Giống như bám vào cọng rơm cứu mạng cuối cùng, sợ rằng anh không đủ kiên nhẫn mà cúp máy, cô vội vã bấm nghe trước mặt người đối diện.
Cô còn chưa kịp mở miệng, thì trong điện thoại, Tạ Hành Ngôn đã hỏi cô xong việc chưa.
Thôi An Tĩnh ngẩng đầu nhìn đối diện, khẽ đáp một tiếng “ừm”.
Tạ Hành Ngôn gửi định vị cho cô, anh nói: “Anh đợi em ở đây.” Vừa nói xong đã cúp máy. Thôi An Tĩnh đứng dậy, tiện tay cầm luôn hoá đơn, nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, tôi có việc nên phải đi trước, để tôi thanh toán là được.”
Người phía sau còn định nói gì đó, nhưng cô giả vờ như không nghe thấy, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Vừa ra khỏi cửa, cô cảm thấy dễ thở hơn rất nhiều.
Cúi xuống nhìn vị trí Tạ Hành Ngôn gửi, cô bắt một chiếc xe và ngồi vào trong.
Mười mấy phút sau, cô gặp Tạ Hành Ngôn.
Tạ Hành Ngôn dựng một chiếc lều trên bãi cỏ, chiếc xe đậu bên cạnh, anh ngồi trên một chiếc ghế lười, tay đang nướng thịt, động tác lật thịt có vẻ hờ hững.
Cô đi tới, còn chưa tới gần thì Tạ Hành Ngôn đã quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau.
Thôi An Tĩnh đành phải dừng bước.
Vài giây sau, Tạ Hành Ngôn lại quay về chăm chú vào miếng thịt trên tay.
Thôi An Tĩnh tiến lại gần ngồi xuống chiếc ghế khác, thấy anh không nói gì, cô chủ động bắt chuyện: “Anh biết nướng thịt à?”
“Không biết.” Tạ Hành Ngôn trả lời mà không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, càng làm anh có vẻ khó gần.
Thế thì anh đang làm gì thế?
Câu này cô tất nhiên không dám hỏi, tiếp tục khen ngợi: “Vậy mà anh cũng có năng khiếu lắm, trông ngon đấy.”
Tạ Hành Ngôn chẳng thèm để ý đến cô, chỉ chăm chú vào việc của mình.
Thôi An Tĩnh chỉ dám thận trọng quan sát biểu cảm của anh, lạnh lùng, như thể không muốn nói với cô một câu nào.
Tiếng thịt nướng xèo xèo trên vỉ, Thôi An Tĩnh ngập ngừng hai giây rồi hỏi: “Anh không muốn nói chuyện với em nữa à?”
Nói xong, cô cảm thấy hình như cô đã nghe câu này ở đâu đó rồi.
Nghe vậy, Tạ Hành Ngôn ngẩng đầu nhìn cô, vẻ lạnh lùng thường ngày của anh có chút rạn nứt.
“Cầm lấy.” Anh đưa cho cô miếng thịt trong tay, sau đó đứng dậy: “Em nướng tiếp đi.”
“Anh định làm gì?” Thôi An Tĩnh ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt cô dõi theo anh, thấy anh mở cửa xe, lấy ra một gói thuốc lá.
Anh ngồi xuống, xé bao thuốc ra, rút một điếu châm lửa, rồi cầm trong tay, rít một hơi. Khói thuốc mờ mịt, làm mờ đi tầm nhìn.
Người đàn ông im lặng hút xong điếu thuốc, khắp người tỏa ra mùi thuốc lá, anh cau mày nhìn cô, giọng khàn khàn do bị khói thuốc ảnh hưởng.
“Thôi An Tĩnh.”
Thôi An Tĩnh quay mặt lại nhìn anh, nghe anh nói.
“Lần trước em nói với anh không định về Nghi Đồng là có ý gì?”
Có lẽ là hôm nhặt được cún con, cô đã nói với anh rằng không định về Nghi Đồng. Anh lại có thể nhớ lâu đến vậy?
Thấy cô im lặng, trong lòng Tạ Hành Ngôn dấy lên một cơn phiền muộn.
“Em định ở lại thị trấn Lê Bình, rồi tùy tiện tìm một người đàn ông kết hôn, cứ thế mà trải qua nửa đời sau sao?”
