Sau đó, Thôi An Tĩnh nhờ trợ lý tìm một tài xế địa phương để giải quyết vấn đề đi lại.
Quan hệ giữa cô và Tạ Hành Ngôn vẫn ở mức đóng băng, nhưng điều buồn cười là mỗi ngày anh đều gửi cho cô một đoạn kiến thức tiếng Pháp, bảo cô tự học.
Thứ Sáu, Thôi An Tĩnh quay xong cảnh buổi sáng, buổi chiều đi tham gia buổi họp báo.
Khi xuống xe tại khách sạn, Thôi An Tĩnh nhìn thấy Tạ Hành Ngôn ở khu vực nghỉ ngơi trong sảnh khách sạn.
Cô không do dự mà bước tới, người đàn ông không biết đang cúi đầu nghĩ gì, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên.
“Anh ở đây đợi tôi à?” Cô cười rạng rỡ.
Ánh mắt hơi loé lên, Tạ Hành Ngôn đứng dậy, anh cao hơn cô một cái đầu, lạnh lùng nói: “Tạ Câu Nguyệt không yên tâm về em nên nhờ tôi đến đây đi cùng em đến hiện trường.”
“?”
…
Thôi An Tĩnh đến hiện trường làm tóc và trang điểm, trợ lý đẩy mấy bộ lễ phục vào: “Chị An Tĩnh, đây là trang phục hôm nay, chị Câu Nguyệt bảo chị tự chọn một bộ.”
Thôi An Tĩnh chọn một chiếc đầm trắng đơn giản, là một chiếc đầm dài trễ vai, không quá hở cũng không quá nổi bật.
Sau khi trang điểm xong xuôi, Thôi An Tĩnh thay lễ phục rồi bước ra khỏi màn, đứng trước gương soi lại một lượt.
Tạ Hành Ngôn bước vào phòng trang điểm thì nhìn thấy cảnh tượng này.
Một bóng dáng thanh mảnh đứng trước gương chỉnh sửa vạt váy của mình, tóc được búi đơn giản, cổ cao thanh thoát, trán đầy đặn với vài sợi tóc con lòa xòa, dưới ánh đèn trắng, khuôn mặt trứng ngỗng nhỏ nhắn, mỗi cử chỉ đều duyên dáng như một con thiên nga trắng xinh đẹp.
Mặc đẹp thì có đẹp, chỉ là hơi lạnh một chút, Thôi An Tĩnh không chú ý tới người phía sau, chỉ hỏi trợ lý: “Hôm nay bao nhiêu độ, chị có nên mặc quần tất không?”
Trợ lý đáp: “Mười độ ạ.”
“Vậy chị…” Thôi An Tĩnh chưa đi giày cao gót, phải xách váy lên, quay người đi vài bước định tìm quần tất, suýt nữa đụng phải người đàn ông đang đi tới, lời nói nơi đầu môi bất giác biến thành: “Không… mặc nữa.”
Thế nhưng anh lại không hiểu sự bướng bỉnh cuối cùng của cô với tư cách là một ngôi sao nữ, anh chỉ điềm đạm nói: “Chiều nay sẽ hạ nhiệt, đến tối có thể lạnh hơn nữa.”
“…”
Thôi An Tĩnh chớp mắt, lời này có phải là đang quan tâm cô không nhỉ.
Cũng gần đến giờ rồi, Thôi An Tĩnh mặc quần tất, đi đôi giày cao gót mười phân, chiều cao 1m63 của cô tức thì cao thêm nửa cái đầu, khi nhìn Tạ Hành Ngôn cũng không cần quá gắng sức để ngước lên.
Nhưng anh cũng cao quá đi, Thôi An Tĩnh lén so phía sau anh, sao mà chỉ vừa tới cằm anh thôi vậy.
Tạ Hành Ngôn không biết về hành động nhỏ này của cô, dặn dò trợ lý xong thì nói với cô: “Một lát nữa tôi phải rời đi một tiếng, nếu các em kết thúc sớm, em gửi vị trí nhà hàng cho tôi, tôi sẽ đến sau.”
Thôi An Tĩnh gật đầu: “Được, anh cứ bận việc của anh, không cần để ý nhiều đến tôi đâu.”
