Chu Tấn và Lục Tĩnh Văn rơi vào một trạng thái giằng co kỳ lạ.
Vì mấy người bọn họ lúc nào cũng ăn cơm ở căng-tin, thường xuyên ở lại học buổi tối, ba trong số bốn còn học chung lớp toán thi đấu, lịch trình trùng khớp đáng kinh ngạc, nên dần dần trở thành một nhóm bốn người cùng đi cùng về, rồi lại từ từ quen với việc ăn cơm và tự học cùng nhau.
Tất nhiên, trong lòng Quan Thiến Thiến và Trần Thự Thiên đều hiểu rõ giữa Chu Tấn và Lục Tĩnh Văn có một kiểu “ghét” lẫn nhau. Đôi bên vừa tò mò vừa ôm theo ý xấu chờ xem khi nào một trong hai người kia sẽ lên tiếng phản đối.
Như ngay lúc này, bốn người đang ngồi ăn trong căng-tin. Quan Thiến Thiến và Trần Thự Thiên ngồi đối diện nhau, điều này đồng nghĩa với việc Chu Tấn và Lục Tĩnh Văn cũng buộc phải ngồi đối diện. Cả hai chỉ nhìn chăm chăm cơm trong bát, ngay cả một ánh mắt cũng lười liếc về phía đối phương.
Quan Thiến Thiến lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Trần Thự Thiên: “Tớ cảm giác họ đang coi chuyện này là một cuộc thi.”
Trần Thự Thiên trả lời ngay lập tức: “?”
Quan Thiến Thiến: “Thi xem ai vì ghét đối phương mà né tránh trước thì thua.”
Trần Thự Thiên ngẫm nghĩ lại biểu hiện của Lục Tĩnh Văn từ trước đến nay, rồi tán thành: “Chuẩn. Thế chúng ta có nên cá cược xem ai thắng không?”
Quan Thiến Thiến không hề do dự: “Chu Tấn.” Đọc Full Tại truyenggg.com
Trần Thự Thiên: “Vậy là không cược được rồi, vì tớ cũng chọn Chu Tấn.”
Dù sao thì Lục Tĩnh Văn đã từng lén đọc bài văn của Chu Tấn, nếu nói thật sự ghét thì cũng là Lục Tĩnh Văn ghét sâu hơn, sẽ là người không chịu nổi trước. Hơn nữa, kiểu “ghét” này có thực sự là ghét không thì còn chưa rõ nữa.
Quan Thiến Thiến: “Nhưng mà chúng ta cứ để hai người họ ở cùng nhau như vậy có ổn không?”
Trần Thự Thiên: “Bên tớ thì không sao cả, chỉ không biết phía cậu có vấn đề gì không thôi.”
Suy cho cùng thì Lục Tĩnh Văn lúc khắt khe lên thực sự rất đáng ghét. Nhìn mức độ không thèm đoái hoài của hai người kia đúng là khó mà không nghi ngờ có phải Lục Tĩnh Văn đã âm thầm nói gì đó với Chu Tấn không. Nếu Chu Tấn thực sự không muốn chung nhóm với Lục Tĩnh Văn, vậy Trần Thự Thiên cũng có thể hiểu, thậm chí cậu ta còn có thể giúp cô mắng Lục Tĩnh Văn một câu, ví dụ như “Đáng đời” chẳng hạn.
Thật ra Quan Thiến Thiến lại hơi hơi cảm thấy Chu Tấn chưa chắc đã thật lòng ghét Lục Tĩnh Văn đến vậy, chí ít cũng không chỉ đơn thuần là ghét. Hơn nữa, mỗi lần giằng co với Lục Tĩnh Văn, Chu Tấn trông rất có tinh thần.
Thế nên, cuối cùng Quan Thiến Thiến quyết định không nghĩ quá nhiều nữa. Nếu một ngày nào đó Chu Tấn thật sự không muốn nhìn thấy Lục Tĩnh Văn, vậy cô sẽ lại đồng hành cùng Chu Tấn, cứ thấy hai tên kia là quay lưng đi.
Trong khi bộ đôi Quan Thiến Thiến – Trần Thự Thiên đạt được một thỏa thuận nho nhỏ, thì bên kia Chu Tấn lại hơi trầm tư. Có phải gần đây cô tức giận nhiều quá không nhỉ? Tối ăn nguyên một cái màn thầu rồi mà sao vẫn thấy đói thế.
