Giai Nhân Vân Thượng - Thẩm Lục Vũ

Chương 47

Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã bị Lan Dục siết chặt vào lòng.

 

Tử Vi Thiên Tôn chỉnh lại y bào, đứng dậy, nhẹ giọng nói:

“Vân Cơ, từ nay tên đệ tử này giao cho con chăm sóc.”

 

Lời vừa dứt, một cơn gió nhẹ thoảng qua, thân ảnh của Tử Vi Thiên Tôn liền như làn sương tan biến vào hư không.

 

Tôi vẫn nằm gọn trong vòng tay Lan Dục, mãi đến lúc lâu sau chàng mới buông tôi ra. 

Không biết từ lúc nào, trên khuôn mặt chàng đã đẫm nước mắt.

 

“Lan Quân, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

 

“A Ninh, chúng ta từ nay có thể ở bên nhau rồi. 

Mãi mãi ở bên nhau.”

 

Lan Dục kể, Tử Vi Thiên Tôn vừa rồi đã rời đi để buộc dây tơ hồng vào mệnh thạch của tôi và chàng. 

Từ nay về sau, tôi và chàng chính là duyên trời tác hợp, không ai, không điều gì có thể chia cách được nữa.

 

“A Ninh,” Lan Dục nói, 

“Ta và nàng vốn chỉ có ơn cứu mạng, nhưng lòng đã động, thì ta càng muốn nghịch thiên mà kết duyên với nàng.”

 

Lời ấy khiến tim tôi nhói lên, thì ra, kẻ một lòng muốn nghịch thiên, không chỉ có một mình tôi. 

Lan quân… thì ra chàng cũng vậy…

 

“Nếu không phải vì chấp niệm của ta, thì khi ở Ma Đô, ta và nàng đã chẳng rơi vào hiểm cảnh. 

Là thiên mệnh cố ý muốn chia cắt chúng ta. 

Nếu không phải thiên mệnh cố ý như vậy, A Ninh… nàng cũng đâu cần trèo lên Thiên Ti, chịu đựng bao đau đớn.”

 

Nói rồi, chàng càng ôm tôi chặt hơn.

“A Ninh, lúc ta tỉnh lại, nghe nói là nàng đã leo Thiên Ti, gọi được sư phụ đến cứu ta, lòng ta như bị đao cắt, ta chỉ hận không thể...”

 

Tôi khẽ đặt một nụ hôn lên môi Lan Dục, ngăn không cho chàng nói tiếp.

 

“Lan quân, A Ninh chưa từng hối hận vì đã kết duyên cùng chàng. 

Ta đã nói rồi mà, ta không tin vào cơ duyên. 

Từ đầu đến cuối, điều ta tin, điều ta muốn… chỉ có mình chàng.”

 

Nói xong, tôi nâng khuôn mặt Lan quân lên, mỉm cười, nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho chàng, giống như lần đầu tiên tôi gặp chàng cũng như vậy.

“Lan quân, ta—Vân Yên Ninh—cả đời nghịch thiên mà đi, thì tranh với trời thêm một lần, cướp lại mối nhân duyên này, có gì không thể?”

 

Rốt cuộc, Lan Dục cũng bật cười. 

Nụ cười ấy vẫn trong trẻo và ấm áp như ngày nào, mang theo nét hồn nhiên của một thiếu niên và cả một chút trẻ con, .

 

39.

Tôi từng hỏi Lan Dục, cuối cùng Tư Dục Tuyệt và Không Trường Thán đã ra sao.

Lan Dục thở dài rồi đáp: hai pháp khí ấy, e rằng không thể trở lại được nữa. 

 

Không Trường Thán vì bảo vệ luồng linh lực cuối cùng trong cơ thể chàng mà tiêu hao toàn bộ pháp lực; còn Tư Dục Tuyệt thì vì cứu tôi mà bị thiên lôi đánh tan thành tro bụi.

Nhưng cũng chính vì hai món pháp khí bằng phượng cốt này đã gắn kết tôi và Lan Dục lại với nhau, nên Tử Vi Thiên Tôn mới có lý do chính đáng để buộc dây tơ hồng trên mệnh thạch, kết nên nhân duyên.

 

Tuy đau lòng, nhưng đã định sẵn duyên phận cùng Lan Dục, thì có lẽ từ nay, chúng tôi cũng chẳng thể cùng nhau tấu lại một khúc “Trường Tương Tư” bi thương như thuở trước nữa rồi.

 

Tuy Tử Vi Thiên Tôn với vị đồ đệ nghịch ngợm này luôn nghiến răng nghiến lợi, nhưng đối với tôi lại tốt cực kỳ. 

Sau khi tôi phi thăng, ông đích thân lo liệu mọi chuyện tại Thanh Hàn Cung, tổ chức đầy đủ lễ nghi cho tôi và Lan Dục.

 

Thanh Hàn Cung lâu nay hiếm khi có khách, hôm đó lại náo nhiệt lạ thường, rượu mừng qua lại, tiếng cười rộn rã. 

Trong lúc trò chuyện, tôi cũng được nghe không ít chuyện xưa về Lan Dục. 

Thì ra, sư phụ mắng chàng là "nghiệt đồ", cũng chẳng oan uổng gì.

 

Lúc còn nhỏ, Lan Dục vốn tự phụ, ngông cuồng chẳng coi ai ra gì, lời sư phụ cũng chẳng chịu nghe. 

Trong mấy trăm năm ấy, chàng đã làm không ít chuyện vô liêm sỉ, dựa vào thân phận Bạch Long mà hành xử ngang ngược. 

Việc nhổ Tuyết U Lan, trong mắt các tiên nhân chỉ là chuyện vặt, chứ thật ra, ngay cả việc thang trời sau núi phái Côn Luân sụp đổ, chàng cũng đóng góp không ít.