Buổi họp báo kéo dài khoảng hơn năm mươi phút, sau khi kết thúc, các diễn viên chính rời đi từ cửa sau, lên xe đến nhà hàng.
Trong cảnh quay với mưa lần trước, Thôi An Tĩnh bị trẹo chân nhẹ, mấy ngày nay vẫn chưa hồi phục. Cô đi giày cao gót đứng hơn một tiếng đồng hồ, khi xuống xe đi cứ tập tễnh, cô ngồi trên xe đoán chừng, có thể mắt cá chân đã sưng lên. Nghĩ tới việc còn một buổi tiệc nữa, cô lại thấy đau đầu.
Trợ lý ngồi ở ghế trước, không biết lấy từ đâu ra một đôi dép dùng một lần: “Chị An Tĩnh, chị đi tạm đôi này nhé.”
Thôi An Tĩnh giãn mày ra: “Em chuẩn bị lúc nào vậy?”
“Thầy Tạ dặn đó ạ, nói là bảo chị xuống xe thì thay vào.”
Cô hơi sững người.
Trên đường bị trễ một chút, Thôi An Tĩnh đến muộn nhất, ngồi xuống mới nghe diễn viên bên cạnh nói buổi tiệc này là do phía nhà đầu tư tổ chức. Cô không hứng thú với kiểu tiệc này, cũng không quan tâm ai là nhà đầu tư, chỉ là khi thấy Lâm Như Thiền cũng có mặt, cô ngẩn người một chút, sau đó nhìn về phía người đàn ông đẹp trai ngồi bên cạnh cô ta.
Hóa ra nhà đầu tư của bộ phim này là bạn trai của Lâm Như Thiền.
Thôi An Tĩnh không khỏi liếc mắt nhìn Lâm Như Thiền đang ngoan ngoãn dựa vào bạn trai.
Buổi tiệc không thiếu những câu khách sáo thường thấy, khi chủ đề không phải xoay quanh mình, Thôi An Tĩnh thường ở một góc làm nền, lặng lẽ ăn phần của mình, ăn chậm một chút, ăn xong gần như cũng kết thúc.
Điện thoại có tin nhắn đến, Thôi An Tĩnh mở ra xem.
[Tạ Hành Ngôn: Tôi có thể phải thêm nửa giờ nữa mới xong.]
[Thôi An Tĩnh: Không sao, bên tôi cũng còn lâu mới xong.]
Đặt điện thoại xuống, Thôi An Tĩnh cảm nhận được một ánh mắt đang hướng về phía mình, tìm đến thì phát hiện đó là bạn trai của Lâm Như Thiền.
Buổi tiệc này là đặc biệt tổ chức cho Thôi An Tĩnh, thời gian trước Lâm Như Thiền phát hiện tài nguyên của mình bị người trong công ty giành mất, tức giận đến mức cả ngày không nuốt nổi cơm, Dư Nho hứa chắc chắn sẽ giành lại cho cô ta nên mới sắp xếp buổi tiệc hôm nay.
Dư Nho xoa cằm, nghĩ thầm, cô gái này cũng không giống loại người dựa vào đàn ông để giành tài nguyên.
Khá yên lặng, cũng không nói gì nhiều.
Dư Nho lặng lẽ quan sát một hồi, bị bắt quả tang tại chỗ, anh ta nhướng mày một cái, không những không thu lại mà còn đưa ly rượu qua: “Đây là An Tĩnh phải không, nghe Như Thiền nói hai người cùng công ty, sao nào, uống một ly nhé?”
“Xin lỗi, tôi bị dị ứng với cồn.” Thôi An Tĩnh cầm ly nước cam bên cạnh: “Tôi thay bằng nước ép có được không?”
Dư Nho liếc nhìn Lâm Như Thiền bên cạnh, ra hiệu hỏi, như vậy có được không. Dù trước mặt người khác, nhìn có vẻ tình cảm của họ không lâu bền, nhưng khi ở bên ngoài, Dư Nho vẫn cho Lâm Như Thiền đủ thể diện và cảm giác an toàn.
Lâm Như Thiền bĩu môi không hài lòng.
