Giải Pháp Nửa Vời - Nhãn Kính Thối Nhi

Chương 14

Trong trường xảy ra một chuyện khá lớn: nhà trường tạm thời đổi hiệu trưởng. Sự điều chuyển này đến bất ngờ, thoáng cái tin đồn lan truyền khắp nơi, mỗi người nói một kiểu.

Có người nói kết quả thi cử của khối lớp 12 hiện tại không tốt, hiệu trưởng mới sẽ quản lý nghiêm ngặt hơn để nâng cao tỷ lệ đỗ đại học của trường. Lại có người bảo sức khỏe của thầy hiệu trưởng không tốt, không còn đủ khả năng quản lý công việc hàng ngày nữa, nên mới xin điều chuyển đến một ngôi trường ít áp lực hơn. Thậm chí còn có người đồn là trong lần sửa chữa trường học trước, thầy đã đút túi một khoản, khiến chất lượng công trình sau cải tạo rất kém…

Tóm lại, đủ loại lời ra tiếng vào.  

Số lượng tin đồn tiêu cực nhiều hơn hẳn những lời tốt, trái ngược hoàn toàn với hình ảnh của thầy khi còn giữ chức, làm người ta không thể không liên tưởng đến bốn chữ “xa mặt cách lòng”.

Chu Tấn không quá quen thuộc với thầy hiệu trưởng cũ. Nếu phải nói từ ấn tượng ít ỏi mà cô có, thì cô khá thích thầy ấy.  

Thầy là một ông lão thấp thấp ú ú, khi đi trên đường mà gặp học sinh, thầy sẽ luôn cười mỉm rạng rỡ chào hỏi. Trong các buổi lễ chào cờ sáng thứ Hai, khi phát biểu dưới khán đài, thầy luôn nói “Tôi sẽ nói ngắn gọn vài lời” và sau đó thầy thực sự chỉ nói một đoạn ngắn rồi kết thúc, giữ đúng lời hứa. Điều khiến Chu Tấn có ấn tượng tốt nhất là nghe các cựu học sinh kể, sau khi đến trường này, thầy đã giúp trường xin được trợ cấp, khiến giá cơm ở đây rẻ hơn trường khác hai hào.

Cô từng được hưởng lợi từ điều đó.  

Nhưng khi những tin tức như vậy đến tai học sinh, mọi chuyện thường đã định sẵn xong xuôi. Đến lúc Chu Tấn gặp được hiệu trưởng lần nữa, thì vị trí ấy đã đổi thành một người đàn ông trung niên gầy gò.

Không biết có phải do hiệu trưởng mới tỏ uy phong hay do sự hào hứng thái quá của học sinh với “ẩn tình” phía sau chuyện đổi hiệu trưởng này mà khiến các giáo viên bực mình, đâm ra mấy ngày gần đây, hầu như giáo viên môn nào cũng “tặng” một bài kiểm tra vui vui không tính điểm trên lớp, làm học sinh trở tay không kịp, kêu trời than đất.

Ngay cả giáo viên đội tuyển toán cũng góp vui, nói với họ: “Dạo này các em thi rất nhiều đúng không? Vậy thầy cô cũng phải hòa nhập chứ. Từ đầu năm đến giờ các em cũng học kha khá rồi, làm một bài kiểm tra để cảm nhận độ khó của thi đấu đi.”

Một nhóm học sinh ưu tú vốn chẳng mảy may khi đối mặt với mấy bài kiểm tra thông thường ấy, thì nay đã thi nhiều đến độ tái mét mặt mày.

Chu Tấn cũng là một trong số đó. Lần đầu tiên cô thi đến mức lạnh run cả người, da gà nổi đầy cánh tay. Cảm giác nhìn dãy số và ký hiệu rồi đầu óc trống rỗng xa lạ đến mức khiến cô sợ hãi.

Hiếm khi Chu Tấn cảm thấy bất an, phải đi từng bước một như thế. Khi viết chữ “Giải” đầu tiên lên tờ đề toán, thậm chí cô còn không chắc chắn về hướng giải.

Cảm giác này khiến Chu Tấn bị đả kích nặng nề.  Đọc Full Tại truyenggg.com

Thậm chí cô còn cố ý tránh hướng của Lục Tĩnh Văn, sợ phải thấy vẻ điềm nhiên như không của cậu.  

