Hành lang bệnh viện khá lạnh, Thôi An Tĩnh bất giác hít hít mũi, quấn chặt áo khoác lại. Áo khoác có một mùi trà thoang thoảng, pha lẫn chút mùi thuốc lá nhạt đến mức có thể bỏ qua.
Đang lúc mệt mỏi thế này, cô lại còn nghĩ, hóa ra Tạ Hành Ngôn cũng hút thuốc.
Cô không khỏi nhớ lại lần đầu gặp nhau, hôm đó quả thực là anh đi mua thuốc lá.
Nhưng dường như anh chưa bao giờ hút thuốc trước mặt cô.
Suy nghĩ càng lúc càng xa, trong đầu hiện lên nhiều người, Cố Minh, Tạ Câu Nguyệt, Tạ Hành Ngôn, Lâm Như Thiền, quá mức xuất thần, cô không chú ý có một người đàn ông đã ngồi xuống bên cạnh.
Thôi An Tĩnh mở mắt, muốn đứng lên đi vệ sinh, lại bị người đàn ông bên cạnh làm giật mình.
“Anh làm gì ở đây?”
Trên người Tạ Hành Ngôn chỉ còn lại chiếc áo len cổ cao màu đen, cô tưởng anh đến lấy áo nên vội vàng cởi áo khoác trên người đưa cho anh: “Trả anh này.”
Tạ Hành Ngôn nhìn động tác của cô, có chút tức cười: “Trước đây đi nhờ xe tôi sao không thấy em lịch sự thế này?”
Hôm nay tâm trạng của Thôi An Tĩnh tệ đến cực điểm, nghe anh cố tình trêu chọc, cơn giận vô cớ nổi lên, cô cứng ngắc nhét áo vào lòng anh: “Vậy sau này tôi không nhờ nữa.”
“…”
“Tôi có nói thế đâu.” Ánh mắt Tạ Hành Ngôn trầm xuống.
“Có.” Thôi An Tĩnh quay đầu đi, mũi cay xè: “Anh đi đi, tôi không cần anh ở đây với tôi.”
“…”
Tạ Hành Ngôn mím chặt môi, mắt cụp xuống không lộ chút cảm xúc nào. Lâu sau, khóe môi anh giật nhẹ, tranh cãi với một cô gái làm gì, rồi lại đắp chiếc áo lên người cô, nhìn thấy vết mẩn đỏ trên cổ cô đã đỡ đi nhiều, anh dịu giọng: “Tôi không có ý đó.”
Cô gái này cứng đầu vô cùng, đợi một lúc vẫn không thấy cô nói câu nào với anh. Anh chỉ có thể kiên nhẫn chờ, cho đến khi nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ, mới biết cô đang khóc.
Tạ Hành Ngôn mấy lần định mở miệng, nhưng lời đến môi lại không biết nói gì, cuối cùng anh đứng dậy ra ngoài, để lại cho cô một không gian riêng, đợi cô tự bình tĩnh lại.
Anh đứng ở khoảng trống sau cửa sau, trên người mỏng manh nên thấy lạnh, cổ họng ngứa ngáy, anh mò túi muốn hút thuốc, nhưng lại nhớ ra thuốc lá để trong túi áo khoác, mò không thấy gì.
“…”
Khoảng mười phút sau, Tạ Hành Ngôn mới quay lại.
Anh ngồi xuống, trên người mang theo hơi lạnh buốt giá.
Thôi An Tĩnh đứng dậy, cầm chai truyền dịch định đi, một tay khác bị người khác giữ lại, mắt cô chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm ấy.
“Em đang bướng cái gì, thật sự muốn một mình truyền đến nửa đêm trong bệnh viện sao?” Có lẽ là thật sự hơi tức giận, giọng anh còn nặng hơn lần mà cô để anh đợi suốt hai tiếng đồng hồ.
Sau khi khóc, mắt Thôi An Tĩnh sưng húp, ánh mắt long lanh nhìn anh, cô nóng nảy giải thích: “Tôi không định chạy, tôi chỉ muốn đi vệ sinh nên tìm y tá để nhờ cầm giúp chai truyền dịch.”