Ánh mắt Thôi An Tĩnh chợt co lại.
Tạ Hành Ngôn nhìn thẳng vào mắt cô, từng bước ép sát: “Anh nói đúng không?”
Thôi An Tĩnh không nói được lời nào.
Trong mắt anh, sự im lặng đó đồng nghĩa với sự thừa nhận.
“Thôi An Tĩnh, đến cả dũng khí đối diện với anh nói “đúng” em cũng không có.” Tạ Hành Ngôn giận dữ rời mắt khỏi cô.
Lúc nói chuyện, miếng thịt trong tay anh đã lâu không lật, bị cháy khét. Thôi An Tĩnh cúi đầu, lấy ra một cái đ ĩa sạch, cho miếng thịt vào, đặt lên bàn, rồi lại thấy than bên cạnh đã vơi, cô thêm hai miếng vào. Sau khi làm xong mọi thứ, như thể anh đang cho cô chút thời gian để ổn định lại, cô mới từ từ nói.
“Em không trả lời anh, không phải vì thừa nhận anh nói đúng.” Giọng Thôi An Tĩnh rất chậm rãi, cô cúi đầu, vừa nói vừa gảy nhẹ móng tay: “Thật lòng mà nói, em cũng chưa nghĩ ra mình ở lại thị trấn Lê Bình thì có thể làm gì, cảm giác như sau khi rời khỏi giới giải trí, em chẳng là gì cả. Em cũng không chắc về tương lai của mình, chuyện quay lại Nghi Đồng, ít nhất hiện tại em chưa muốn, em rất thích cuộc sống bây giờ, em muốn ở bên gia đình nhiều hơn.”
“Còn chuyện xem mắt.” Nói đến đây, Thôi An Tĩnh chớp mắt, giả vờ cười nhẹ nhàng: “Từ bé đến lớn, em chưa từng thích ai, không hiểu tình yêu là gì, với trạng thái của em bây giờ, có lẽ sau này cũng chẳng gặp được người mình yêu, nhưng thật ra em rất sợ cô đơn. Em nhớ lần đó khi em bị dị ứng rượu, em đã nói với anh ở bệnh viện, em không có ai để dựa vào. Bố mẹ em đã già rồi, còn các em của em vẫn đang đi học, nếu thật sự gặp chuyện gì đó, gia đình em lực bất tòng tâm.”
Thôi An Tĩnh ngẩng đầu lên: “Nếu thật sự gặp được một người phù hợp, bố mẹ cũng hài lòng, em sẽ lựa chọn kết hôn với anh ấy. Có lẽ anh sẽ không hiểu, từ đầu đến cuối, điều em luôn muốn bảo vệ chỉ có gia đình của mình.”
Tối qua, khi nghe cô thẳng thắn thừa nhận mình sẽ đi xem mắt, ban đầu anh tức giận vô cớ, cơn giận dai dẳng mãi không dứt. Đến nửa đêm, anh mở Wechat của cô ra, nhìn chằm chằm vào cái tên trên màn hình, nhưng đầu ngón tay không thể nào ấn xuống. Anh thức trắng cho đến lúc trời sáng, và đến tận bây giờ, anh mới nhận ra, những cảm xúc đêm qua, kể cả vừa rồi, thật nực cười làm sao.
Cô có kế hoạch của mình, từ đầu đến cuối, anh chẳng qua chỉ là một kẻ ngoài cuộc ghé qua.
“Thôi An Tĩnh.” Anh gọi tên cô: “Lần ở bệnh viện, em đã nói với anh rằng những người như bọn anh không thể hiểu được cảm giác thuộc về của các em. Anh thừa nhận anh không thể đứng trên lập trường của em để suy nghĩ về những yếu tố tình thân đó, anh không có quyền can thiệp gì cả.”
“Nhưng với tư cách là... bạn bè, anh không muốn em cứ mãi sống với thái độ tiêu cực như vậy, hy vọng em có thể nghĩ cho bản thân nhiều hơn. Một công việc, một người bạn đời, không nên vì bất kỳ ai mà chấp nhận tạm bợ, rồi hy sinh cả cuộc sống tình cảm của mình.”
“Em có hiểu không? Em không phải là bùn trong vũng lầy, em còn xuất sắc hơn rất nhiều người.”