Chu Tấn mang theo chút không hài lòng be bé bước vào lớp toán thi đấu, sau đó ngồi xuống mấy hàng ghế phía sau. Ghế ngồi trong lớp toán thi đấu không bị bắt buộc sắp xếp, nhưng hầu hết mọi người đều có chỗ ngồi cố định quen thuộc của mình. Chu Tấn cũng thế, từ buổi học đầu tiên cho tới nay cô vẫn luôn ngồi đúng y nguyên chỗ cũ.
Lục Tĩnh Văn ngồi ở phía trước bên trái cô, đến cả độ cong phía sau đầu cậu cũng khiến cô thấy chướng mắt. Chu Tấn chỉ liếc một cái rồi rời mắt ngay.
Giáo viên phụ trách lớp toán thi đấu là thầy giáo già vừa đáng yêu vừa đáng ghét. Thầy là giáo viên cấp đặc biệt của trường, trình độ giảng dạy của thầy thì khỏi phải bàn, nhưng đồng thời thầy cũng cực kỳ giỏi trong việc “bày tỏ sự thất vọng” với học trò cứng đầu. Câu cửa miệng của thầy chính là: “Các em là khoá kém nhất mà tôi từng dạy.”
Lúc thầy ôm xấp bài kiểm tra bước vào, cả lớp lập tức căng thẳng.
Lão Tô ném chồng bài lên bục giảng, mặt bạn học hàng đầu tiên bị dính đầy bụi phấn. Thế nhưng không ai dám bày ra vẻ khó chịu, chỉ có thể lặng lẽ lau mặt, đồng thời len lén nhìn vào chồng bài kiểm tra xem có phải đã có điểm hay không.
Lão Tô đảo mắt một vòng trong lớp, như thể đang tìm ai đó lên phát bài đã chấm. Song, nhìn quanh một lượt, cuối cùng thầy vẫn quyết định tự mình làm. Thầy kéo ghế ngồi xuống trước bục giảng: “Bài kiểm tra nhỏ lần trước tôi đã chấm xong. Thành tích của các em cực – kỳ – tệ!”
Lão Tô có một đặc điểm, đó chính là giọng điệu khi giảng bài trầm bổng lên xuống, vô cùng lôi cuốn. Ban đầu mọi người chưa quen, thường cười trộm trước lối giảng quá nhiệt huyết tình cảm của thầy, nhưng sau một thời gian quen rồi thì mọi người lại cảm thấy tiết học của các thầy cô khác đều trở nên nhạt nhẽo vô vị.
Nhưng tất cả chưa bao giờ nghe thấy thầy dùng giọng điệu này để mắng người khác, nên nhất thời không kịp phản ứng. Đâm ra giờ thay vì cúi đầu chịu mắng, phần lớn lại có vẻ háo hức vì sự mới lạ hơn.
Lão Tô mắng thao thao bất tuyệt một hồi, lúc ngẩng đầu lên thấy cả lớp vẫn đang ngốc ngốc ngu ngơ thì suýt nữa thì tức đến mức ngã ngửa. Vẻ mặt thầy đanh lại, thầy cầm bài kiểm tra lên rồi lạnh lùng gọi tên.
Người bị gọi tên nơm nớp tiến tới. Lúc lấy bài kiểm tra xong, vừa nhìn thấy điểm số trên đó thì đã như bị sét đánh trúng. Lão Tô không đọc điểm trước lớp, nhưng ai vừa nhận bài kiểm tra rồi về chỗ cũng lập tức úp bài xuống bàn, không cho ai nhìn thấy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đây mới chỉ là khởi đầu.
Những bạn tiếp theo, người nào người nấy cũng mặt cắt không còn giọt máu, hồn bay phách lạc. Không khí nặng nề đến mức những bạn chưa nhận bài kiểm tra cũng thấp thỏm lo sợ theo.
“Lục Tĩnh Văn.”
Chu Tấn vô thức nhìn lên bục giảng. Đọc Full Tại truyenggg.com
Khi đưa bài kiểm tra cho Lục Tĩnh Văn, lão Tô nhìn cậu rồi nói: “Những câu sai đều đã từng giảng rồi, thay đổi vòng vèo thêm tý là không nhận ra nữa à?”
So với những gì thầy nói với người khác, câu này cũng được xem là nhẹ nhàng rồi.
