Điện thoại không biết đã reo bao nhiêu lần, lần này không phải là điện thoại của Thôi An Tĩnh. Tạ Hành Ngôn cúi đầu nhìn qua, thấy là bà ngoại gọi đến, anh nhanh chóng đi ra hành lang bên cạnh để nghe máy.
Thôi An Tĩnh nhìn theo bóng lưng của anh, đôi mắt như dính chặt vào anh, đứng yên không động, như thể lạc vào một thế giới khác, khóe miệng cô từ từ nở một nụ cười.
Sau khi Tạ Hành Ngôn kết thúc cuộc gọi, anh đi lấy chó, khi trở về một tay ôm cái hộp đựng chó con, một tay dắt Lại Đây. Thấy Thôi An Tĩnh vẫn đứng yên không động, anh lên tiếng gọi.
“Thôi An Tĩnh, về nhà thôi.”
Thôi An Tĩnh bị tiếng gọi đó kéo trở lại thực tại, ánh mắt lại tập trung vào anh, như thể đang rơi vào một cơn lốc.
“Đứng ngẩn ra làm gì, lại đây giúp anh dắt chó.”
Thôi An Tĩnh chớp mắt, khôi phục sự tỉnh táo, tiến về phía anh, chủ động nhận dây dắt chó từ tay anh.
Tạ Hành Ngôn không lái xe đến đây mà bắt taxi ở trước cửa hàng thú cưng.
Khi ngồi vào xe, Lại Đây nằm yên tĩnh bên chân Tạ Hành Ngôn, Thôi An Tĩnh dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chọt vào chân của chó con, nó trắng nõn, rất đáng yêu.
“Tạ Hành Ngôn, sau này em có thể đến thăm nó không?”
“Không được.” Tạ Hành Ngôn nhìn động tác của cô rồi ngay lập tức từ chối.
“Hả? Tại sao chứ, ngay cả xem cũng không được sao?” Thôi An Tĩnh dừng tay lại, ngẩn ra rồi rụt tay về, trước đó còn có chút kỳ vọng, không ngờ lại là một nỗi thất vọng lớn.
“Em cũng có nuôi nó đâu.”
“Em đâu phải là không muốn nuôi.” Thôi An Tĩnh nhíu mày phản bác.
“Vậy cũng không được.” Tạ Hành Ngôn nhìn chằm chằm vào cái đầu đang cúi xuống của cô, thái độ kiên quyết.
Thôi An Tĩnh ngẩng lên: “Em sẽ không đến thường xuyên đâu, với em có thể mang thức ăn cho nó.”
“Lại Đây có đủ thức ăn, không lo bị đói.”
“Vậy anh muốn như thế nào?”
“Sau kỳ nghỉ đông, anh phải trở về Nghi Đồng, mang theo nó cũng không tiện, em cùng anh nuôi nó.” Tạ Hành Ngôn nói: “Chó để ở nhà bà ngoại anh, bà đã lớn tuổi, đi lại không thuận tiện, trước khi anh trở về, mỗi ngày em đến dắt nó đi dạo, được không?”
Lần này Thôi An Tĩnh không lập tức lên tiếng, do dự nửa giây rồi nói là sẽ suy nghĩ thêm.
Tạ Hành Ngôn có vẻ đoán được sự lo lắng của cô, anh chỉ đơn giản nhắm mắt lại: “Được rồi, trước khi xuống xe hãy cho anh biết, nếu không thì coi như em không đồng ý.”
Xe sắp đến nơi, Tạ Hành Ngôn khẽ động mí mắt, khi anh nghĩ rằng cô sẽ không đồng ý, thì nghe thấy cô đáp: “Được.”
Cảm giác buồn ngủ nhẹ nhàng vơi đi, anh mở mắt, giọng điệu nghiêm túc: “Đồng ý rồi thì không được thay đổi ý kiến.”
“Ừm.” Thôi An Tĩnh gật đầu, nhận ra sự nghiêm khắc trong lời nói của anh, đoán rằng anh vẫn còn ấm ức về việc cô đã lỡ hẹn.
Tài xế đưa Thôi An Tĩnh đến cửa nhà, sau khi cô xuống xe, nhìn cánh cửa xe đóng lại lần nữa, một cảm giác lo lắng trào dâng, cô không do dự gõ nhẹ vào cửa sổ.
Cửa sổ xe hạ xuống.