Có lẽ đây là lần Tạ Hành Ngôn nói với cô nhiều nhất kể từ khi họ quen biết nhau, những lời của anh giống như một bài học chuẩn mực dành cho học trò, nhưng từng chữ đều ấm áp, mỗi lời nói như chiếc dùi trống gõ vào người cô.
Thôi An Tĩnh không khỏi hít mũi, sợ anh nhìn thấy nên cúi đầu xuống.
“Ừm, em hiểu rồi.”
“Cảm ơn anh đã nói với em nhiều như vậy.”
Từ bé đến lớn, chưa từng có ai nói với cô những điều này.
Cô nghĩ, vận may của mình cũng không đến nỗi tệ, ít nhất ở Nghi Đồng đã gặp được anh.
Dần dần, mặt trời đã có dấu hiệu sắp lặn. Thôi An Tĩnh lau khô nước mắt, đưa tay lấy một xiên thịt nướng đưa cho anh, đôi mắt còn lấp lánh nước: “Anh không thử một miếng à?”
Tạ Hành Ngôn nhận lấy, cắn một miếng, hơi cháy. Thấy cô ăn rất ngon, anh hỏi: “Vừa rồi em chưa ăn gì sao?”
Thôi An Tĩnh lắc đầu: “Em chỉ uống một cốc nước lọc, nhận được điện thoại của anh là em đi ngay.”
“Vậy là cuộc gọi của anh không đúng lúc rồi.”
“Không, rất đúng lúc, em không muốn tiếp tục nói chuyện với người đó.”
“Không hợp sao?”
“Không hợp. Hình như anh ta coi em như một món hàng, muốn em trả tiền mua nhà cho anh ta.”
Nghe vậy, Tạ Hành Ngôn mới có phản ứng, có chút buồn cười. Anh đưa cho cô một xiên cánh gà, rồi mở một lon bia, tựa vào ghế vải, vẻ mặt thư thái.
“Phần còn lại em xử lý đi, anh không thích ăn.”
Cô thắc mắc: “Vậy sao anh lại ra ngoài nướng thịt?”
Tạ Hành Ngôn chỉ về phía sau lưng cô, với vẻ mặt bất lực: “Thằng nhóc đó vừa mở mắt, nên anh đưa nó ra ngoài phơi nắng, rảnh quá nên thuê cái lò nướng.”
Thôi An Tĩnh theo lời anh nhìn ra sau, quả nhiên anh đã mang theo cún con, sao cô không để ý thấy từ nãy đến giờ nhỉ. Cô đặt xiên thịt xuống, bước tới nhìn nó. Rõ ràng hôm qua vừa gặp, mà giờ nó trông lại tròn trịa hơn hẳn, móng vuốt hồng hồng, đang ngủ ngon lành.
Cô đưa ngón trỏ ra chạm vào móng nó, được nó nhẹ nhàng nắm lấy. Thôi An Tĩnh quay lại nhìn anh, mỉm cười: “Nó thậm chí còn biết nắm tay em đấy.”
Trong khoảnh khắc ánh sáng phía sau cô chiếu xuống, Tạ Hành Ngôn thấy trên gương mặt cô hiện lên nụ cười chân thật nhất, rạng rỡ, làm cho hàng lông mày của cô càng thêm sinh động. Bỗng dưng anh không thể phân biệt được điều gì đã làm mắt mình lóa lên, vội vàng tránh ánh nhìn, rồi nhận ra lòng mình bỗng mềm nhũn.
Sau khi nói xong, cô quay lại xoa đầu chú cún: “Nhóc con à, bố của con đưa con ra ngoài phơi nắng, phải lớn nhanh đấy nhé.”
Chợt nhớ ra nó vẫn chưa có tên chính thức, cô hỏi người đàn ông đang bước đến: “Anh đã đặt tên cho nó chưa?”
Tạ Hành Ngôn ngồi xuống, vừa định nói thì Thôi An Tĩnh đã ngắt lời: “Đừng nói tên nó là “Quá Khứ” đấy nhé.”
“…”
Tạ Hành Ngôn liếc nhìn cô, giọng bình thản: “Chưa.”
Sau lần trước anh đặt tên “Lại Đây”, Thôi An Tĩnh vẫn còn chút ám ảnh, suýt nữa thì tưởng anh đặt tên nó là “Chưa”.
“Sao anh không đặt tên cho nó?”