Chu Tấn mơ hồ cảm thấy điểm số của Lục Tĩnh Văn có lẽ cao hơn người khác. Khi đi xuống bục giảng, cậu cũng không giấu bài kiểm tra mà vừa đi vừa xem lại những câu sai. Nhưng tiếc là góc độ không thuận lợi, nên Chu Tấn không nhìn thấy điểm số của cậu.
“Chu Tấn.”
Chu Tấn lập tức đứng dậy, tim đập thình thịch. Cô hơi ảo tưởng mong chờ, hy vọng mình sẽ làm tốt hơn những người khác, đặc biệt là Lục Tĩnh Văn.
Nhưng con số đỏ chót “67” đã đập tan mọi hy vọng của cô.
Đề toán thi đấu của lão Tô có tổng điểm 100 chứ không phải 150 như các bài kiểm tra toán thông thường, song 67 điểm vẫn thấp hơn nhiều so với tưởng tượng của Chu Tấn.
Cô đại khái đã hiểu được vì sao những gương mặt kia lại tái nhợt rồi, bởi vì ngay khoảnh khắc nhìn thấy bài kiểm tra, cô cũng lạnh người, tay chân cứng đờ.
Lão Tô nói với cô: “Cách giải bài của em rất máy móc, thế này thì làm được mấy câu chứ?”
Chu Tấn hiểu câu này theo nghĩa cô rất ngốc. Cô lặng lẽ nhận lại kiểm tra, trở về chỗ ngồi rồi mới cẩn thận xem xét.
Thực ra điểm số này không có gì bất ngờ, những câu có thể làm cô đều đã làm, còn lại thực sự không kịp thời gian, cũng đích xác là không thể có điểm. Nghe ý của lão Tô, là do phương pháp giải bài của cô quá ngốc quá kém, lãng phí thời gian.
Phát xong bài kiểm tra, lão Tô hoàn toàn không có ý định công bố điểm số của cả lớp, mà trực tiếp giảng bài. Bầu không khí trong lớp trầm xuống cực độ.
Vì điểm quá thấp, lại không dám bỏ lỡ cách giải bài của lão Tô, nên trong lớp không một ai dám nói chuyện phiếm, cũng chẳng ai có tâm trạng so điểm với người khác. Mọi người chỉ lặng lẽ nghe tiếng phấn viết múa lượn trên bảng đen rồi vội vàng chép bài giảng.
Kim đồng hồ lặng lẽ xoay vòng. Đến khi lão Tô giảng xong câu cuối cùng, sau đó nói “Tan học” thì cả lớp mới hoảng hốt bừng tỉnh khỏi bầu không khí đè nén ấy.
Còn lão Tô thì tiện tay ném viên phấn đi, đút tay vào túi quần, tay trống không thoải mái rời đi, hoàn toàn khác với gương mặt cau có khi cầm bài kiểm tra bước vào lớp.
Đợi thầy rời đi rồi, trong lớp mới dần có xíu tiếng động, nhưng cũng không giống với sự náo nhiệt thường ngày mọi người túm năm tụm ba nói chuyện khi tan học, mà chỉ hơi nhẹ nhõm gượng gạo.
Lúc Chu Tấn thu dọn đồ đạc, Trần Thự Thiên đi đến bên cô, gãi gãi sau đầu, hỏi: “Chu Tấn, cậu vừa nãy có ghi chép lại không?”
Chu Tấn gật đầu.
Trần Thự Thiên nói tiếp: “Cậu có thể cho tớ mượn bài kiểm tra để sửa lỗi không? Lão Tô giảng nhanh quá, tớ theo không kịp suy nghĩ của thầy, chép kỹ thì không nghe kịp, mà nghe thì lại không kịp chép, có vài phần chưa ghi lại.”
“…”
Chu Tấn nghĩ đến điểm số của mình, hơi do dự.
Trần Thự Thiên tưởng nhầm thành lý do khác: “Tĩnh Văn cũng có chép, nhưng chữ nó nguệch ngoạc lắm, tớ xem không hiểu.”
Chu Tấn hỏi: “…Cậu được bao nhiêu điểm?”
Trần Thự Thiên lập tức hiểu cô đang băn khoăn điều gì: “…Các cậu chắc chắn đều cao điểm hơn tớ.”
Cậu ta ngồi xổm xuống như kẻ trộm, cẩn thận lôi bài kiểm tra từ trong cặp ra, sau đó dùng tay che điểm số, chỉ để lộ một giây trước mặt Chu Tấn rồi lập tức nhét lại vào cặp.
