Ngày thứ hai sau khi sự việc xảy ra, hướng dư luận bắt đầu thay đổi, chia làm hai phe, một phe đứng về phía Thôi An Tĩnh, một phe đứng về phía Vương Tiêu Giang, trên mạng xã hội ồn ào không ngớt, tên của Thôi An Tĩnh thường xuyên nhảy lên tiêu đề, đến buổi chiều, hot search đã bị ai đó đ è xuống.
Trong phòng bao, Cố Minh đích thân mở một chai rượu trắng rót đầy, tất cả sự tức giận tích tụ mấy ngày nay của Vương Tiêu Giang đều chất đống ở đây, lúc này, mọi cơn giận của ông ta dường như muốn đổ hết lên Cố Minh.
Cố Minh cùng ông ta uống liền ba ly, thấy đối phương không chút động tĩnh, nụ cười trên môi anh ta cũng dần lạnh lại: “Dượng à, cứ thế này thì chẳng có ý nghĩa gì.”
Vương Tiêu Giang liếc nhìn anh ta, từ trong mũi hừ hai tiếng, đập một tay lên bàn: “Cháu nói xem đây là chuyện gì! Chuyện đã quyết định từ nửa năm trước, nói không làm là không làm, cái cô Thôi An Tĩnh đó đúng là coi trời bằng vung, ít ra cũng phải nể mặt dượng chứ, trong mắt cô ta rốt cuộc có cháu, ông chủ của cô ta không!”
Cố Minh ngả người ra sau, vẻ mặt uể oải: “Cái cô ấy nể là mặt cháu, dượng kích động cái gì.”
“Còn không phải là vì dượng không chịu được người ta bắt nạt người nhà mình sao?”
“Dượng à, vừa rồi cháu đã bồi dượng ba ly rượu trắng.” Cố Minh nhướng mày: “Giờ là ai bắt nạt ai đây?”
“…”
Vương Tiêu Giang im bặt, sắc mặt trở nên khó coi.
“Dượng à, dượng cũng đừng lấy cháu ra làm lá chắn nữa, đám người định hướng dư luận trên mạng đó là do dượng mua nhỉ, cháu không tính toán với dượng chuyện này, lần này là cháu không đúng với dượng, ba ly rượu vừa rồi coi như là cháu xin lỗi dượng, sau hôm nay, coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, phiền dượng xóa bài trên Weibo đi.”
Cố Minh khẽ cười: “Không thì cháu sẽ không nhịn được mà đi điều tra tại sao một năm trước dượng lại yêu cầu cháu ngừng công việc của Thôi An Tĩnh.”
Bị nắm điểm yếu, mặt Vương Tiêu Giang trở nên cực kỳ khó coi.
Ngày thứ ba, Vương Tiêu Giang xóa bài trên Weibo, dẫn đến một trận cười nhạo, ông ta tức giận đến mức đập vỡ cái TV plasma ở nhà.
Vương Mỹ Lâm vừa từ Mỹ trở về đã nghe thấy chuyện xấu của ông ta, người vẫn đang ở Cảng Thành, tối đó, Vương Tiêu Giang bị bố mẹ vợ gọi đi ăn cơm, với danh nghĩa là ăn cơm, nhưng thực chất là răn đe.
Làm rể nhà người ta còn khổ sở hơn cả một con rùa.
Nửa tháng sau là Tết Dương lịch, Nghi Đồng đã phủ trắng một màu tuyết.
Thôi An Tĩnh có một sự kiện thảm đỏ nên xin nghỉ một ngày, sau khi kết thúc, tối không bận việc gì, cô định ở nhà một mình, nghỉ ngơi một buổi tối cho thật thoải mái, Tạ Câu Nguyệt sợ cô cô đơn, nên hẹn cô ra ngoài xem phim cùng vào đêm giao thừa.
Tạ Câu Nguyệt mặc áo vào, vừa định ra khỏi cửa, vừa hay gặp Tạ Hành Ngôn trở về, Thôi Lâm Như lo lắng đi theo: “Bảo bối, ngoài kia vẫn đang có tuyết, lái xe nhớ cẩn thận nhé.”
Tạ Câu Nguyệt cúi xuống mang giày: “Biết rồi ạ.”
Thôi Lâm Như vẫn không yên tâm, bà nhìn Tạ Hành Ngôn đứng ở cửa: “Thế này đi, con đừng lái xe nữa, để anh con đưa đi, mẹ không yên tâm hai đứa con gái các con.”