Thôi An Tĩnh cúi người nhìn người đàn ông bên trong, não nhanh chóng sắp xếp lại lời nói sao cho dễ nghe, khi lời sắp bật ra khỏi miệng, bỗng thấy không còn ý nghĩa nhiều, nên cô giải thích tình huống của mình một cách đơn giản và đảm bảo: “Em sẽ không quay lại Nghi Đồng nữa, em định ở lại thị trấn Lê Bình nên anh yên tâm, trong những ngày anh vắng mặt, em chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với nó.”
Nói xong câu đó, Thôi An Tĩnh cảm thấy tâm trạng càng thêm lo lắng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Mười giây…
Một phút…
Cho đến khi tài xế bắt đầu thúc giục.
Tạ Hành Ngôn không nói thêm gì, chỉ nói một chữ “ừm” đơn giản, để chứng tỏ anh đã biết.
Thôi An Tĩnh thở phào nhẹ nhõm.
Cô nở một nụ cười nhẹ: “Vậy em vào trước nhé, chúc anh ngủ ngon.”
“Xem thử có mang theo điện thoại không.” Tạ Hành Ngôn nói: “Anh không muốn lát nữa phải quay lại đưa điện thoại cho em.”
“Có mang rồi.” Thôi An Tĩnh mím môi trả lời.
“Vậy thì được.” Nói xong, Tạ Hành Ngôn kéo kính xe lên, chiếc xe phóng đi xa.
—
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Thôi An Tĩnh phát hiện có một lời mời kết bạn trên Wechat, khi ngón tay ấn vào, giác quan thứ sáu của cô mách bảo rằng có lẽ là anh.
Nhìn thấy ảnh đại diện quen thuộc, ngón tay cô khựng lại, hơi thở trở nên nhẹ nhàng, cô đặt điện thoại lên ngực, ngửa đầu nhìn lên trần nhà.
Trước khi rời Nghi Đồng, cô từng nghĩ đời này sẽ không gặp lại anh nữa, nên đã xóa hết mọi thông tin liên quan đến anh.
Cô bỏ trốn khỏi Nghi Đồng trong tình cảnh thảm bại, vậy mà giờ lại bị anh tìm thấy.
Không biết có phải ông trời đang trêu đùa cô hay không.
Trước khi xuống lầu, Thôi An Tĩnh chấp nhận lời mời kết bạn của anh.
Hôm nay tổng vệ sinh trong nhà, cả buổi sáng Thôi An Tĩnh không có thời gian nhìn điện thoại, sau khi ăn trưa xong, cô mới có chút rảnh rỗi.
Lúc tám giờ sáng, Tạ Hành Ngôn đã nhắn một tin cho cô.
[Tạ Hành Ngôn: Em có tiện đến đây thăm chó con không?]
Thôi An Tĩnh gõ nhẹ vào màn hình, trả lời: [Được.]
Hôm trước, Thôi An Tĩnh đề cập chuyện cô có thể đến thăm chó con được không.
[Tạ Hành Ngôn: Em biết địa chỉ nhà anh không?]
[Thôi An Tĩnh: Không nhớ lắm.]
[Tạ Hành Ngôn: Có cần anh qua đón không?]
Cô ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó, cảm giác không nói nên lời.
[Thôi An Tĩnh: Không cần đâu, anh gửi em địa chỉ, em tự qua được.]
Một lát sau, Tạ Hành Ngôn gửi cho cô một chuỗi địa chỉ.
Chỉ cách nhà cô chưa đầy bốn mươi phút đi đường.
Hóa ra họ lại ở gần như vậy.
Ba giờ chiều, Thôi An Tĩnh chuẩn bị sẵn sàng để xuất phát, khi bước ra phòng khách thì gặp Thôi Náo Náo vừa đi chơi nhà bạn về.
“Chị, chị đi đâu vậy?”
“Chị ra ngoài dạo một chút.” Thôi An Tĩnh viện một lý do để qua loa cho qua chuyện.
“Vậy em đi cùng chị.”
…
Hai ngày nay, Tạ Hành Ngôn gần như không ngủ được bao nhiêu vì bị chú chó con hành hạ, nhân viên ở bệnh viện thú y nói với anh rằng, những chú chó con chưa đầy nửa tháng như vậy, tốt nhất là nên cho ăn cách ba đến bốn tiếng một lần, hơn nữa chúng vẫn chưa tự đi vệ sinh được, cần có người hỗ trợ.
