Thời gian vụt qua, năm mới nhanh chóng qua đi. Cô trải qua Tết Nguyên Đán năm nay trong đoàn phim. Vào ngày mười lăm tháng Giêng, đạo diễn đã đặt một nhà hàng lớn, rất đông người, không khí nhộn nhịp hơn nhiều so với năm ngoái. Ăn xong, Thôi An Tĩnh đứng ở hành lang gọi điện thoại cho gia đình.
Tạ Câu Nguyệt từ trong đi ra, chờ cô gọi xong: “Đi thôi, xe đang đợi ngoài kia.”
Thôi An Tĩnh cất điện thoại, cho tay vào túi áo khoác, nhìn về phía sau cô ấy: “Đạo diễn Triệu đã đi rồi à?”
“Đi từ lúc cô đang gọi điện rồi.” Tạ Câu Nguyệt uống vài ly rượu, mặt hơi say: “Anh ấy không tiện làm phiền cô, chỉ chào hỏi qua loa với tôi thôi.”
“Vậy à.” Thôi An Tĩnh nhìn cô ấy, thấy cô ấy đi đứng loạng choạng thì nhanh chóng tiến lên đỡ lấy: “Cô không sao chứ?”
“Không sao, lúc còn học đại học, tôi đại diện cho ký túc xá của chúng tôi thi uống rượu với ký túc xá nam, mấy ly rượu này chẳng đáng gì.” Vừa nói xong, cô ấy lại lảo đảo một bước.
“…”
Thôi An Tĩnh phối hợp với cô ấy, không đổi sắc mặt: “Rồi sao, thắng không?”
“Không, thua rồi.” Nói đến đây, Tạ Câu Nguyệt tỏ vẻ buồn bã: “Đúng là mẹ nó, bên kia có một thằng con trai mạnh quá, như một thùng rượu vậy, uống thế nào cũng không say.”
“Sau đó còn dám theo đuổi theo tôi nữa.”
Thôi An Tĩnh: “Rồi có yêu nhau không?”
“Quỷ mới yêu.” Tạ Câu Nguyệt dừng bước, đưa một ngón tay ra trước mặt mình: “Cô biết cậu ta theo đuổi tôi thế nào không?”
“Thế nào?”
“Rủ tôi đến quán rượu để thi uống rượu.” Nghĩ lại, cô ấy còn muốn kéo cậu ta ra đánh một trận: “Chẳng có chút EQ nào, cô nói xem, ai lại yêu cậu ta chứ.”
Thôi An Tĩnh chân thành nói: “Có vẻ cách tiếp cận của cậu ta hơi không đúng lắm.”
“Đúng vậy.” Dưới chân là cầu thang, nửa người Tạ Câu Nguyệt dựa vào Thôi An Tĩnh: “An Tĩnh, thời đại học cô có yêu đương không?”
“Không có.”
“Làm sao có thể, cô xinh đẹp như thế, làm sao không có ai thích cô?”
“Thật sự không có, thời đại học tôi chỉ toàn làm thêm hoặc đi học, rất ít giao tiếp, hơn nữa…” Nói đến đây, Thôi An Tĩnh dừng lại một chút: “Hơn nữa tôi đã bỏ học vào học kỳ cuối năm ba.”
Nghe đến nửa sau của câu nói, Tạ Câu Nguyệt tỉnh táo hơn một chút, đứng thẳng người lên, vỗ vai cô an ủi: “Không sao đâu, khổ trước sướng sau mà. Khi phim quay xong, tôi sẽ giới thiệu cho cô nhiều anh chàng đẹp trai, để tùy cô chọn.”
“…”
Tạ Câu Nguyệt tự nói với mình: “Nhưng những anh chàng xung quanh tôi có phần giống nhau, anh trai tôi cũng có vẻ ổn, nếu cô không chê…”
“Được rồi.” Bây giờ Thôi An Tĩnh mới tin cô ấy thật sự đã say, bắt đầu nói linh tinh rồi: “Đến nơi rồi, lên xe trước đi.”
Vậy mà Tạ Câu Nguyệt vẫn bám lấy cửa xe không chịu từ bỏ, cực kỳ nhiệt tình quảng cáo, như thể sợ rằng Thôi An Tĩnh không ưng anh trai cô ấy: “Thật sự đấy, anh trai tôi vừa đẹp trai lại tốt tính, cô có thể xem xét.”
Thôi An Tĩnh đau đầu vô cùng.
Sau khi vất vả lắm mới đưa được cô ấy lên xe, vừa ngồi xuống chưa được hai phút thì điện thoại của Tạ Hành Ngôn đã gọi đến.
Không biết có phải do nghe những lời nói linh tinh của cô ấy vừa rồi không, nhưng khi thấy cuộc gọi thoại của anh, trong lòng Thôi An Tĩnh hơi hoang mang. Chắc chắn là ảo giác, Thôi An Tĩnh vỗ vỗ mặt mình, nhận cuộc gọi của anh.
Giọng anh vẫn như thường lệ, lạnh lùng và dứt khoát: “Tạ Câu Nguyệt có ở chỗ em không?”
Thôi An Tĩnh liếc nhìn người đang ngủ say bên cạnh: “Có, sao vậy?”
“Không có gì, trong nhà gọi em ấy không được.”
“Chúng tôi mới vừa xong, có thể cô ấy không nghe thấy.” Suy nghĩ một chút, cô bổ sung thêm: “Hơn nữa, cô ấy uống rượu rồi, giờ đã ngủ.”
Tạ Hành Ngôn lại hỏi: “Em cũng uống à?”