Tạ Câu Nguyệt hơi do dự: “Không sao đâu mẹ, con tự đi được mà, tối nay chẳng phải anh ấy vẫn còn việc sao?”
Trên người Tạ Hành Ngôn còn chưa tan hết tuyết, anh lại mở cửa: “Anh đưa em đi.”
Tạ Câu Nguyệt “ơ” một tiếng, thắc mắc: “Tối nay không phải là anh soạn đề thi cuối kỳ sao?”
Người đã đi xa, Tạ Câu Nguyệt bĩu môi, vẫy tay chào Thôi Lâm Như: “Mẹ, con đi đây.”
Thôi Lâm Như: “Đi cẩn thận nhé.”
Rời khỏi vịnh Thiển Loan, Tạ Câu Nguyệt nhập địa chỉ vào GPS: “Chúng ta đi thẳng tới chỗ này.”
Tạ Hành Ngôn liếc nhìn một chút, thu lại: “Biết rồi.”
Lúc cô ấy gọi điện thoại anh cũng đã nghe thấy.
Anh thì biết cái gì chứ.
Tạ Câu Nguyệt lè lưỡi trêu chọc anh.
Rạp chiếu phim là của một người bạn mới khai trương, đặc biệt mời cô ấy đến, Tạ Câu Nguyệt nghe nói gần đây có nhiều phim mới ra mắt, khó khăn lắm mới có được nửa ngày rảnh rỗi, thế nào cũng phải đến ủng hộ một chút.
Bên ngoài tuyết đang rơi, Thôi An Tĩnh không quá muốn ra ngoài, nhưng dưới sự năn nỉ của Tạ Câu Nguyệt, cô đành thỏa hiệp.
Thôi An Tĩnh đến trước, đứng đợi họ ngoài cửa hai phút.
Tạ Câu Nguyệt xuống xe trước, đến gần mới phát hiện quầng thâm dưới mắt cô, nhíu mày lo lắng: “Dạo này cô lại mất ngủ à?”
Cô ấy cũng là tình cờ một lần mới phát hiện Thôi An Tĩnh bị mất ngủ nghiêm trọng, phải tìm đến bác sĩ kê thuốc mới đỡ được một chút.
Thôi An Tĩnh mím môi, lắc đầu: “Tôi ôn kịch bản muộn quá thôi.”
Tạ Câu Nguyệt nửa tin nửa ngờ.
Thôi An Tĩnh không nói thêm, nhìn về phía sau lưng cô ấy, người đàn ông đã đỗ xe xong, đang đi về phía này.
Lần trước họ gặp nhau là khi cô bị dị ứng.
Từ lúc cô vào đoàn phim, thật sự không có thời gian để học tiếng Pháp, liên lạc cũng dừng lại từ tháng trước.
Tuyết mềm như nhung đã kết thành từng mảng dày, khi giẫm lên nghe tiếng lạo xạo, đến khi Tạ Hành Ngôn đến gần, Thôi An Tĩnh ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Hôm nay cô không trang điểm, nước da trắng mịn, cô mặc áo phao trắng đơn giản, quàng khăn đỏ, trời đêm gió lạnh, chóp mũi hơi ửng đỏ, ngước lên nhìn anh.
Tạ Hành Ngôn định lên tiếng, nhưng Tạ Câu Nguyệt đã nhanh miệng hơn: “Đi thôi đi thôi, ngoài này lạnh lắm, vào trong rồi nói.”
“…”
Vé xem phim là bạn đưa, là bộ phim mới ra mắt gần đây, còn phải chờ một lúc nữa, cô ấy chuẩn bị gọi chút đồ mang vào: “Hai người uống gì không?”
Thôi An Tĩnh không có thói quen ăn uống khi xem phim: “Tôi không đói.”
Tạ Hành Ngôn cũng nói: “Không cần.”
Lời từ chối sao quen thuộc quá, trước đây lúc nào cũng bị từ chối bằng câu này, giờ chỉ cần nghe anh nói hai từ này là Thôi An Tĩnh lại phản xạ có điều kiện, theo bản năng quay đầu nhìn anh.
Tạ Hành Ngôn để ý thấy, cúi đầu nhìn cô: “Sao thế?”
Thôi An Tĩnh vội vàng lắc đầu: “Không có gì.”
Tạ Câu Nguyệt nhìn hai người họ, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không nói ra được, nên không suy nghĩ nhiều, tự mình gọi một ly trà mật ong bưởi và một xô bắp rang bơ. Đêm giao thừa đông người, chẳng bao lâu, sảnh đã kín chỗ.