Ba giờ chiều, Tạ Hành Ngôn đang làm việc trong thư phòng thì nghe tiếng gõ cửa, sau đó bà ngoại Lâm Ngọc Trân bước vào, mang cho anh một bát chè trôi nước: “Hành Ngôn, có phải cần cho chú chó con ở ngoài uống sữa không, để bà ra giúp cháu cho nó uống nhé.”
Tạ Hành Ngôn cầm chuột, nghe thấy vậy thì nghiêng đầu nhìn ra ngoài: “Có ai đến chưa ạ?”
Lâm Ngọc Trân: “Ai là ai?”
“Không có gì ạ.” Tạ Hành Ngôn quay lại nhìn màn hình: “Cháu đã nhờ người đến giúp cho nó ăn, bà đừng lo, lát nữa người đến rồi, bà mở cửa giúp cháu là được.”
“Là con trai hay con gái vậy?”
“Bà ngoại, từ khi nào mà bà trở nên tò mò vậy chứ.”
“Cháu nói cho bà biết là được mà.”
“Là con gái, bà hài lòng chưa ạ?”
“Cháu vừa mới đến đây không lâu mà đã gọi người đến nhà rồi sao.” Lâm Ngọc Trân nghi ngờ có lẽ Thôi Lâm Như đã lo lắng thừa.
“…”
“Bà ngoại, bà nghĩ gì thế, chúng cháu đã quen nhau từ trước ở Nghi Đồng rồi, hơn nữa mẹ cháu cũng đã gặp cô ấy.” Tạ Hành Ngôn thở dài bất lực: “Chú chó đó cũng là hai đứa tụi cháu cùng nhặt được.”
Ngay khi anh vừa dứt lời, chuông cửa vang lên, Tạ Hành Ngôn khẽ nhướng mày: “Người đến rồi, bà giúp cháu tiếp khách nhé, cháu cần gửi một email.”
Khi Lâm Ngọc Trân đi ra cửa, trong lòng không khỏi suy nghĩ, bà không tin một lời nào từ miệng thằng cháu này. Nếu nó không có ý gì với cô gái đó, liệu nó có gọi cô gái đến nhà không.
Cái chuyện nhặt chó chỉ là cái cớ.
Lát nữa bà phải quan sát kỹ xem rốt cuộc cô gái nào lại lọt vào mắt thằng cháu của bà.
Ngay khoảnh khắc bà mở cửa, nhìn thấy hai cô gái đứng ở ngoài, Lâm Ngọc Trân rõ ràng sững người một lát.
Lại còn là hai người?
Bà đã bảo mà, thằng nhóc này chắc chắn không nói thật.
Thôi An Tĩnh cũng ngạc nhiên không kém, cô cứ tưởng Tạ Hành Ngôn sẽ ra mở cửa.
Cô ngoan ngoãn chào: “Cháu chào bà ngoại ạ.”
Thôi Náo Náo cũng nhanh nhảu chào theo.
Thực ra cô định gọi là “bà” nhưng lại nghĩ đây là bà ngoại của Tạ Hành Ngôn, miệng nhanh hơn não, nên chào thành “bà ngoại”.
Nhìn hai cô gái trước mặt, Lâm Ngọc Trân càng khẳng định chắc chắn suy nghĩ trong lòng, bà đổi sang vẻ mặt nhân hậu, mỉm cười: “Đến rồi.”
Bà dẫn họ vào trong, rồi đi vào nhà lục tìm hai đôi dép mới mang ra từ tủ giày.
“Các cháu ngồi trước đi, để bà đi lấy chút trái cây.”
Thôi An Tĩnh khẽ “vâng” một tiếng, ngồi xuống đầy lo lắng, tay cô cũng đặt món quà đã chuẩn bị lên bàn.
Thôi Náo Náo nhìn quanh một vòng, nhỏ giọng thắc mắc: “Chị, sao mình lại vào nhà người ta vậy?”
Thôi An Tĩnh thật thà nói: “Xem chó.”
“Chó?” Thôi Náo Náo hoài nghi không biết có phải chị mình đang viện cớ đánh lừa cô bé không: “Chó đâu?”
Thôi An Tĩnh vừa cúi đầu nhắn tin, vừa trả lời qua loa: “Chưa ra.”