“Không có.” Thôi An Tĩnh cảm thấy tai mình hơi ngứa, cầm điện thoại ra xa một chút: “Đạo diễn biết tôi không uống được rượu.”
Nói xong, cô nghe thấy bên kia phát ra một tiếng “ừm” nhẹ, không biết có phải do điều hòa trong xe quá lạnh hay không mà cô cảm thấy nóng lên.
Tạ Hành Ngôn lại hỏi: “Biết biển số xe không? Gửi cho tôi biển số xe.”
Thôi An Tĩnh mở hai cúc áo, đổi tay cầm điện thoại: “Biết.”
Cô để điện thoại xuống, mở khung trò chuyện của hai người, nhập biển số xe vào, ôm theo hy vọng nhỏ nhoi: “Bây giờ khắp nơi đều có camera, chắc không có nguy hiểm gì đâu.”
Trước đây vào ban đêm, cô cũng thường tự gọi taxi về mà chẳng nghĩ ngợi gì.
“Tôi không yên tâm.” Giọng điệu nghiêm túc của Tạ Hành Ngôn từ điện thoại truyền đến: “Những chuyện này không thể dựa vào xác suất để tính toán, hiểu không?”
Giọng điệu này khiến cô cảm thấy như trở lại lần đầu tiên cô học ở Nam Đại, vẫn là dáng vẻ nghiêm túc, điềm đạm khi dạy sinh viên của anh.
“Hơn nữa, lần đầu tiên em ngồi xe của tôi không phải đã suýt coi tôi là người xấu sao?”
“…”
Thôi An Tĩnh bất ngờ tỉnh táo lại, cô cảm thấy kinh ngạc khi anh biết điều đó.
Thôi An Tĩnh quay đầu ra ngoài, nhìn qua cửa kính đen, miệng lầm bầm: “Không có.”
Bên kia phát ra tiếng cười khẽ.
“Nhớ nhé, đừng ngủ quên, lúc xuống xe nhớ cầm theo điện thoại.” Tạ Hành Ngôn dặn dò xong: “Tôi còn chút việc, cúp máy trước, đến nơi thì nhắn tin cho tôi.”
Thôi An Tĩnh: “Ừ.”
Khi cô chuẩn bị cúp máy, tài xế phía trước đột ngột phanh gấp, Tạ Câu Nguyệt ngả người về phía trước, bị đánh thức, mơ màng nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở mặt Thôi An Tĩnh, dường như nhớ lại cuộc trò chuyện hồi nãy, cô ấy ôm chầm lấy cô: “Anh trai tôi thật sự rất tốt.”
Khi nhận ra bản thân đang nói cái gì, vẻ mặt Thôi An Tĩnh tái đi, cúp điện thoại với tốc độ nhanh chóng rồi giữ chặt điện thoại trước ngực, không dám thở mạnh.
Tạ Câu Nguyệt vẫn tiếp tục lảm nhảm: “Cô thu nhận anh ấy đi, để anh ấy bớt bị bị mẹ tôi ép đi xem mắt.”
Thôi An Tĩnh cúi xuống nhìn điện thoại đã cúp máy, không biết anh có nghe thấy không, trong lòng cực kỳ lo lắng.
…
Khi đến khách sạn, Thôi An Tĩnh đưa Tạ Câu Nguyệt lên phòng, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho cô ấy, cô mới trở về phòng của mình. Cô bật đèn, đóng cửa và dựa lưng vào cửa, vì sự cố vừa rồi nên trong lòng có chút lo lắng.
Anh có nghe thấy không? Anh có nghĩ nhiều không? Có hiểu lầm rằng cuộc trò chuyện của họ thường xoay quanh anh không? Ý nghĩ này vừa mới nảy sinh đã bị cô gạt bỏ ngay. Mình đang nghĩ gì thế, trông anh cũng không giống người nhàn rỗi tới mức đó.
Nghĩ như vậy, lòng cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Cô vẫn nhớ lời anh dặn, việc đầu tiên khi về là phải nhắn tin cho anh.
[Thôi An Tĩnh: Chúng tôi đã đến khách sạn rồi.]
Vừa gửi xong tin nhắn, cô mau chóng vứt điện thoại sang một bên và vào phòng tắm, như đang sợ hãi sẽ thấy phản hồi của anh.
Sau khi tắm và thực hiện xong các bước chăm sóc da cơ bản, đã một giờ trôi qua, cô kê cao gối nằm lên giường, theo thói quen cầm điện thoại lên và mở Wechat, thấy có tin nhắn từ anh.
[Tạ Hành Ngôn: Hai người vừa nói gì về tôi vậy?]
Thôi An Tĩnh nhìn tin nhắn đó, như bị sét đánh ngang tai, cả người ngồi bật dậy. Dù còn chút hy vọng, anh vẫn là nghe thấy rồi.
Trong tình cảnh không còn sự lựa chọn nào khác, cô đành phải trả lời: [Cô ấy nói rằng gần đây anh bị mẹ ép đi xem mắt.]
Tạ Hành Ngôn sau khi trả lời xong email, thấy Wechat không có động tĩnh gì, bèn ra ban công hút một điếu thuốc, khi nghe thấy tiếng máy tính kêu hai lần, anh đi vào phòng làm việc, nhìn thấy tin nhắn của cô, tàn thuốc vô tình rơi trên máy tính.
Đôi mắt anh không tự chủ mà nheo lại, cuối cùng anh bật cười, nhìn ra một chiếc đèn còn sáng ở ngoài ban công.