Vào bên trong, Thôi An Tĩnh đeo khẩu trang, đứng một bên đợi Tạ Câu Nguyệt thanh toán, lúc này nhân viên cửa hàng bước tới, tay cầm một xấp vé: “Xin lỗi đã làm phiền, là thế này, hôm nay cửa hàng có một sự kiện, chụp ảnh check-in đăng lên mạng xã hội thì có thể nhận được miễn phí một phiếu đổi vé xem phim có thời hạn trong một năm.”
Tạ Hành Ngôn quay đầu nhìn nhân viên, vừa định từ chối thì nghe cô gái bên cạnh hỏi: “Thật không ạ?”
Nhân viên mỉm cười: “Vâng, hoạt động hoàn toàn là thật.”
Thôi An Tĩnh hỏi: “Chụp thế nào ạ?”
Nhân viên nhìn qua nhìn lại mặt hai người họ, tưởng rằng họ là một đôi, bèn nói: “Hai người chụp chung một tấm, dùng tài khoản của mình đăng lên là được.”
Nghe thấy cần chụp chung, Thôi An Tĩnh do dự, cô không chắc Tạ Hành Ngôn có đồng ý không. Nghĩ một lúc, cô định hỏi “chụp một mình có được không” thì Tạ Hành Ngôn đã đưa điện thoại ra.
“Phiền anh giúp chúng tôi chụp một tấm.”
Nhân viên nhận lấy: “Được!”
Anh ta giơ điện thoại lên: “Hai người có thể đứng gần nhau chút nữa.”
Tạ Hành Ngôn chủ động đứng gần Thôi An Tĩnh.
Thôi An Tĩnh vẫn còn hơi lúng túng, không nhìn vào ống kính mà quay đầu nhìn Tạ Hành Ngôn. Ánh đèn ấm áp chiếu lên mặt anh, làm cả người anh trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Anh tập trung nhìn vào ống kính, lúc này Thôi An Tĩnh mới nhận ra họ đang chụp ảnh, cô vừa định nhìn về phía trước thì nhân viên đã bấm nút chụp, sau đó bước đến trả điện thoại lại cho Tạ Hành Ngôn, đồng thời đưa hai tấm phiếu đổi vé cho Thôi An Tĩnh: “Làm phiền đánh giá tốt cho chúng tôi nhé.”
Thôi An Tĩnh kiễng chân, vô thức nắm lấy cánh tay anh: “Tôi muốn xem ảnh.”
Tạ Hành Ngôn đưa thẳng điện thoại cho cô. Cô mở ảnh ra, phải nói nhân viên bắt góc chụp rất tốt, mặt của Tạ Hành Ngôn dù chụp kiểu gì cũng đẹp, còn cô thì lại không có một tấm nào nhìn thẳng, suốt quá trình đều chỉ nhìn Tạ Hành Ngôn. Nếu không có bức ảnh, cô cũng không nhận ra mình nhìn anh chăm chú như vậy.
Thôi An Tĩnh ngượng ngùng trả lại điện thoại, vội vàng nói: “Tôi chưa kịp chuẩn bị.”
“Vậy chụp lại một tấm?”
“Thôi bỏ đi.” Cô thấy Tạ Câu Nguyệt đã thanh toán xong và đang đi tới nên vội đưa tấm phiếu đổi vé còn lại cho anh: “Cái này là của anh.”
Tạ Hành Ngôn nhận lấy cùng với điện thoại rồi cho vào túi áo khoác.
Phim sắp chiếu, ba người vào chỗ ngồi.
Vé là do người khác tặng, nhìn tên phim cứ tưởng là phim tình cảm nghệ thuật, đến nửa chừng, một con ma nữ xông vào màn hình, lúc này mới nhận ra đây là phim kinh dị.
Thôi An Tĩnh chưa bao giờ xem phim kinh dị, cô hay suy nghĩ lung tung, tối đến dễ dọa bản thân.
Ngay từ cảnh đầu tiên, cả rạp chỉ có mỗi cô hét lên vì sợ. Vừa sợ vừa thấy có chút mất mặt, Tạ Câu Nguyệt cũng không ngờ là phim kinh dị, nhưng bản thân vẫn có thể chấp nhận được, cô ấy bèn hỏi Thôi An Tĩnh: “Có ổn không?”
Thôi An Tĩnh không muốn làm cụt hứng của họ, cố tỏ ra bình thản: “Vẫn ổn.”