Dư Nho cười nói: “Cô Thôi, sao cô có thể dùng một ly nước ép để qua loa với tôi đây, cái vòng này cũng không lớn, không chừng sau này chúng ta còn gặp lại, chẳng lẽ sau này đều dùng nước ép sao?”
Ý này rất rõ ràng, chính là không thể chấp nhận được.
Đạo diễn đứng giữa, có chút lúng túng, không biết cô làm sao lại đắc tội với Dư Nho, đang định mở miệng hòa giải bầu không khí thì thấy Thôi An Tĩnh đặt ly nước ép xuống, nâng ly rượu đỏ trước mặt lên, không chút ngại ngùng: “Cảm ơn tổng giám đốc Dư đã ủng hộ bộ phim của chúng tôi, tôi xin mời một ly.”
Nói xong, cô uống cạn ly rượu đỏ, không còn giọt nào.
Dư Nho cảm thấy thú vị, quả nhiên là biết nhún nhường và kiên cường.
Anh ta nắm lấy d ái tai của Lâm Như Thiền, thì thầm hỏi: “Hài lòng chưa?”
Lâm Như Thiền cười khẽ: “Hài lòng.”
Khi buổi tiệc sắp kết thúc, Thôi An Tĩnh cảm thấy cơ thể không khỏe, cô đi vào nhà vệ sinh, khi ra ngoài lại gặp Lâm Như Thiền.
Lâm Như Thiền đang trang điểm lại, cô ta mặc một cái áo len màu đen kiểu dáng trễ vai, khoe vóc dáng quyến rũ, nhìn qua Thôi An Tĩnh với ánh mắt hờ hững, đúng lúc thấy những nốt đỏ nhỏ nổi trên cổ cô, cô ta hơi ngẩn người: “Thì ra cô thật sự bị dị ứng với cồn à?”
Cô ta tưởng đó chỉ là cái cớ bịa ra.
Thôi An Tĩnh nghiêm túc rửa tay, dùng khăn giấy lau khô, như thể mọi thứ đều không quan trọng, cô nói: “Giờ không phải cô đã thấy rồi sao?”
“Vậy sao lúc nãy cô không từ chối chút nào?”
Thôi An Tĩnh phản bác: “Tôi có không từ chối à?”
Lâm Như Thiền nghẹn lời một lúc: “… Đáng đời, ai bảo cô cướp tài nguyên của tôi.”
Nghe thấy câu này, ánh mắt Thôi An Tĩnh trở nên sâu hơn, cô nhấn mạnh: “Tôi không cướp tài nguyên của cô.”
“Dám làm không dám nhận.” Lâm Như Thiền đảo mắt: “Ai trong công ty không biết quan hệ giữa Cố Minh với cô, nếu không phải cô đòi thì chương trình giải trí này sao lại rơi vào tay cô?”
Dạ dày như đang bị xáo trộn, các nốt đỏ trên người cũng dần nổi lên, cô hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cơn đau, dùng chút sức cuối cùng để nói: “Tùy cô, chương trình của tôi cô đã lấy rồi, rượu tôi cũng đã uống, chuyện này coi như qua, sau này chúng ta đừng nhắc lại nữa.”
Nói xong, cô nhìn Lâm Như Thiền: “Được không?”
Lâm Như Thiền vốn không phải là người hay dây dưa, cô ta chỉ là không thích người trong ngành không từ thủ đoạn tranh giành tài nguyên, bây giờ bực cũng bực rồi, chuyện quá khứ tất nhiên có thể cho qua. Nhìn thấy làn da đỏ ửng trên xương quai xanh của cô, cô ta cảm thấy có chút chột dạ, bèn quay đầu: “Được.”
Thôi An Tĩnh không nhìn cô ta thêm lần nào nữa, lướt qua cô ta đi ra ngoài, Lâm Như Thiền nhìn bóng dáng gầy guộc của cô, lại lên tiếng: “Chuyện hôm nay cô kể với Cố Minh thì cứ kể, tôi không sợ cô đâu.”
Bước chân Thôi An Tĩnh không dừng lại, đi ra ngoài.
Trở lại phòng bao được hai phút, Lâm Như Thiền quay lại, Dư Nho mới giải tán buổi “Hồng Môn Yến” này.
