cuộn người lại, rạp sát xuống bậc thang, hai tay ôm lấy đầu, thu mình thành một khối.
Trong khoảnh khắc đó — mọi thứ lặng thinh.
Ngay cả gió vốn không bao giờ ngừng cũng bỗng trở nên im ắng.
Tôi biết… thiên lôi đến rồi.
Cả Thiên Ti chấn động như lá liễu trong bão, nghiêng ngả bất định.
Tôi gắng hết sức áp sát thân mình xuống mặt đá.
Rồi đột nhiên, tôi cảm giác bộ giáp bạc trên người rụng khỏi thân, bay vút lên không trung.
Ngay sau đó là hai tiếng nổ long trời lở đất.
Tàn lực của thiên lôi như sóng thần tràn đến, suýt chút nữa đã cuốn tôi khỏi bậc thang, rơi xuống chín tầng trời.
Tôi cắn răng, siết chặt lấy bậc đá, dùng toàn bộ sức lực mà ghì lấy.
Mười đầu ngón tay cào đến bật máu, móng tay rách nát.
Sức ép của sóng lôi đánh dồn cả lục phủ ngũ tạng lại với nhau, đau đến mức tôi không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cổ họng trào ngược, m.á.u phun từng ngụm.
Nhanh như tia chớp, mọi thứ tan đi rất nhanh, nhanh đến mức không kịp nghĩ gì.
Tôi cảm thấy lá phổi của mình như bị đánh nứt.
Mỗi hơi thở đều là máu, cổ họng tràn đầy m.á.u tanh nồng.
Hai tai bắt đầu rỉ máu, ấm nóng trượt dài xuống cổ.
Vừa rồi — là bản mệnh pháp khí của Nguyên Thư Dao, thay tôi đỡ một đạo thiên lôi.
Tôi nghiến răng, cố lê về phía trước thêm vài bước.
Nhưng mới chỉ được vài bước, Thiên Ti lại bắt đầu rung lên dữ dội. dường như đạo lôi thứ hai sắp giáng xuống.
Tôi không thể dừng lại.
Đã chẳng còn chút sức nào để kháng cự, nhưng cũng không thể ngồi yên chờ chết.
Có thể tiến thêm một bước, chính là một bước.
Tiếng sấm mỗi lúc một gần.
Tôi vật lộn trong đau đớn, cố sống cố c.h.ế.t bò tới.
Nhưng rồi — sấm lại bất ngờ im bặt.
Tôi như kẻ buông xuôi, rạp người xuống đất, ngoài lời thầm cầu trời cao phù hộ thì chẳng còn cách nào khác.