Sau khi biết là phim gì rồi, thời gian còn lại khá gian nan với cô, cô không quá buồn ngủ, muốn ngủ nhưng lại không ngủ được, mở mắt ra lại sợ, cả người theo nhịp nhạc mà run lên từng hồi.
Cho đến khi nghe thấy có người hít vào một hơi, nhận ra con ma sắp xuất hiện, cô nín thở, định nhắm mắt lại thì một đôi bàn tay ấm áp đã che mắt cô.
Ngay khoảnh khắc ấy, cả rạp vang lên tiếng la hét kinh hoàng, riêng cô như bị đóng băng lại.
Đến khi cảm nhận nhiệt độ rời đi, lông mi cô khẽ run rẩy.
Cảnh phim chuyển đổi từng khung hình một, khuôn mặt người đàn ông cũng lúc sáng lúc tối, cho đến khi dần rõ ràng hơn.
Bộ phim kết thúc thì cũng qua nửa đêm. Trung tâm thương mại vẫn mở cửa, quảng trường bên dưới chật kín người, ai cũng đang chờ đếm ngược trên màn hình điện tử.
Giữa chừng, Thôi An Tĩnh đi vào nhà vệ sinh và bị nhận ra, cô chụp vài tấm ảnh với một số fans. Khi quay lại, Tạ Câu Nguyệt đã mua xong trà sữa: “Cứ tưởng cô bị lạc trong nhà vệ sinh rồi.”
Thôi An Tĩnh giải thích: “Gặp vài người hâm mộ nên mất chút thời gian.”
Tạ Câu Nguyệt hơi căng thẳng: “Bị nhận ra rồi à?”
“Không sao đâu, tôi đã nhắc họ đừng đăng lên Weibo.”
“Vậy thì tốt.”
Qua nửa đêm, nhiều cửa hàng bắt đầu đóng cửa, họ đi dạo một lúc rồi mới quay về.
Tạ Hành Ngôn không về Thiển Loan mà đưa Tạ Câu Nguyệt về trước.
Trên đường về, Tạ Hành Ngôn hỏi cô sáng mai mấy giờ bay, Thôi An Tĩnh vừa định trả lời thì nhận được điện thoại của Cố Minh.
Cô bắt máy, Cố Minh nói trong điện thoại: “Chúc mừng năm mới.”
Thôi An Tĩnh đáp lại: “Chúc mừng năm mới.”
Cố Minh trơ trẽn đòi: “Chuyển khoản lì xì cho tôi đi.”
“…”
“Không có tiền.”
“Được rồi, tôi chuyển cho em.” Vừa dứt lời, Thôi An Tĩnh đã nhận được một bao lì xì lớn từ anh ta.
“Chúc mừng sinh nhật, cô chủ nhỏ.” Cố Minh nói từ đầu dây bên kia: “Quà sinh nhật về rồi bù cho em sau.”
“Cảm ơn, quà thì không cần đâu.”
“Xì, có muốn hay không tùy em.” Hòn đá cứng vạn năm này, anh ta cứ mua thôi, chẳng thèm bận tâm cô nữa: “Cúp máy đây.”
Cúp máy, Thôi An Tĩnh đặt điện thoại lên đùi, tiếp tục chủ đề ban nãy: “Sáng mai tám giờ.”
Tạ Hành Ngôn cầm vô lăng, lơ đãng “ừm” một tiếng, lại hỏi: “Em thường xuyên thức khuya à?”
“Vẫn ổn.”
Chỉ là chất lượng giấc ngủ không tốt.
Anh nghiêng đầu, nhìn thấy quầng thâm rõ rệt dưới mắt cô.
“Trang điểm lên thì không rõ lắm.” Cô biết anh đang nhìn gì, khẽ thở một hơi dài không dễ nghe thấy, không nhịn được hỏi: “Thật là rõ vậy sao?”
Tạ Hành Ngôn thản nhiên nói: “Vẫn ổn, nếu lạc trong bầy gấu trúc thì chắc phải tìm thêm hai phút.”
“…”
“Đâu có đâu.” Thôi An Tĩnh phản bác, cô mím môi, quyết định làm lơ anh hai phút.
Khung cảnh ngoài cửa sổ không ngừng trôi ngược, rất nhanh đã dừng lại dưới nhà cô.
Thôi An Tĩnh mở cửa xuống xe.
Đứng bên ngoài, giọng điệu cô cứng nhắc: “Đường trơn, anh về cẩn thận.”