Ra khỏi phòng bao, Thôi An Tĩnh lập tức thấy Tạ Hành Ngôn đứng bên ngoài, trợ lý ngay lập tức đi đến khi thấy cô ra ngoài, nhìn thấy nốt đỏ trên cổ và xương quai xanh của cô, cô ấy kêu lên: “Chị An Tĩnh, sao lại nổi nốt đỏ thế này?”
Nhóm người đi phía trước nghe thấy câu này, đồng loạt dừng lại, nhìn về phía cô.
Thôi An Tĩnh ngứa ngáy không muốn nói, dạ dày cũng đau, vừa bước một bước, một chiếc áo ấm được phủ lên người cô, trước mắt cô chìm vào bóng tối, ngay lập tức, cả người bị bế lên.
Cô hoảng hốt thốt lên một tiếng, vội vàng ôm lấy anh.
Cô bị che kín đầu, không nhìn thấy gì, bị anh vững vàng ôm vượt qua nhóm người phía trước, chỉ nghe thấy họ thảo luận “Anh ta là ai vậy?”.
Trong không trung, Tạ Hành Ngôn và Dư Nho trao đổi ánh mắt, nhanh chóng lướt qua nhau.
Dư Nho nhìn theo bóng lưng của anh, híp mắt hỏi người bên cạnh: “Đây là vệ sĩ của Thôi An Tĩnh?”
Lâm Như Thiền bị vẻ ngoài của người đàn ông làm cho hơi sững sờ, hồi phục lại tinh thần: “Em không biết.”
Thôi An Tĩnh bị Tạ Hành Ngôn ôm suốt từ bãi đậu xe cho đến khi lên xe, khi xe đã khởi hành, cô lấy áo của anh ra, trong xe có sưởi ấm, cô định trả lại cho anh, nhưng Tạ Hành Ngôn chỉ nhìn qua cổ cô, không nhận, bảo cô cứ mặc.
Nhớ lại khi đi ngang qua nhóm người kia và ngửi thấy mùi rượu, anh hỏi: “Dị ứng với cồn sao?”
Thôi An Tĩnh ôm áo của anh, khẽ gật đầu.
Xe đi thẳng đến bệnh viện, mất khoảng hơn bốn mươi phút, Tạ Hành Ngôn bảo tài xế: “Đừng đi đường Thanh Nguyên, đi thẳng đường Thiệu Hoa, lên cầu vượt, bên đó không bị kẹt xe.”
Theo chỉ dẫn của Tạ Hành Ngôn, chỉ mất nửa giờ đã đến bệnh viện. Xuống xe, Thôi An Tĩnh khoác áo của anh lên, nói với họ: “Mọi người về trước đi, tôi tự đi vào bệnh viện được rồi.”
Trợ lý cũng xuống xe: “Như vậy không được, em đi cùng chị.”
“Không cần đi theo!” Thôi An Tĩnh kiềm chế suốt đường đi, giờ không nhịn được nữa, lớn tiếng nói.
Trợ lý bị dọa sợ, cô ấy chưa bao giờ thấy chị An Tĩnh của mình tức giận như vậy.
Thôi An Tĩnh hít một hơi thật sâu, kiềm chế nước mắt ở khóe mắt, bình tĩnh lại, hạ giọng: “Chị nói đừng theo thì đừng theo, mọi người về trước đi.”
Trước khi đi, cô nhìn Tạ Hành Ngôn: “Cả anh nữa.”
Rồi tự mình bước vào cánh cửa bệnh viện.
Tạ Hành Ngôn đứng nguyên tại chỗ, bình thản nhìn theo bóng dáng như sắp ngã của cô, ánh mắt bình tĩnh xuất hiện một vệt đen đậm.
Thôi An Tĩnh thanh toán xong, cầm biên lai đi tìm bác sĩ, sau khi bác sĩ kê thuốc, cô ngồi bên ngoài, có y tá đến tiêm thuốc cho cô.
Thôi An Tĩnh cắn môi, nhìn mũi kim đâm vào tĩnh mạch của mình, khi nước thuốc được truyền vào, cô dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong đầu hiện lên câu nói của bác sĩ lúc nãy: “Cô là bệnh nhân biết chịu đựng nhất mà tôi từng gặp, không hề than đau.”
Quả thật, cô rất giỏi chịu đựng.