“…”
Lực tay Tạ Hành Ngôn trên cổ tay cô dần thả lỏng, nhìn cô một tay xách váy, một tay cầm chai truyền, đoán chừng đi được vài bước cũng khó khăn, anh quyết định cầm lấy chai truyền: “Tôi đi cùng em.”
Thôi An Tĩnh nghi ngờ mình nghe nhầm, chớp chớp mắt: “Tôi đi vào nhà vệ sinh nữ đấy.”
“…”
“Ý tôi là đi cùng em tìm y tá.”
“… Ồ.”
Từ nhà vệ sinh bước ra, Tạ Hành Ngôn lập tức khoác áo cho cô, còn chu đáo cài khuy lại. Y tá là một dì trung niên, thấy vậy thì cười nói: “Cô bé, bạn trai cháu đối xử với cháu thật tốt.”
Thôi An Tĩnh đeo khẩu trang, không thấy được bên khuôn mặt bên trong đã đỏ lên, vành tai nóng bừng, cô không dám nhìn anh: “Chúng cháu không phải là bạn trai bạn gái.”
Y tá nhìn Tạ Hành Ngôn một lượt, hai giây sau mới nói: “Vậy đúng thật là ngại quá.”
Quay lại chỗ ngồi, Thôi An Tĩnh thấy may mắn vì đã mặc quần tất bên trong. Cô nhìn Tạ Hành Ngôn, chân thành nói: “Một mình tôi vẫn ổn, anh ở đây nữa sẽ bị cảm đó, anh về đi.”
Tạ Hành Ngôn không ngẩng đầu lên: “Nếu em thật sự quan tâm tôi, thì đừng có nguyền rủa tôi nữa.”
“…”
Ai nguyền rủa anh chứ, cái lối suy nghĩ gì vậy.
Nói anh không nghe, cô nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu dằn vặt, hai phút sau, cô lại đứng lên: “Anh đừng đi theo, tôi quay lại ngay.”
Sợ anh bị lạnh, Thôi An Tĩnh tìm y tá đang trực mượn một tấm chăn, may mà người ta còn dư.
“Đắp lên đi.” Thôi An Tĩnh ném chăn lên người anh: “Nếu không lại cảm rồi đổ lỗi cho tôi.”
Tạ Hành Ngôn: “Tôi đổ lỗi cho em khi nào?”
Thôi An Tĩnh cứng miệng: “Không chừng là ngày mai.”
“…”
“Chuyện này, anh đừng nói cho Câu Nguyệt, cô ấy sẽ lo lắng.” Cô ngồi xuống, tự nhiên nói: “Thực ra người ta cũng chẳng làm gì tôi, không đánh không chửi, chỉ bắt tôi uống một ly rượu tạ lỗi, ai bảo tôi dị ứng với cồn chứ.”
“Vậy vừa rồi còn khóc.”
“Tôi khóc đâu phải vì chuyện này.” Thôi An Tĩnh không vui lườm anh một cái, nhấn mạnh: “Mà dù có khóc thì sao chứ, hồi mới vào nghề ngày nào tôi cũng khóc, chẳng có gì đáng xấu hổ cả, tôi chỉ là ghen tị với người ta thôi.”
Ghen tị vì bên cạnh người ta có người để dựa dẫm, còn cô, bất kể lúc nào cũng chẳng có ai đứng sau lưng.
“Thôi đi, có nói thì anh cũng không hiểu được, anh không hiểu nỗi khổ khi phải xa nhà bươn chải không người nương tựa đâu.”
Bên ngoài lại có hai bệnh nhân đi vào, tiến đến phòng bác sĩ. Tạ Hành Ngôn nghe tiếng bèn nhìn ra ngoài, biết rằng bản thân không thể cảm nhận được hết, đôi mắt anh trầm mặc, giọng nói như bị lưới băng lớn vây lấy, không thể thốt nên lời.
Không biết là điện thoại của ai vang lên, phá vỡ không khí lạnh giá.
Sau đó, cô thấy Tạ Hành Ngôn lấy điện thoại ra.
Tạ Hành Ngôn nhìn rõ người gọi, nghe máy ngay trước mặt cô.
Thôi An Tĩnh nghe anh gọi một tiếng “Mẹ”, lập tức im lặng.
