Gần bốn giờ chiều họ mới đến được Nghi Đồng. Khi đến khách sạn vừa đúng bốn giờ, Tạ Hành Ngôn mở khóa xe để họ xuống trước, lúc Thôi An Tĩnh định đẩy cửa ra thì một cánh tay giữ cô lại: “Em cùng anh đi đỗ xe nhé.”
Thôi An Tĩnh ngẩng đầu nhìn người lớn ở bên ngoài, ngập ngừng trong chốc lát rồi hạ cửa sổ xe, bảo họ đi vào trước.
Chiếc xe tiến vào hầm đỗ, sau khi đỗ xong, Thôi An Tĩnh xuống xe trước, đứng một bên đợi anh cùng đi.
Hai người đi song song, Tạ Hành Ngôn nghe cô hỏi: “Lát nữa anh có cần nghỉ ngơi chút không?”
Tạ Hành Ngôn nghiêng đầu nhìn cô: “?”
“Chạy xe cả ngày chắc rất mệt.” Thôi An Tĩnh giải thích: “Em cũng chỉ lo cho sự an toàn của mình thôi.”
Tạ Hành Ngôn khẽ bật cười, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô vài giây: “Yên tâm, anh sẽ không để em gặp chuyện gì đâu.”
Thôi An Tĩnh cúi xuống, chú ý đến chiếc điện thoại trên tay anh.
“Anh tìm được điện thoại rồi à?”
“Ừm.” Tạ Hành Ngôn không mấy tự nhiên nhét nó vào túi: “Tìm thấy trong xe.”
“Ồ.” Thôi An Tĩnh thì thầm: “Em đã bảo mà, làm hôm qua chúng ta phải chạy khắp nơi.”
“Là lỗi của anh, hay anh mời em một bữa nhé?”
Vì sao cô luôn muốn tránh mặt Tạ Hành Ngôn? Ngay cả chính cô cũng không rõ, có lẽ là cảm giác áy náy với anh, hoặc cô chỉ muốn trốn tránh tất cả những gì liên quan đến Nghi Đồng, bao gồm cả anh.
Thôi An Tĩnh cười nhẹ: “Không cần đâu.”
Tạ Hành Ngôn im lặng trong giây lát. Khi thang máy đến, anh nói: “Đợi xong chuyện này, chúng ta nói chuyện được không?”
Thôi An Tĩnh nhẹ nhàng lắc đầu: “Cũng không cần đâu.”
Tấm gương trong thang máy phản chiếu gương mặt vô cảm của cô, không khí dường như phảng phất chút phiền muộn.
Sau khi dự xong đám cưới, mọi người ở lại Nghi Đồng một đêm, sáng sớm hôm sau sẽ quay về thị trấn Lê Bình.
Sự náo nhiệt qua đi, bình yên lại trở về như mọi ngày.
Thôi An Tĩnh dành cả ngày để tập lái xe, tay lái đã thành thục hơn rất nhiều. Khi rời khỏi trường lái, tâm trạng cô khá tốt, định đạp xe đi dạo thì nghe thấy có người gọi sau lưng.
“An Tĩnh!”
Huấn luyện viên của cô, cũng là bạn học cấp hai, tên là Kha Nghị, trông như vừa chạy ra, cậu ấy thở hổn hển rồi dừng lại: “Cậu định về à?”
“Ừm.”
“Tớ cũng vừa xong, để tớ đưa cậu về.”
“Không cần đâu.”
“Chẳng phải cậu trượt hai lần rồi sao, đã lâu không tập nên chưa quen thôi, bạn cũ à.” Kha Nghị nhìn cô cười.
“Không có.”
“Vậy thì đi thôi.”
“Thật sự không cần, tớ tự đi xe về được rồi.” Cô chỉ về phía chiếc xe điện trước mặt.
Kha Nghị nhìn chiếc xe của cô, suy nghĩ nhanh: “Chuyện nhỏ, để tớ lái nó chở cậu về.”
“…”
“…”
“Thật là…” Thôi An Tĩnh cười gượng hai tiếng: “Không cần thiết đâu.”