Tin nhắn vừa gửi đi, cô nghe thấy tiếng ổ khóa cửa xoay, bèn ngẩng đầu lên, đúng lúc Tạ Hành Ngôn từ thư phòng bước ra.
Hôm nay anh mặc áo hoodie màu đen, quần cùng tông, trông có vẻ mềm mại hơn thường ngày. Tóc anh như vừa mới gội, còn ướt, xõa xuống trán.
Thôi Náo Náo nhìn anh, suýt nữa thì ngẩn người, người đàn ông này đẹp trai quá.
Nhanh chóng, trong đầu cô bé thoáng qua cuộc đối thoại vừa rồi.
— Chó đâu?
— Chưa ra.
Bây giờ là ra rồi à?
Chú chó đẹp trai này ư?
Chị cô bé chắc không phải đang nói chuyện tình cảm kiểu lãng mạn giữa đôi lứa đấy chứ.
Xong rồi, hôm nay cô bé đến làm bóng đèn rồi.
Thôi An Tĩnh nào biết em gái mình đang tự dựng lên hàng chục nghìn kịch bản tình yêu trong đầu.
Tạ Hành Ngôn từ tốn bước lại gần, khi ngồi xuống, ánh mắt anh lướt qua món quà trên bàn, trong mắt hiện lên chút bất đắc dĩ.
Thôi An Tĩnh hỏi: “Chú chó con vẫn ổn chứ?”
“Chó còn tốt hơn người.” Tạ Hành Ngôn đáp với giọng đầy ẩn ý, nhìn qua Thôi Náo Náo, rồi lại quay về phía cô như để hỏi đây là ai.
“…”
Thôi An Tĩnh giới thiệu: “Đây là em gái em, tên Thôi Náo Náo.”
Thôi Náo Náo ngay lập tức ngồi thẳng lưng, nghiêm túc chào: “Chào anh ạ.”
Tạ Hành Ngôn gật đầu: “Chào em.”
“…”
Lời chào này sao mà khách sáo thế.
Lúc này, Lâm Ngọc Trân bưng đ ĩa trái cây từ bếp đi ra, Tạ Hành Ngôn đứng dậy nhận lấy rồi đặt trước mặt họ.
Lâm Ngọc Trân ngồi xuống: “Ăn trái cây đi, cứ tự nhiên như ở nhà nhé.”
Thôi An Tĩnh khẽ gật đầu: “Vâng.”
Lâm Ngọc Trân nhìn qua Tạ Hành Ngôn, rồi quay sang nhìn Thôi An Tĩnh, bà mỉm cười hỏi: “Cháu gái, cháu tên là gì?”
Thôi An Tĩnh đáp: “Cháu tên Thôi An Tĩnh, chữ “An Tĩnh” có nghĩa là yên lặng.”
“Cũng ở thị trấn Lê Bình à?”
“Vâng.”
“An Tĩnh…” Lâm Ngọc Trân cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, bà nhìn chằm chằm vào mặt cô, hồi tưởng lại, cảm giác giống với một người quen cũ: “Cháu là cháu gái của Thôi Mạnh Tài phải không?”
Thôi Mạnh Tài chính là ông nội cô.
Thôi An Tĩnh gật đầu: “Vâng ạ.”
“Vậy cháu...” Lâm Ngọc Trân còn định hỏi gì đó thì Tạ Hành Ngôn chen vào ngắt lời bà: “Đủ rồi bà ngoại, bà có nghe thấy tiếng chó sủa không?”
“…”
Với tính tình của bà ngoại, nếu không cắt ngang, bà sẽ không chịu thôi nếu chưa tra hỏi đến cùng. Nếu để bà hỏi thêm vài câu nữa, e rằng sau này Thôi An Tĩnh sẽ không dám đến đây nữa.
Bị cắt lời, Lâm Ngọc Trân không hài lòng, lườm anh một cái.
Sau khi dỗ dành bà ngoại xong, Tạ Hành Ngôn mở cửa phòng sách, dẫn họ vào. Sau khi đóng cửa lại, anh nói: “Em đừng để bụng, tính tình bà ngoại anh là như vậy, bà không có ý gì đâu.”
Thôi An Tĩnh lắc đầu: “Em biết mà.”
“Vậy thì tốt.” Tạ Hành Ngôn giơ tay chỉ vào bậu cửa sổ: “Em xem nó đi, anh bận việc một lát.”