Chu Tấn thoáng thấy con số 39 to tướng, thậm chí cô còn loáng thoáng cảm nhận được sự tức giận của lão Tô khi chấm bài từ những dấu bút hằn mạnh trên giấy ấy. Chu Tấn nhìn Trần Thự Thiên, cô phát hiện tuy cậu ta hơi mặt chau mày ủ nhưng không có vẻ gì là quá suy sụp, nên nhất thời cảm thấy khá khâm phục.
Cô hào phóng đưa bài kiểm tra cho cậu ta, vỗ vai rồi nói như an ủi: “Mai trả đấy.”
Trần Thự Thiên gật đầu, cậu ta cúi xuống nhìn bài kiểm tra của Chu Tấn, rồi lập tức sững sờ. Đến khi hoàn hồn lại, Chu Tấn đã rời khỏi chỗ ngồi, còn Lục Tĩnh Văn đang đứng ở cửa sau cũng bắt đầu mất kiên nhẫn.
Trần Thự Thiên nhét bài kiểm tra của Chu Tấn vào cặp, vội vàng bước đến chỗ Lục Tĩnh Văn. Cậu ta nhìn Lục Tĩnh Văn, cứ ấp úng lấp lửng, một lúc sau lại nhìn tiếp.
Lặp đi lặp lại vài lần, Lục Tĩnh Văn không chịu nổi nữa: “Có gì thì nói đi, đừng có quay cổ hoài, nhìn mà chóng mặt.”
Trần Thự Thiên lập tức hỏi: “Mày được bao nhiêu điểm?”
Lục Tĩnh Văn im lặng một lúc rồi đáp: “64.”
Cậu không nghĩ mình làm bài tốt, song cũng hiểu rõ bản thân hiện tại chỉ ở mức này, không có gì vượt trội hay tệ hơn bình thường.
Trần Thự Thiên nói: “Ghét thật đấy, mấy người đúng là ‘Long Tinh’ học tập mà.”
Lục Tĩnh Văn không biết cậu ta đang lảm nhảm gì, cậu chỉ có thể đoán đại khái rằng điểm của Trần Thự Thiên còn tệ hơn mình.
Trần Thự Thiên nói tiếp: “Lúc nãy tan học, tao với bạn cùng bàn trao đổi điểm số, hai đứa đều chỉ được ba, bốn chục điểm, nên đoán là cả lớp chắc cũng vậy. Nhưng mày với Chu Tấn đều trên 60.”
“Chu Tấn được bao nhiêu?” Lục Tĩnh Văn hỏi.
Trần Thự Thiên đáp: “67 điểm, cao hơn mày 3 điểm đấy.”
Lục Tĩnh Văn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhớ lại bài kiểm tra đó.
Trần Thự Thiên đến nhà để xe lấy xe đạp, Lục Tĩnh Văn đứng ngoài đợi, từ xa cậu đã thấy trong nhà xe còn hai bóng người. Khi nhận được ra một trong số họ là ai, tâm trạng cậu đột nhiên trở nên khó chịu.
Ba người họ đứng cùng nhau nói chuyện gì đó.
Có nhắc đến kỳ thi lần này không? Chắc là có nhỉ. Chu Tấn sẽ nhận ra cô ấy làm bài tốt hơn cậu.
Thực ra Lục Tĩnh Văn không quá để tâm đến chuyện này, cậu học hành rất nghiêm túc, đơn giản là vì nếu không chú tâm thì cuộc sống sẽ trở nên nhàm chán mà thôi.
Việc đứng nhất lớp chỉ là kết quả của sự thông minh và chăm chỉ. Nếu một ngày nào đó có người vượt qua, nhưng chỉ cần bản thân cậu đã thể hiện đúng thực lực của mình, vậy cậu sẽ không thấy có vấn đề gì. Xét cho cùng, thứ hạng chỉ là một sản phẩm phụ trong quá trình theo đuổi tri thức thú vị, chứ không phải mục tiêu thực sự.
Nhưng khi Chu Tấn dắt xe ra, dưới ánh trăng nhàn nhạt nở một nụ cười với cậu, cậu chợt nhận ra, lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy mình không cam lòng vì một kỳ thi tới vậy.
Chu Tấn chưa bao thật lòng cười với cậu như thế.
Đây là khiêu khích.
Mà cậu đã thua.
Đúng là đáng ghét mà.