Lúc này, bố mẹ Tạ đã từ Paris đáp xuống Hương Lâm, hỏi anh hiện giờ đang ở đâu.
Tạ Hành Ngôn nói khẽ: “Con vẫn đang ở bệnh viện.”
“Bây giờ bố mẹ đang ở dưới lầu bệnh viện, con xuống đón bố mẹ đi.”
Cúp máy, Tạ Hành Ngôn đợi hai phút, rồi lấy tấm chăn trên người đắp lại cho cô, nhìn lượng dịch truyền trong chai, ước tính còn khoảng mười phút nữa mới hết, anh nhìn cô và nói: “Tôi đi xuống lầu một lát, mười phút nữa quay lại.”
…
Bà Thôi tranh thủ lúc con trai chưa đến, khoác tay bố Tạ đi đến cửa hàng trái cây bên cạnh bệnh viện mua ít trái cây cho con gái, chọn tới chọn lui, mất gần mười phút mới thanh toán xong.
Tạ Hành Ngôn đứng đợi họ ở cửa, bà Thôi đến gần, thấy trên người anh chỉ mặc một chiếc áo len, lông mày thanh tú nhíu lại, bà nói với bố Tạ: “Ông nhìn con trai ông đi, sắp ba mươi tuổi rồi mà cứ tưởng mình như mấy cậu thanh niên trẻ, cần phong độ chứ không cần ấm áp.”
Tạ Hành Ngôn: “…”
Bố Tạ cũng cau mày nhìn anh: “Hành Ngôn, sao lại mặc ít thế này?”
Tạ Hành Ngôn bình thản đáp: “Con vội xuống nên quên mất.”
Thang máy chạy thẳng lên tầng hai mươi, Tạ Hành Ngôn dẫn họ đến bên ngoài phòng bệnh của Tạ Câu Nguyệt, đưa đồ trên tay cho bố Tạ rồi nói: “Câu Nguyệt ở bên trong, bố mẹ vào trước, con còn chút việc nên không vào.”
Bà Thôi không hài lòng: “Giờ này còn có việc gì?”
Tạ Hành Ngôn thản nhiên: “Con phải đi gặp một người.”
Nói xong, anh quay người bước đến thang máy.
Bà Thôi nhìn chằm chằm bóng lưng anh, tức giận không nhẹ: “Người nào mà có thể khiến nó để tâm đ ến vậy, thật là gặp quỷ rồi.”
—
Lần trước sau khi đối phó với Cố Minh xong, Thôi An Tĩnh tranh thủ thời gian về công ty một chuyến.
Phòng làm việc của Cố Minh được trang trí rất sang trọng và đẳng cấp, một chậu tùng La Hán lá dài được đặt ở góc Đông Nam, cả bức tường kính từ trần đến sàn cho phép nhìn bao quát phần lớn thành phố Nghi Đồng.
Thôi An Tĩnh vẫn như thường ngày khi bàn công việc, ngồi đối diện anh ta. Cố Minh nhìn cô, giọng nói uể oải: “Nghĩ thông suốt rồi à?”
Chưa kịp vui mừng được hai giây, người đối diện đã bắt đầu làm cô bực bội.
“Tôi đã suy nghĩ rất lâu, rất cảm ơn anh, nhưng tôi vẫn quyết định không nhận.”
Sắc mặt Cố Minh lập tức thay đổi, nhân lúc anh ta chưa hoàn toàn nổi giận, Thôi An Tĩnh nói tiếp: “Tôi đã lấy kịch bản từ Câu Nguyệt, về xem kỹ mấy ngày, phát hiện vai diễn này thực ra rất bảo thủ, rất giống với những kịch bản tôi từng nhận trước đây, tôi muốn chọn một số vai mà mình chưa từng thử thách.”
Cố Minh im lặng hồi lâu, nhìn cô rồi lạnh lùng cười nhạt: “Hỏi em một câu, là vì lý do của em, hay vì do tôi đưa cho nên em không nhận?”
Thôi An Tĩnh nhìn anh ta: “Chỉ là vai diễn này không phù hợp với tôi.”
Khóe miệng Cố Minh chùng xuống: “Sao em biết không phù hợp, trước đây chẳng phải những vai em nhận đều như vậy sao? Huống hồ những phim trước đây em đóng, có mấy cái được phát sóng, khán giả làm sao biết được?”