“Cần mà, vừa hay xe tớ hết xăng rồi.” Kha Nghị thản nhiên cầm lấy chìa khóa, dắt xe ra. Nhìn thấy hai chiếc mũ bảo hiểm màu hồng, cậu ấy nói: “Lên đi, còn chần chừ là không kịp giờ cơm đâu.”
Từ nhỏ Kha Nghị đã là người vô tư, không mấy để ý tới giới hạn, chẳng ai có thể khiến cậu ấy thay đổi được. Thôi An Tĩnh gãi gãi trán, miễn cưỡng ngồi lên yên sau.
Lúc này là giờ các bậc phụ huynh vừa làm xong việc đồng áng, vội vã về nhà để chuẩn bị bữa tối. Thôi An Tĩnh cố gắng hạn chế xuất hiện trước mắt người khác, cô không muốn ai nhìn thấy.
Nhưng Kha Nghị lại quá nổi bật, trên đường đi không biết cậu ấy đã chào bao nhiêu người.
“…” Đây là lần đầu tiên Thôi An Tĩnh cảm thấy cạn lời.
“Cậu dừng lại chút.”
Kha Nghị tưởng cô có chuyện gì, dừng xe: “Sao vậy?”
Thôi An Tĩnh bước xuống, tự tay tháo mũ bảo hiểm: “Cậu cứ lái xe về đi, tớ sẽ đi bộ về.”
“Hả?” Kha Nghị gãi đầu: “Sao thế?”
“Tớ muốn hít thở chút.”
“Vậy để tớ chở cậu đi hít thở không khí?”
“…”
Cậu ta nghe không hiểu tiếng người à!
Thôi An Tĩnh bất lực, phải bổ sung thêm: “Tớ muốn tự mình đi dạo hít thở.”
Kha Nghị lại “hả” một tiếng: “Trời sắp tối rồi, cậu đi một mình không ổn đâu.”
Thôi An Tĩnh không muốn nói thêm gì nữa, quay người bỏ đi. Một phút sau, cô ngoảnh lại nhìn, nhưng nào còn thấy bóng dáng ai.
Thôi An Tĩnh quay lại, thong thả đi bộ về nhà.
Thị trấn Lê Bình đẹp nhất là lúc hoàng hôn, khoảnh khắc ấy như vị thần sắc đẹp ẩn mình dưới chân núi, chỉ khi mọi người thảnh thơi, nàng mới chầm chậm hiện lên, từ từ thay đổi chiếc váy rực rỡ, không chút ngại ngần mà khoe vẻ đẹp rộng lớn của mình, rồi từ đó, mang đến sự yên bình của những ngôi sao đêm.
Những năm ở Nghi Đồng, cô chưa từng có giây phút nào dễ chịu như bây giờ.
Cảm nhận gió, cảm nhận sự tự do.
Tốt thật.
Thôi An Tĩnh bước đi rất chậm, khi trời gần tối, cô nhận được cuộc gọi của Lâm Mạn bảo về nhà ăn cơm. Cúp máy, cô bỗng nghe thấy hai tiếng chó sủa.
Cô quay lại, một chú Samoyed trắng đứng đằng sau, điềm tĩnh nhìn cô với nụ cười đặc trưng. Thôi An Tĩnh lập tức bị mê mẩn, muốn vuốt v e nó, rồi nhìn sang chủ nhân.
“Tôi…” Khi nhìn rõ mặt người chủ, lời nói nghẹn lại trên môi cô.
Tạ Hành Ngôn đang cầm dây xích: “Em nói gì cơ?”
“Em…” Thôi An Tĩnh ngượng ngùng nuốt lại lời nói: “Không có gì.”
“Đi dạo à?” Anh hỏi tiếp.
“Ừm.”
“Đi cùng anh chứ?”
“Không, em muốn đi dạo thêm một chút.”
“Được thôi.” Tạ Hành Ngôn gật đầu, không còn cứng đầu như hôm trước. Khi anh chuẩn bị dắt chó đi, anh buông một câu: “Mẹ em chẳng phải gọi em về nhà ăn cơm sao?”
