Lần nữa tỉnh lại, trước mắt là màn trướng quen thuộc ở Thanh Hàn Cung.
Trong phòng vẫn là mùi trầm hương nhàn nhạt lan tỏa.
“A Ninh, nàng tỉnh rồi… A!”
Tôi nghe thấy tiếng Lan Quân, vội vàng ngồi bật dậy.
Không ngờ chàng đang co người ở chân giường, thấy tôi tỉnh lại thì định bò đến bên, kết quả tôi vừa ngồi dậy thì đầu đập mạnh vào mặt chàng.
Còn chưa kịp hỏi chàng có đau không, cả người tôi đã bị Lan Dục kéo vào lòng, siết chặt đến nghẹt thở.
Hương thông quen thuộc trên người chàng lại một lần nữa bao phủ lấy tôi, nước mắt mà tôi đã cố nén suốt bao lâu, rốt cuộc không thể kìm nén thêm nữa, mặc kệ tuôn trào.
“Lan quân, Lan quân chàng trở về rồi…
Chàng dọa ta sợ c.h.ế.t khiếp…”
“A Ninh, A Ninh sao nàng có thể tự mình đi leo Thiên Ti?
Cho dù ta vĩnh viễn không tỉnh lại, ta cũng không muốn nàng mạo hiểm đi con đường cửu tử nhất sinh ấy…”
“Muộn rồi, muộn mất rồi… ta đã trèo qua rồi…
Lan quân không biết đâu, Thiên Ti đáng sợ lắm… hu hu hu…”
Nghe tôi nói vậy, cả người Lan Dục khẽ run lên, nước mắt lặng lẽ trượt dài theo gò má, rơi xuống trán tôi, thấm vào da thịt.
“A Ninh… tất cả là ta không tốt.
Tôi cầu xin nàng, từ nay đừng vì ta mà mạo hiểm nữa…”
Tôi ôm chặt lấy Lan Dục, dán chặt vào lòng chàng, như muốn hòa tan cả bản thân trong nhịp thở quen thuộc ấy.
Bao nhiêu đau đớn từng chịu trên Thiên Ti, phút chốc như tan biến hết trong vòng tay này.
“Lan quân… vì chàng, A Ninh nguyện làm tất cả.”
Lan Dục đổi tư thế, ôm tôi càng chặt hơn.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, môi chàng đã bất ngờ phủ xuống, cuồng nhiệt hôn lấy tôi.
Tôi đang định giãy giụa gọi Cốc Vũ vào đóng cửa thì bên tai bỗng vang lên một giọng nói xa lạ:
“Nghiệt đồ, chớ có vô lễ.”
Một câu ấy khiến toàn thân tôi dựng hết cả tóc gáy.
Tôi lập tức giơ tay đẩy Lan Dục ra, nhưng chàng chẳng hề bận tâm, vẫn quấn lấy tôi như không có gì, còn tiện tay kéo rũ màn trướng xuống.
Màn vừa buông, tôi cảm giác không khí trong phòng như nặng đi vài phần.
Tôi khổ sở khuyên nhủ mãi, cuối cùng cũng đẩy được Lan Dục ra, vội vã ngồi dậy, vén màn trướng lên, rón rén thò đầu ra ngoài…
Chỉ thấy trong phòng có một thư sinh áo trắng đang đứng, thoạt nhìn cũng cỡ tuổi Lan Dục.
Tôi không ngờ sư phụ của Lan Dục lại trẻ đến vậy, xem ra, người thích "trẻ hóa" không chỉ có một mình Tiêu Hành.
“Đệ tử Vân Yên Ninh, bái kiến Tiên Tôn.”
Tôi cuống cuồng nhảy xuống giường hành lễ, đến dép cũng quên xỏ.
Lan Dục thấy vậy liền vội vã nhảy theo, lo lắng nói:
“Phu nhân, mang giày vào đi, nền đất Thanh Hàn Cung rất lạnh.”
Sư phụ chàng thấy cảnh ấy liền hừ lạnh một tiếng.
Lan Dục chẳng buồn nhìn đến ông, chỉ chăm chăm đỡ tôi đứng dậy.
Tiên Tôn kia vừa định mở miệng nói gì đó thì đúng lúc ấy, đầu nhỏ của Cốc Vũ thò vào từ ngoài cửa.
Vừa thấy tôi tỉnh lại, con bé lập tức òa khóc, nước mắt nước mũi đầm đìa, nhào thẳng vào phòng.
Sắc mặt sư phụ Lan Dục nhất thời nghẹn đỏ.
“Phu nhân, phu nhân làm được rồi! Người thật quá lợi hại!
Cái Thiên Ti nguy hiểm đến thế mà người cũng trèo được lên, hu hu hu…
Phu nhân, đừng đứng chân trần nữa, để Cốc Vũ hầu người thay y phục!”
Vẫn là Cốc Vũ lợi hại nhất, vừa vào đã kéo tôi ra khỏi tay Lan Dục.
Tôi hơi chột dạ, liếc nhìn sư phụ của chàng, chỉ thấy ông cau mày liếc tôi một cái, có vẻ hơi không hài lòng:
“Thay y phục trước đã.”
Được lệnh, tôi lập tức yên tâm theo Cốc Vũ rời đi, vừa đi vừa thì thầm hỏi nhỏ:
“Cốc Vũ, rốt cuộc sư phụ của Lan Quân là ai thế?”
“Phu nhân không biết ạ?
Sư phụ của Lan Quân chính là Tử Vi Thiên Tôn đó.
Lan Quân chưa từng nói với người sao?”
Chuyện này… đúng thật là chưa từng nói qua.