Nghe đến đây, sắc mặt Thôi An Tĩnh thay đổi, cô khẽ nhếch môi: “Cố Minh, chúng ta quen nhau sáu năm rồi, có phải anh chưa bao giờ công nhận giá trị của tôi, tôi đã dừng công việc một năm, giờ tôi khó khăn lắm mới có đủ can đảm để bắt đầu lại, chỉ là không muốn giậm chân tại chỗ.”
“Sao cứ phải bám lấy chuyện cũ không buông thế? Tôi thật không hiểu nổi, trong giới giải trí những nữ minh tinh hào nhoáng kia ai mà không phải chịu đựng? Em là người trưởng thành rồi, sao vẫn phải để tôi dạy em cách vượt qua những chuyện này? Luôn nói tôi không nghĩ đến cảm xúc của em, vậy em không thể thử tin tôi một lần sao, nếu tôi không xử lý ổn thỏa mọi thứ, tôi có yên tâm để em nhận không?”
Cố Minh kéo lỏng cà vạt, anh ta cố gắng kìm nén cơn giận đang dâng trào, bình tĩnh nói: “Tôi quen em sáu năm, là tôi đưa em vào giới giải trí, năm đó tôi hỏi em đã xảy ra chuyện gì, em không chịu nói, giờ hỏi lý do, em cũng không chịu nói, nếu cả tôi mà em cũng không tin tưởng, em còn có thể tin ai? Thật không hiểu nổi, thích nhận thì nhận, công ty cũng đâu chỉ có mình em là nghệ sĩ nữ.”
Nói xong, mặt Cố Minh sa sầm, anh ta đứng dậy, không quay đầu mà đi thẳng ra ngoài.
Ra khỏi công ty, Thôi An Tĩnh về nhà cất đồ rồi vội vàng bay đến Hương Lâm.
Thôi An Tĩnh nhắn cho Tạ Câu Nguyệt kể về chuyện này.
Tạ Câu Nguyệt vừa nhai một miếng trái cây mà mẹ đưa cho, suýt bị nghẹn chết.
Thôi Lâm Như vội đặt đ ĩa trái cây xuống, đỡ con gái rồi vỗ lưng. Tạ Câu Nguyệt nén nước mắt, bấm gọi điện thoại, khi nghe máy, giọng còn chưa hết nghẹn: “Sao cô lại từ chối bộ phim đó?”
Thôi An Tĩnh trong điện thoại giải thích lý do một cách đơn giản.
Tạ Câu Nguyệt im lặng, cuối cùng lấy lại sức, thở dài một hơi: “Chuyện bên phía tổng giám đốc Cố để tôi trao đổi, hy vọng đây là lần cuối cùng, trước khi ra quyết định gì, nhất định phải bàn trước với tôi.”
Mấy ngày trước, khi Thôi An Tĩnh hỏi cô ấy nghĩ thế nào về bộ phim này, lúc đó còn tưởng cô thay đổi ý định sẽ nhận nên không chú ý thêm, ai ngờ cô không nói không rằng lại từ chối luôn. Dù là đội ngũ, kịch bản, lưu lượng(*) hay vốn đầu tư, bộ phim này đều được dán nhãn là có tiềm năng bùng nổ, đây là lần đầu tiên Tạ Câu Nguyệt cảm thấy cô thật sự quá bướng bỉnh.
(*) Là từ để hình dung giá trị thương nghiệp của minh tinh đó cực kỳ cao, có lượng fan hùng hậu.
Cúp điện thoại, Tạ Câu Nguyệt dựa vào người Thôi Lâm Như, mặt đầy âu lo.
Thôi Lâm Như hỏi cô ấy có chuyện gì.
Tạ Câu Nguyệt thở dài trước tiên: “Mẹ, hôm nay con mới phát hiện tính tình cô ấy bướng bỉnh đến nhường nào.”
Thôi Lâm Như hỏi: “Là ngôi sao mới mà con đang quản lý sao?”
Tạ Câu Nguyệt gật đầu: “Vâng.”
Thôi Lâm Như an ủi: “Không sao, nếu con thấy công việc này vất vả quá thì đổi công việc khác.”