Trên ghế phụ là chiếc điện thoại bị chủ nhân vứt bỏ bao nhiêu lần rồi, cũng chẳng biết phản kháng. Tạ Hành Ngôn từ từ dời ánh mắt lên mặt cô: “Ừm.”
Khi cô quay lưng đi, anh cúi đầu nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay, nghe tiếng kim giây tích tắc tích tắc, tính xem cô mất bao lâu để nhận ra.
Ba phút sau, cửa kính xe lại bị gõ.
Tạ Hành Ngôn hạ kính xuống, nhìn thẳng vào cô.
“À… tôi để quên điện thoại.” Thôi An Tĩnh có vẻ hơi ngượng, tựa như con hươu bị che mắt, ngón tay mân mê d ái tai, chẳng còn chút cứng cỏi nào.
Tạ Hành Ngôn nhếch môi cười: “Không tồi, lần này chỉ có ba phút.”
“…”
Nếu là người khác nói như vậy, có lẽ đó là lời khen thật lòng, nhưng nghe anh nói lại cảm thấy lạnh lạnh sống lưng.
“Đèn đường trong khu chung cư hỏng rồi, tôi mò đến điện thoại mới phát hiện không thấy đâu.” Cô nói thật.
Nghĩ tới bộ phim kinh dị trong rạp chiếu, sợ có bàn tay nào đó túm lấy cô từ phía sau, cô vội vàng chạy ra ngoài, may mà anh chưa đi.
Cầm lấy điện thoại của mình, vừa định mở miệng thì Tạ Hành Ngôn đã xuống xe, bước về phía cô.
Bóng dáng cao lớn che khuất cô, Thôi An Tĩnh sửng sốt, đây là định làm gì.
“Tôi tiễn em lên.”
Thôi An Tĩnh từ ngơ ngác chuyển thành ngạc nhiên.
Tạ Hành Ngôn: “Cúp điện rồi, không an toàn.”
—Ồ.
Khu chung cư Tây Thượng Vân Các tính ra cũng khá cũ kỹ, quản lý không được tốt, báo sửa chữa phải chờ cả tuần mới được xử lý.
Trên đường đi toàn là tuyết, không bật đèn vẫn có thể nhìn thấy đường.
Thôi An Tĩnh không khỏi nghĩ thầm, không biết anh có nghĩ rằng cô cố ý nói vậy không.
Phía đối diện có vài người đàn ông say rượu đi tới, dường như vừa uống xong, chủ nhà tiễn họ ra khỏi khu, miệng còn không ngừng lảm nhảm lần sau lại tiếp tục nhé.
Khi họ đi ngang qua, Tạ Hành Ngôn đưa tay chắn trước mặt Thôi An Tĩnh, kéo cô vào phía trong. Đợi nhóm người đi qua, anh hỏi: “Tòa nào?”
Cánh tay anh từ đầu đến cuối không hề chạm vào cô, luôn giữ một khoảng cách. Thôi An Tĩnh ngước mắt chỉ: “Tòa đó.”
Tạ Hành Ngôn trực tiếp đưa cô đến trước cửa nhà.
Thôi An Tĩnh dừng bước: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
Theo lẽ thường, cô nên mời anh vào uống ly nước, nhưng bây giờ đã là hơn một giờ sáng, mời người khác giới vào nhà mình giữa đêm khuya, cô sợ anh nghĩ cô có ý đồ gì với anh.
Tạ Hành Ngôn hơi gật đầu: “Em nghỉ sớm đi, bớt thức khuya.”
Giọng điệu khi nhắc nhở này khiến Thôi An Tĩnh không khỏi cảm thấy anh xem cô giống như Tạ Câu Nguyệt. Nhưng nghĩ kỹ lại, cô và Tạ Câu Nguyệt cùng tuổi, anh xem cô như em gái cũng không có gì lạ.
“Chúc mừng sinh nhật!”
Thôi An Tĩnh đang nghĩ ngợi, bỗng nghe anh nói một câu.
Thôi An Tĩnh hơi ngẩn ra, anh nghe thấy rồi?
“Cảm ơn anh.” Cô mỉm cười.
“Nhưng thật ra sinh nhật thật của tôi muộn hơn trên chứng minh thư một hai tháng.”
Thật ra rất ít người biết sinh nhật thật của cô, nhưng lời này vừa thốt ra, sao lại có cảm giác như cô đang muốn anh lần sau nhớ mà chúc lại vậy.
“Vậy à.” Tạ Hành Ngôn có vẻ bất lực: “Vậy đổi câu khác, chúc mừng năm mới.”
“…”