“…”
“Sao anh lại…” Lời nói dối bị vạch trần, Thôi An Tĩnh không kiềm được định nói “sao anh lại nghe lén người khác nói chuyện” nhưng rồi cô nhớ ra, ngoài đường rộng thế này, đâu thể coi là nghe lén được.
Tạ Hành Ngôn: “Anh đâu có nghe lén.”
“...”
“Đi thôi, cùng đi.” Tạ Hành Ngôn kéo dây xích, nhưng chú chó không chịu nhúc nhích, cứ chăm chú nhìn Thôi An Tĩnh: “Em thấy không, em mà không đi, nó cũng không đi.”
Coi như anh đã cho cô một bậc thang, Thôi An Tĩnh thuận theo mà bước xuống, đi cùng anh.
“Anh nuôi chó từ khi nào thế?”
“Của bà ngoại.”
“Ồ.”
“Lại ồ.”
“Nó dễ thương thật.”
“Con nào chẳng vậy.”
“Không phải con nào cũng vậy.”
“Ồ.”
“...” Thôi An Tĩnh im lặng một lúc, cố chấp: “Không phải anh cũng ồ sao?”
Sao toàn nói cô thế.
Tạ Hành Ngôn cúi đầu nhìn cô, đáp lại đầy lý lẽ: “Học em đấy.”
Thôi An Tĩnh chẳng thể làm gì anh, chỉ có thể im lặng.
Hai người cứ thế đi một đoạn đường mà không nói gì.
“Sao lại đi bộ một mình ở đây, tâm trạng không tốt sao?” Tạ Hành Ngôn chủ động phá vỡ sự im lặng.
Cô khẽ lắc đầu.
Tạ Hành Ngôn thu lại biểu cảm, im lặng vài giây rồi đổi chủ đề: “Lúc nãy em định nói gì vậy?”
“Không có gì.”
Nhưng Tạ Hành Ngôn không tin: “Muốn vuốt chó phải không?”
“…”
Thật là phiền, sao anh chuyện gì cũng đoán đúng hết vậy? Thôi An Tĩnh buồn phiền quay mặt đi chỗ khác.
Tạ Hành Ngôn khẽ nhếch môi cười, nhẹ nhàng kéo dây dắt chó. Chú chó vốn đang thong thả đi dạo lập tức quay đầu, thè lưỡi nhìn anh, không hiểu chuyện gì. Theo hướng dẫn của chủ, nó nghiêng đầu nhìn về phía chị gái xinh đẹp đứng gần đó.
Samoyed là thiên thần nụ cười trong thế giới loài chó, bộ lông dày mượt kết hợp với khuôn mặt dễ thương khiến ai nhìn cũng phải tan chảy. Lúc này, hàng rào phòng vệ trong lòng Thôi An Tĩnh lập tức sụp đổ.
Đáng nói là chú chó còn bước về phía cô thêm hai bước.
Thôi An Tĩnh không thể kìm được nữa, cô cúi xuống và hỏi anh: “Em có thể chạm vào nó không?”
Tạ Hành Ngôn thản nhiên ném dây dắt chó cho cô: “Được, nhân tiện giúp anh dắt luôn, anh hơi mệt.”
Thôi An Tĩnh cầm lấy dây, nghi ngờ hỏi: “Dắt chó mệt đến thế sao?”
“Ừm.”
Nhưng sao nhìn anh chẳng giống người đang mệt chút nào.
Thế là, nhiệm vụ dắt chó được giao cho Thôi An Tĩnh. Cô đi trước, Tạ Hành Ngôn đi theo sau.
Khi màn đêm sắp buông xuống, đèn đường phía sau bắt đầu tỏa sáng.
“Nó có tên không?”
“Lại Đây.”
Cứ ngỡ là anh gọi cô lại, Thôi An Tĩnh vô thức bước chân quay về phía anh, nghiêm túc hỏi: “Gọi em lại làm gì?”
Vừa nói xong, cô nhận ra nụ cười mơ hồ trên môi anh và phản ứng ngoan ngoãn của con chó khi ngồi xuống trước mặt chủ. Cô bỗng nghĩ ra điều gì đó: “Tên nó là “Lại Đây” đúng không?”
Tạ Hành Ngôn không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.
Thôi An Tĩnh mím môi, cảm thấy anh chắc chắn cố tình làm vậy.