Nhưng tôi từng thấy cái tên ấy trong điển tịch của phái Côn Luân, hình như là một nhân vật không thể xem thường...
Tôi lén nhìn sang Lan Dục, con rồng trắng này vẫn giữ bộ dạng chẳng chịu thua ai, mặc kệ sư phụ đang túm lỗ tai dạy dỗ.
Bắt gặp ánh mắt tôi, chàng còn cười rồi nháy mắt với tôi một cái.
Tử Vi Thiên Tôn dường như tức đến nỗi không nói nên lời, đành lắc đầu ngồi xuống bên bàn, bắt đầu thao thao giảng dạy đạo lý.
“Phải rồi, phu nhân nay đã phi thăng thành tiên, Tử Vi Thiên Tôn còn muốn ban tiên hiệu cho người nữa.
Vì phu nhân họ Vân, nên người đặt là Vân Cơ.
Từ nay, người sẽ là Vân Cơ tiên tử, phu nhân thấy tên này có được không?”
Tôi thật sự không muốn đổi tên cho lắm, nhưng nhìn Tử Vi Thiên Tôn đang trong trạng thái bốc hỏa, tôi cũng đành ngoan ngoãn gật đầu.
Vân Cơ tiên tử thì Vân Cơ tiên tử vậy.
38.
Chẳng mấy chốc, Cốc Vũ đã giúp tôi chỉnh trang đâu vào đấy, rồi đưa tôi quay lại chỗ hai thầy trò họ.
Tôi không dám tự tiện ngồi xuống, nhưng lại bị Lan Dục kéo nhẹ một cái, buộc phải ngồi cạnh chàng.
Tử Vi Thiên Tôn vừa định mở miệng, Lan Dục đã như có ý chặn trước, lạnh nhạt nói:
“Đây là lần thứ hai phu nhân vì cứu ta mà liều cả tính mạng.
Ngày đó mệnh ta đã gần cạn, lại bị Ma Tôn tiền nhiệm đánh lén, vô cùng hấp hối.
Không biết khi ấy sư phụ đang tiêu d.a.o nơi nào, nếu không phải có cơ duyên gặp được phu nhân thì sợ là thân thể ta đã hóa thành tro bụi từ lâu rồi.”
Nói rồi, chàng ngẩng đầu nhìn sang Tử Vi Thiên Tôn.
Chỉ thấy ông há miệng, nghẹn lời trong chốc lát, mãi mới hậm hực đáp lại một câu:
“Vi sư quả thật đang tìm cách phương pháp phá giải cho ngươi…
Ai mà ngờ được ngươi không ở yên trong Thanh Hàn Cung, rõ ràng đã căn dặn bao lần rồi, tên Ma Tôn đó không phải hạng tốt lành, đừng qua lại với hắn, ngươi cứ khăng khăng không nghe…”
Câu nói nghe thì cứng rắn, nhưng khí thế của Tử Vi Thiên Tôn rõ ràng yếu đi trông thấy, càng nói càng nhỏ.
Lan Dục định cãi lại tiếp, tôi vội ấn tay lên tay chàng, thì thầm:
“Chuyện đã qua rồi, bây giờ Lan quân bình an là được rồi, không cần nhắc lại đâu.”
Tử Vi Thiên Tôn nghe vậy liền thuận thế đổi đề tài, không tiếp tục tranh luận, chỉ dặn dò tôi mấy câu về việc nhập tiên ban và tu dưỡng sau khi phi thăng.
“Thiên Tôn vẫn ở lại Thanh Hàn Cung chờ đệ tử tỉnh lại, hẳn là có lời muốn nói với Yên…” - Tôi thoáng khựng lại, rồi sửa lời, “với Vân Cơ.”
Trong lòng thầm lè lưỡi, đám lão già này thật phiền, thành tiên thì thành tiên, cần gì cứ nhất định phải đổi tên.
Tử Vi Thiên Tôn nhìn tôi, lại liếc sang Lan Dục, tựa như bất đắc dĩ, khẽ thở dài:
“Vân Yên Ninh, xưa nay ngươi không tin vào cơ duyên, chỉ dựa vào thiên phú và sự cố gắng của bản thân để tu hành, làm hết sức mình, nhưng chẳng nghe thiên mệnh.
Ngay cả chuyện phi thăng thành tiên, cũng là nhờ cứng rắn vượt qua Thiên Ti mà thành.
Vậy ngươi chưa từng hoài nghi, duyên phận giữa ngươi và Lan Dục thật sự do trời định ư?”
Lời ông nói khiến tôi căng thẳng, không kìm được liền đưa tay nắm lấy tay Lan Dục.
“Thiên Tôn,” - tôi đáp,
“Lúc trên Thiên Ti, đệ tử từng trải qua thử thách của huyễn cảnh.
Khi ấy đã nghĩ thông suốt, nếu ta và Lan Dục quả thật là nhân duyên do trời định, vậy thì còn gì tốt hơn.
Nhưng nếu không phải...”
Tử Vi Thiên Tôn thấy tôi ngập ngừng, liền cụp mắt nhìn tôi, gặng hỏi:
“Nếu không phải duyên định mệnh thì ngươi tính sao?”
Nghe vậy, tôi cũng ngẩng đầu nhìn thẳng vào ông, từng chữ từng lời rõ ràng dứt khoát:
“Nếu không phải thì đệ tử sẽ không cho trời định đoạt.”
Lời vừa dứt, cả Tử Vi Thiên Tôn lẫn Lan Dục đều sững người.
Một khắc sau, Tử Vi Thiên Tôn vỗ tay cười lớn:
“Hiếm có, hiếm có thật!
Hiếm khi cái tên nghiệt đồ này lại tìm được người trong ba giới hợp ý với nó đến vậy!”