“Thôi An Tĩnh.”
“Có.”
Cô nhận ra gần đây Tạ Hành Ngôn thường thích gọi tên cô.
“Chú chó này có phải một mình anh nhặt được không?”
Cô lắc đầu.
“Vậy thì.” Anh chậm rãi lên tiếng: “Em đặt tên đi.”
Thôi An Tĩnh cũng không quá giỏi trong việc đặt tên, suy nghĩ một lúc, thấy cả người nó có màu lông trắng tinh, không có điểm nào nổi bật, cô hỏi: “Gọi nó là Tiểu Bạch được không?”
“Được.” Anh gật đầu tùy ý, như thể em muốn đặt thế nào cũng được, anh đều đồng ý.
“Có đơn giản quá không?” Thôi An Tĩnh nói: “Em thấy những con chó khác thường gọi là Bánh Trôi, Hạt Mè gì đó.”
Tạ Hành Ngôn: “Anh thấy vậy là được.”
Nhận được sự xác nhận của anh, Thôi An Tĩnh không còn lo lắng nữa, cô mỉm cười: “Vậy thì gọi là Tiểu Bạch nhé.”
Khi nhìn xuống Tiểu Bạch lần nữa, ở nơi cô không thấy, Tạ Hành Ngôn cũng mỉm cười.
Hai người dọn dẹp đến tận năm giờ chiều mới chuẩn bị về.
Khi thu dọn lều và lò nướng, Tiểu Bạch trong hộp giấy đã tỉnh dậy, mắt còn mờ mịt, lục tìm bình sữa khắp nơi.
Tạ Hành Ngôn mang theo sữa bột trong xe, nhưng định về nhà mới cho nó ăn, Thôi An Tĩnh thấy nó kêu đói, cô không nỡ, nên đi tìm chủ tiệm xin nước nóng để pha sữa cho nó.
Tạ Hành Ngôn ngồi trên mui xe, cúi xuống chọc nhẹ vào mặt nó, làm nó m út ngón tay anh một cái, anh hơi nhăn mặt, rút tay lại: “Chờ một chút, mẹ con đang chuẩn bị sữa cho con.”
Nói xong, thằng nhóc càng kêu gào dữ dội hơn.
“…”
Mười mấy mililit sữa vào miệng nó, chưa đầy hai phút đã bị nó uống sạch. Trước cảnh đó, Tạ Hành Ngôn nhíu mày, cố ý làm phiền nó: “Có phải con đang chống đối bố không? Khi bố cho con ăn sao con không ngoan ngoãn như vậy?”
Tiểu Bạch dùng chân đẩy mạnh anh. Thôi An Tĩnh cười khúc khích, sau khi cho nó ăn xong, đặt nó về ổ, cô đưa bình sữa cho anh: “Cảm ơn anh nhiều nhé.”
“Anh đã mua sữa bột chưa?” Thôi An Tĩnh hỏi.
“Chưa.”
“Vậy bây giờ chúng ta đi mua?”
“Ừm.”
Khi trở lại xe, Thôi An Tĩnh vừa cài dây an toàn vừa nghĩ đến một việc khác, nhẹ nhàng hỏi: “Tối qua anh có tức giận không?”
Tạ Hành Ngôn ngừng lại một chút: “Sao em lại nghĩ vậy?”
“Bởi vì tối qua anh nói với em là không có lần sau, em cảm giác được.”
Nghe vậy, Tạ Hành Ngôn cảm thấy cần phải giải thích rõ ràng, anh đỗ xe bên đường, nhìn cô rồi nói: “Khi anh nói không có lần sau, ý là lần này anh tha thứ cho em.”
“Trừ lần đi đón em ở đoàn phim.” Tạ Hành Ngôn cười khổ: “Có lần nào anh nổi giận với em chưa?”
“Ngay cả sau này em có làm điều gì quá đáng hơn nữa.” Thôi An Tĩnh mím môi hỏi: “Anh cũng không giận sao?”
“Em nói là chuyện nào?”
“Lần em thất hứa.”
“Có giận.”
“Nhưng hình như anh không nổi giận với em.”
“Anh là người, cảm xúc chỉ là tạm thời.” Tạ Hành Ngôn nói: “Hơn nữa, anh biết em không cố ý.”
Nghe những lời này, Thôi An Tĩnh ngẩn người.