Hai giây sau, cô cảm thấy khó hiểu: “Sao anh lại đặt tên nó như vậy?”
“Lúc nhỏ khi huấn luyện nó, anh thường gọi nó “lại đây”, dần dần nó tưởng tên mình là “Lại Đây” luôn, không đổi được, nó chỉ nghe tên này.” Nói xong, anh lại gọi một tiếng “Lại Đây” rồi hỏi: “Đúng không?”
Nghe thấy tên mình, chú chó ngoáy đuôi mừng rỡ.
Thấy vậy, Thôi An Tĩnh hoàn toàn bị khuất phục, cô thử gọi một tiếng: “Lại Đây?”
Chú chó ngay lập tức xoay người về phía cô, ngoáy đuôi vui vẻ.
Ngoan quá!
Vừa nghĩ thế, chú chó bỗng nhiên sủa to rồi mất kiểm soát, kéo cô chạy một đoạn. Sợ nó tuột dây bỏ chạy mất, cô vội vã chạy theo. Cuối cùng, khi đến gần một đống rơm, nó mới dừng lại, chưa kịp đến gần đã nghe thấy tiếng kêu.
Lắng nghe kỹ, hình như là tiếng của một chú chó con.
Thôi An Tĩnh bước thêm hai bước, nhẹ nhàng vén đống rơm ra, bên trong là một chú chó con, cả người ướt đẫm, vừa kêu vừa bò, có vẻ như là bị bỏ rơi, mắt còn chưa mở.
Lòng Thôi An Tĩnh chùng xuống. Cô gọi Tạ Hành Ngôn, cúi xuống nhẹ nhàng ôm lấy chú chó: “Ở đây có một chú chó con.”
Khi Tạ Hành Ngôn tiến lại gần, Lại Đây ngồi ngay bên cạnh Thôi An Tĩnh, như muốn nhận công lao, nó ngoáy đuôi mừng rỡ khi thấy chủ, nhưng ngay lập tức bị ánh mắt của anh làm cho khựng lại. Nó vội rụt lưỡi, đuôi cũng ngừng ngoáy.
Tạ Hành Ngôn cởi áo khoác đưa cho cô để bọc chú chó con.
Chú chó con đã kiệt sức, có vẻ như bị bỏ rơi từ lâu.
Thôi An Tĩnh cẩn thận ôm chú chó, sợ làm đau nó, cô xếp lại mép áo tạo thành một cái ổ nhỏ cho nó.
Sau khi nhặt được chó con, cả hai cùng đưa nó đến bệnh viện thú y. Sau khi hoàn thành các khâu kiểm tra, bác sĩ cho nó uống một chút sữa, sấy khô bộ lông. Chú chó ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.
Chờ một lúc kết quả kiểm tra mới có. Bác sĩ bảo chú chó không có vấn đề gì, chỉ cần chăm sóc cẩn thận về sau, nhưng nếu có bất kỳ triệu chứng nào khác, cần phải đưa nó đến bệnh viện ngay.
Nghe bác sĩ nói không có vấn đề gì, Thôi An Tĩnh mới yên tâm.
Nhưng một vấn đề mới lại xuất hiện: Ai sẽ mang nó về nuôi? Nếu không muốn nuôi, có thể để lại bệnh viện thú y.
Tạ Hành Ngôn nhìn ra suy nghĩ của cô: “Không nỡ à?”
Thôi An Tĩnh khổ sở trả lời: “Mẹ em bị dị ứng với lông, nhà em không thể nuôi thú cưng.”
Tạ Hành Ngôn không nói gì.
Một lát sau, cô lại lẩm bẩm như đang tự nói với mình: “Thôi, ở bệnh viện thú y cũng tốt, sau này sẽ không bị đói hay rét nữa.”
Dường như sau khi tự an ủi mình, cô đã thông suốt, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Chờ đã.” Tạ Hành Ngôn gọi cô lại, nhìn bộ dạng của cô rõ ràng là không nỡ nhưng vẫn cố tỏ ra lạnh lùng, anh không nhịn được cười: “Thôi An Tĩnh, anh có nói là anh không nuôi chưa?”