 

Lan Dục bị chúng tiên trêu đến đỏ cả mặt, mà lại không thể cãi lý, đành kéo từng người ra uống rượu. 

Kết quả uống đến khi cả phòng người nghiêng ngả ngã gục, chàng mới chịu dừng tay.

 

Đêm đến, chàng ôm tôi trở về phòng. 

Tôi hỏi, vì sao uống bao nhiêu cũng không say. 

Chàng ghé sát tai tôi, khẽ thì thầm:

 

“Phu nhân chỉ cần mời ta một chén thôi, Dục lập tức say ngay.”

 

Mặt tôi lập tức đỏ bừng, thẹn đến mức cả căn phòng tràn ngập sắc xuân.

 

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi mới biết, hôm qua, cái miệng của Cốc Vũ không hề nhàn rỗi, đem chuyện giữa tôi và Lan Dục kể hết một lượt cho mọi vị tiên nhân có mặt. 

Giờ thì khắp tiên giới đều biết: con Bạch Long ngang ngược của Thanh Hàn Cung cưới được một phu nhân chẳng tin thiên mệnh, cũng cứng đầu cứng cổ không kém.

 

Tức đến phát cáu, tôi phạt Cốc Vũ bị trói suốt một ngày trên màn giường. 

Lan Dục thì đứng bên hả hê trêu chọc, còn phụ họa: “Ai bảo ngươi không giới thiệu luôn thân phận 'đệ nhất mỹ nhân tam giới' của phu nhân.”

 

Lan Dục biết giờ tôi thật sự tay trắng, không pháp khí, không kiếm đeo bên hông nên nhân lúc Tử Vi Thiên Tôn không để ý, lén trộm túi Càn Khôn của ông đem đến trước mặt tôi, bảo tôi muốn chọn gì cũng được.

 

Tôi ngẫm nghĩ một hồi, liền kéo chàng cùng hạ phàm, đến Giang Tâm đảo. 

Chàng lại biến thân thành Bạch Long, để tôi cưỡi trên lưng, chậm rãi bay về phía đảo. 

Từ xa xa đã thấy Nguyên Thư Dao đang vẫy tay về phía hai chúng tôi, miệng gọi lớn:

 

“Sư tỷ! Cuối cùng tỷ cũng về thăm muội rồi! 

Hôm qua, chưởng môn mới nhận được thông báo từ Cửu Trùng Thiên, nói tỷ đã leo Thiên Ti, phi thăng thành tiên rồi! 

Hahahaha, lúc ấy người sai muội với Tiêu lang đến gặp, sắc mặt ngài ấy phải nói là… buồn cười không chịu nổi, hahaha!”

 

Vừa nói, Nguyên Thư Dao đã nhào tới ôm chầm lấy tôi, rồi liếc nhìn Lan Dục đang đứng bên cạnh, trêu chọc:

“Tỷ phu, hôm nay có mang vảy rồng cho muội không đấy?”

 

“Tiểu sư nương,” Lan Dục cười đáp, “hôm nay không mang vảy rồng, nhưng A Ninh có mang theo túi Càn Khôn của sư phụ ta rồi.”

 

Một người gọi là tỷ phu, một người gọi là tiểu sư nương, thật đúng là cách xưng hô lạ đời, nghe mà cũng chẳng biết ai lớn hơn ai.

 

“Thế thì tốt quá!” Nguyên Tố Dao vỗ tay reo lên, 

“Hôm sư phụ huynh đến đón huynh, chỉ ném lại đúng một câu ‘sư tỷ phi thăng rồi’, thêm nửa câu dư cũng không buồn nói, bực c.h.ế.t muội! 

Hôm nay phải nhân cơ hội này, vơ vét túi Càn Khôn của ông ấy.”

 

Ban đầu tôi còn định bụng sẽ bù lại cho Thư Dao và Tiêu Hành mỗi người một pháp khí, vì pháp khí bản mệnh và kiếm tùy thân của họ đều đã bị hủy ở Thiên Ti.

Nhưng vừa nghe Thư Dao dùng từ “vơ vét”, tôi lập tức cảm thấy không ổn, vội siết chặt túi Càn Khôn giấu trong tay áo, lạnh cả sống lưng, rồi nhanh chóng lái sang chuyện khác:

 

“Thư Dao, muội tu luyện đến hậu kỳ Đại Thừa rồi mà sao vẫn chưa phi thăng? 

Nếu muội có thể lên Tiên giới cùng ta thì thật tiêu d.a.o biết bao.”

 

Tố Dao nghe xong bèn bĩu môi, nhỏ giọng than thở:

“Cũng tại Tiêu lang thôi, huynh ấy tu tiến chậm quá, kéo chân muội lại không ít đấy…”

 

Đang nói dở, người bị bảo là “kéo chân” kia đã từ phía sau nhà đi tới — ừm, trong tay đang cầm một thanh kiếm?

Tôi nhìn Tiêu Hành, nghi hoặc hỏi: “Sư phụ lấy đâu ra đấy?”

 

Tiêu Hành đáp: sau khi Tử Vi Thiên Tôn dẫn Lan Dục đi, Nguyên Thư Dao cảm thấy buồn chán nên lôi hắn đi khám phá mấy bí cảnh. 

Thanh kiếm này là nhặt được trong bí cảnh. 

Sau đó, con kỳ lân hay đến ăn chực lại mò tới, thấy pháp khí của Tố Dao bị hủy rồi, thế là tiện tay tặng nàng một món mới.

 

Quả nhiên, chuyện dư thừa nhất tôi làm trong kiếp này chính là lo lắng cho nhân vật nữ chính và nam chính.

Bình Luận (0)
Comment