Từ đầu năm đến giờ có hai kỳ thi lớn, cả hai lần Lục Tĩnh Văn đều đứng nhất tổng điểm. Nếu nói chính xác thì Chu Tấn đã thua cậu hai lần.  

Cô chấp nhận điều đó, nhưng không muốn cứ thua mãi.  

Chu Tấn rời khỏi phòng hoạt động của đội tuyển toán, Quan Thiến Thiến đã đứng chờ cô ngoài cửa. Kể từ khi bố mẹ bắt đầu làm ầm định ly hôn, Quan Thiến Thiến không còn muốn về nhà nữa, gần như ngày nào cô bạn cũng ở cùng Chu Tấn. Hai người ăn tối cùng nhau, sau khi ăn xong nếu Chu Tấn có tiết học, Quan Thiến Thiến sẽ ngồi trong lớp làm bài tập, đợi đội tuyển toán tan học rồi cùng Chu Tấn về nhà. Họ đạp xe chung một đoạn đường rồi mới tách ra mỗi người mỗi ngả.  

Trong lúc Quan Thiến Thiến dựa dẫm vào Chu Tấn, thì ngược lại, Chu Tấn cũng dần dựa vào Quan Thiến Thiến.  

Chu Tấn hơi buồn rầu: “Lần này chắc chắn tớ thi rất tệ, có lẽ là tệ nhất từ trước đến giờ.”  

Thành tích của Quan Thiến Thiến thuộc dạng trung bình kém, không đủ xuất sắc để được khen ngợi nhưng cũng không đến mức tệ tới độ bị người ra chê mắng là hết thuốc chữa. Song, đối với một người luôn đứng top đầu như Chu Tấn, ít nhiều gì Quan Thiến Thiến cũng vẫn vừa ngưỡng mộ vừa ganh tị: “Nếu cậu mà tệ, vậy bọn tớ sống sao nổi đây?”  

Chu Tấn không biết giải thích thế nào, cuối cùng chỉ nói: “… Tớ có thể sẽ thi kém hơn Lục Tĩnh Văn.”  

Cô vừa thốt câu này ra, Quan Thiến Thiến lập tức chuyển sự chú ý, cô bạn nhìn Chu Tấn rồi hỏi: “Cậu với Lục Tĩnh Văn từng xảy ra chuyện gì à? Sao cảm giác hai người cứ lạ lạ sao sao.”  

Ở khoản hóng hớt, cô và Trần Thự Thiên lại bất ngờ hợp gu. Lúc hiếm khi hai người không cãi nhau, thì thường là đang trao đổi tin đồn trong trường.  

Về chuyện của Chu Tấn và Lục Tĩnh Văn, hai người có cảm giác giống nhau: Lúc tách ra thì Chu Tấn và Lục Tĩnh Văn đều là người rất lịch sự, giữ chừng mực, nhưng hễ đứng cạnh nhau là lại có một loại mùi thuốc súng kỳ lạ. Mặc dù đến giờ chưa từng thấy họ đối đầu gay gắt bao giờ, nhưng bầu không khí như thể sắp bắt đầu chiến ấy vẫn khiến người ta cảm thấy khó chịu.  

Thỉnh thoảng, bầu không khí đó như một bức màn trong suốt ngăn cách họ và hai người kia. Rõ ràng cả bốn người đang ngồi cùng nhau, nhưng dường như chỉ có Chu Tấn và Lục Tĩnh Văn ở chung một thế giới.  

Họ không thấy được hình ảnh, không nghe được âm thanh, chỉ mơ hồ cảm nhận có điều gì đó đang tiềm tàng.  

Chu Tấn cẩn thận hồi tưởng lại, cô nhận ra ngay cả bản thân cũng không biết mình và Lục Tĩnh Văn sao lại kết thù như thế. Ngay từ đầu, cậu đã tỏ thái độ không ưa cô, như thể sự tồn tại của cô tự nhiên đã chướng mắt cậu. Còn những tình tiết giữa chừng, vì cô không quá muốn nhắc đến hoàn cảnh cụ thể của gia đình, nên chỉ đành bỏ qua.  

Cắt đi cắt lại, cuối cùng Chu Tấn chỉ nói được: “À, chẳng có gì đâu, chỉ là cậu ta ghét tớ, nên tớ cũng ghét lại. Đơn giản thế thôi.”  

Quan Thiến Thiến: “…”  

Nói thế chẳng phải là không khác gì không nói à? Điều duy nhất có thể xác nhận được là cảm giác của cô và Trần Thự Thiên không sai, hai người kia đích xác không ưa nhau, nhưng lý do cụ thể thì chẳng đào ra được chút gì. Ban đầu Trần Thự Thiên nghi ngờ đây là thích, nhưng giờ cậu ta đã quyết định không nhắc đến suy đoán đó nữa rồi.

Quan Thiến Thiến còn muốn hỏi thêm, nhưng biết rõ miệng Chu Tấn kín như bưng, nếu Chu Tấn không muốn nói thì sẽ không hé lộ nửa lời. Vì vậy, cô bạn đành tiếc nuối bỏ qua, rồi chuyển sang đề tài mới nhất trong trường thời gian gần đây: “Nghe nói trường mình định tổ chức lại giờ tự học tối.”  

“Thật không? Không phải trước đây đã xảy ra chuyện lớn ầm ĩ hả? Giờ muốn mở lại chắc không dễ đâu.”  

“Không biết nữa, dù sao ai cũng nói như thế, nhưng lại không rõ tin tức này từ đâu ra.”  

“Tớ thấy khả năng mở lại giờ tự học buổi tối khá thấp. Có khi chỉ là ai đó nhắc đến vấn đề này rồi truyền ra ngoài, thành ra mọi người coi như chắc chắn thôi.” Chu Tấn đưa ra kết luận.  

Không ngờ hôm sau, cả hai đã thấy kết quả ngay. Vì lý do an toàn, trường bắt đầu quản lý chặt chẽ việc học sinh ở lại trường buổi tối. Học sinh khối 10 vì số lượng ở lại không nhiều, nên được tập trung về phòng đa phương tiện của khối để tự học. Bảo vệ sẽ đi kiểm tra toà nhà dạy học, sau đó đuổi học sinh tự học một mình ở các lớp ra.  

Đèn ở phòng đa phương tiện sáng hơn nhiều so với các lớp học thông thường. Chỉ mới ngồi được mười phút, song Chu Tấn và Quan Thiến Thiến đã cảm thấy thích nơi tự học mới này rồi.  

Dĩ nhiên, việc quản lý tập trung cũng có mặt trái của nó. Vì toàn bộ học sinh ở lại đều tập trung tại đây, nên dù phần lớn mọi người đều yên tĩnh học bài, nhưng vẫn luôn có một hai người làm ồn.  

Tuy nhiên, với Chu Tấn mà nói, có lẽ một người nào đó còn khó chịu hơn cả mấy người to tiếng nói chuyện kia.  

Quan Thiến Thiến âm thầm ngẫm nghĩ, rồi quay lại nhìn.  

Lục Tĩnh Văn và Trần Thự Thiên đang ngồi chéo phía sau hai cô. Lục Tĩnh Văn chăm chú yên lặng làm bài, còn Trần Thự Thiên thì không biết đang suy nghĩ hay ngẩn người nữa, cứ ngẫn ra đấy. Thấy Quan Thiến Thiến quay lại, cậu ta giơ tay chào cô bạn.  

Quan Thiến Thiến nhăn mặt làm trò, rồi khi quay lại thì phát hiện Chu Tấn vừa mới lấy cuốn sách bài tập Vật lý ra, vậy mà giờ đã gần làm xong một trang bài trắc nghiệm.  

Quan Thiến Thiến cực kỳ hoảng sợ, cô bạn tiện thể tự kiểm điểm bản thân, cuối cùng quyết định lần sau không thêm chuyện cho Chu Tấn nữa. Với mức độ tập trung của cô nhóc này, có lẽ chỉ khi làm xong bài tập thì mới có thể rảnh rỗi để ghét Lục Tĩnh Văn chút thôi.  

Quan Thiến Thiến không nghĩ sai.  

Giây đầu tiên khi nhìn thấy Lục Tĩnh Văn, Chu Tấn chỉ thoáng sững giờ, không ngờ ngoài những buổi tối có giờ học của đội tuyển toán ra, Lục Tĩnh Văn cũng ở lại trường. Nhưng cũng chỉ dừng ở đó thôi. Thời gian buổi tối rất quý giá, lãng phí một giây cũng đồng nghĩa với việc thời gian nghỉ ngơi của cô sau đó bị rút ngắn một giây. Vì bản thân hoặc bạn bè, cô có thể đôi lúc thả lỏng một chút, nhưng vì Lục Tĩnh Văn thì hoàn toàn không cần thiết.  

Chu Tấn đắm chìm trong thế giới của mình, thuần thục giải đề. Đề bài của câu hỏi lớn không dài, thường thì mỗi câu đều tương ứng với một thông tin về lực tác dụng. Cô thuần thục vẽ biểu đồ phân tích lực tác động lên vật, mỗi khi vẽ xong một mũi tên đại diện cho lực, hướng giải quyết của bài toán lại càng rõ ràng hơn.  

Trọng lực, lực đỡ, lực ma sát…  

Đột nhiên phía sau đầu Chu Tấn bị một lực tác động.  

Cô khẽ kêu lên, cảm thấy có thứ gì đó đập vào đầu mình. Không nặng lắm, nhưng bất ngờ nên khiến cô hơi hoảng.  

Chu Tấn cúi đầu tìm một lúc mới thấy tờ giấy nháp bị vo tròn nằm trên mặt đất cách đó không xa lắm. Viên giấy này lớn bằng nắm tay, may là không bị vo quá chặt, trọng lượng nhẹ, nên không gây đau.  

Quan Thiến Thiến nghe tiếng động liền hỏi: “Sao vậy?”  

Chu Tấn vừa mở viên giấy ra vừa nói: “Có người dùng thứ này làm ám khí đập vào đầu tớ.”  

Quan Thiến Thiến: “…”  Đọc Full Tại truyenggg.com

Chuyện này quá khó tin, đâm ra cô bạn chẳng biết nên mắng từ đâu.  

Chu Tấn đôi khi có khiếu hài hước “khó nói” như thế, và Quan Thiến Thiến thường là nạn nhân đầu tiên.  

Chu Tấn nhìn dòng chữ trên giấy rồi đưa cho Quan Thiến Thiến: “Xem này, tớ nghĩ người này định mưu hại cậu đấy.”  

Quan Thiến Thiến thấy trên giấy có vẽ hình một khuôn mặt quỷ thì lập tức đoán ra thủ phạm là ai. Cô bạn liếc nhìn Chu Tấn, bắt đầu cực kỳ hoài nghi dù ngoài miệng cô cười nhạt nói thế thôi, nhưng thật ra trong lòng đã biết rõ kẻ đầu sỏ là ai rồi.  

Quan Thiến Thiến cầm tờ giấy, nhe nanh múa vuốt viết thêm dòng chữ “Đi chết đi”, sau đó vo viên lại. Lần này cô bạn còn vo chặt hơn cả Trần Thự Thiên, nghĩ thôi cũng biết nếu ném trúng thì sẽ đau hơn nhiều.  

Cô không nỡ nhưng vẫn đưa viên giấy cho Chu Tấn: “Cậu là nạn nhân, tự tay trả thù đi.”  

Chu Tấn nhận lấy viên giấy, quay người, nhắm thẳng Trần Thự Thiên rồi ra tay. Một cú gọn ghẽ, toàn bộ quá trình chỉ mất ba giây. Viên giấy bay chuẩn xác, trúng thẳng vào trán Lục Tĩnh Văn, khiến cả người đang nói chuyện với cậu là Trần Thự Thiên cũng á khẩu lặng người.  

Lục Tĩnh Văn: “…”  

Trần Thự Thiên: “… Được rồi, tao thừa nhận có lẽ tao là người kéo mày vào rắc rối, nhưng thế nào tao cũng cảm thấy mày bị Chu Tấn ném là do bản thân mày đáng ghét nhiều hơn.”  

Lục Tĩnh Văn mở viên giấy ra, nhìn khuôn mặt quỷ và ba chữ to “Đi chết đi” trên đó, rơi vào trầm tư.  

Phía trước, Quan Thiến Thiến lập tức rời mắt: “Cậu cố ý phải không?”  

Chu Tấn đã quay người lại và làm bài tập từ đời nào: “Cậu nói gì cơ?”  

Quan Thiến Thiến: “Cậu không nói rõ, tối nay tớ sẽ tò mò mất ngủ mất!”  

Chu Tấn nói: “Tớ không giỏi nhắm trúng như vậy.”  

Nghĩ ngẫm một lát, cô bổ sung một câu: “Nhưng kết quả cuối cùng thì tớ rất hài lòng.”

Bình Luận (0)
Comment