Giai Thoại Bình Yên - Phục Kinh Sơ

Chương 47

Khi nhận được điện thoại của Tạ Câu Nguyệt, Tạ Hành Ngôn đang họp ở trường. Lúc đó anh đứng ở cuối hành lang, không có một bóng người nào. Ánh nắng chiếu vào, anh nghe những lời từ trong điện thoại mà chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Anh bỏ hết mọi công việc trong tay và lập tức quay về Lê Bình, không dám chậm trễ dù chỉ một giây. Khi xe dừng lại dưới nhà cô, anh đứng bên ngoài, nhìn cặp đèn lồ ng đỏ rực trước cửa, lần đầu tiên, anh không dám tiến thêm một bước. Ngực như bị đè nặng bởi ngàn cân đá, lòng bàn tay lạnh buốt, anh thấy sợ hãi.

Khi nhận cuộc gọi từ Thẩm Văn Tiến, tay anh run rẩy.

“Bây giờ cậu đang ở Lê Bình đúng không?” Thẩm Văn Tiến lo lắng hỏi: “Cậu gặp cô ấy chưa? Có cần tớ giúp cậu nói gì không?”

Là một người bạn thân, Thẩm Văn Tiến hiểu rõ Tạ Hành Ngôn. Nếu thật sự như tin đồn trên mạng, rằng trong cơn say rượu anh đã làm tổn thương Thôi An Tĩnh, thì cả đời này anh sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.

“Tớ... tớ vẫn chưa gặp cô ấy.” Tạ Hành Ngôn ngửa đầu nhìn lên mặt trăng trên bầu trời. Ánh trăng bị màn sương mờ che khuất, không còn sáng tỏ. Khóe mắt anh vô thức ẩm ướt: “Tớ không dám gặp cô ấy.”

“Đừng nghĩ mọi chuyện tồi tệ quá, chưa chắc đã xảy ra điều gì đâu. Cậu cũng biết mà, mấy tài khoản mạng xã hội luôn thích giật tít.” Thẩm Văn Tiến an ủi anh, lòng cũng đầy tự trách: “Cũng tại tớ hôm đó hiếu thắng quá, cố ép cậu uống rượu. Rõ ràng biết cậu say rượu là không nhớ được gì...”

Nói đến đây, anh ấy cũng không nói tiếp được nữa. Đến giờ thì nói gì cũng đã muộn, anh ấy chỉ nặng nề thở dài: “Cậu nói chuyện với cô ấy cho tử tế, nếu không còn cách nào khác thì kết hôn đi, bây giờ nhận trách nhiệm vẫn chưa muộn.”

Sau khi cúp máy, Tạ Hành Ngôn dùng ngón tay run rẩy gọi điện cho Thôi An Tĩnh, giống như hàng chục cuộc gọi trước, cô không bắt máy.

Anh cố chấp gọi đi gọi lại, cuối cùng gửi tin nhắn Wechat cho cô. Có lẽ bây giờ cô không muốn nghe anh nói, nhưng may mắn là cô chưa chặn anh, cô có thể nhìn thấy là đủ rồi.

Tạ Hành Ngôn không quay lại xe, chỉ đứng đợi trong gió lạnh. Thời tiết ở Lê Bình vẫn chưa ấm lên, dường như còn lạnh hơn ngày mà anh rời đi.

Anh đứng trong đêm lạnh gần hai giờ đồng hồ, cuối cùng cánh cửa đóng kín cũng xuất hiện ánh sáng, rồi lại đóng lại. Thôi An Tĩnh bước về phía anh.

Sau khi gặp lại, anh đã tưởng tượng đến cảnh mỗi ngày đều gặp cô. Anh không ngần ngại bước về phía cô, cũng mong rằng có một ngày cô sẽ tiến về phía mình. Nhưng khi nhìn thấy cô, anh lại do dự lùi bước.

Thôi An Tĩnh đứng trong phòng tắm nửa giờ mới hoàn toàn bình tĩnh lại. Điều gì cần đến rồi cũng sẽ đến, cô không thể trốn tránh. Nhưng khi thấy anh, cô bị sự cô đơn ngập tràn trên người anh làm cho choáng váng.

Cô định hỏi anh, nhưng trước tiên cô vẫn chú ý tới trang phục anh đang mặc, khẽ nhíu mày. Sao anh lại mặc ít thế này?

Trong suốt thời gian qua, cô phát hiện ra anh đặc biệt thích mặc áo khoác dài. Dù là mặc hoodie hay vest, anh đều khoác thêm một cái áo khoác dài bên ngoài, giống hệt như những nam chính trong phim Hàn, cao ráo, đẹp trai, mỗi bước đi đều mang theo gió, rất phong cách. Cô rất thích điều đó. Gần đây thời tiết ở Lê Bình lại giảm thêm hai độ, vậy mà anh chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng và áo gi-lê, không có lấy một cái áo khoác.

Thôi An Tĩnh định mở miệng trách anh, nhưng khi nhìn thấy trong mắt anh ẩn chứa nỗi đau sắp tràn ra, cô dừng lại.

“Anh... anh làm sao thế?” Cô tiến một bước về phía trước, lại khiến anh lùi về sau.

Thôi An Tĩnh không hiểu nhìn anh. Giây tiếp theo, cô nghe thấy giọng anh khàn đặc như đang kìm nén điều gì, anh nói với cô: “Xin lỗi.”

Đôi khi không cần phải nói rõ, cô lập tức hiểu anh đang nói về điều gì.

Anh đang xin lỗi về chuyện hôm đó.

Cô tưởng rằng anh đến là để hỏi về những gì đã xảy ra ngày hôm đó. Trước khi anh đến, cô đã chuẩn bị tâm lý, sẽ kể hết cho anh nghe rồi bắt anh viết bản kiểm điểm gửi cho cô. Nhưng không ngờ, câu đầu tiên anh nói lại là ba từ này.

“Không sao đâu, mọi chuyện qua rồi.”

Mấy từ đó nhẹ nhàng thoát ra từ miệng cô, như thể là cọng rơm cuối cùng đè bẹp anh. Lúc này, cuối cùng anh cũng hiểu tại sao cô lại không trả lời tin nhắn của anh khi đó. Anh đã ngây thơ tin vào lời nói dối của cô.

“Xin lỗi.” Anh lặp lại một lần nữa.

Thôi An Tĩnh kiên nhẫn đáp: “Thật sự không sao đâu.”

Mây đen trên đầu dần tan, dưới ánh trăng lạnh lẽo, cô thấy anh quay mặt đi, một giọt nước mắt lấp lánh rơi xuống, đập thẳng vào mắt cô.

Anh khóc sao?

Nhận thức được điều này khiến cô giật mình. Cô bước thêm vài bước, kiễng chân nhìn kỹ. Trên má anh vẫn còn vết tích của những giọt nước mắt vừa lăn qua, khiến tim cô nhói lên mạnh mẽ.

Cô nhẹ nhàng chạm vào má anh rồi khẽ nói: “Đừng tự trách nữa, em thật sự không để tâm đâu.”

Vừa dứt lời, cô bị anh ôm chặt vào lòng.

“Thôi An Tĩnh, chúng ta kết hôn đi.”

Câu nói ấy như có phép thuật, cơ thể cô cứng đờ. Đến khi cô nhận ra mình đang nín thở, bị ôm quá chặt đến suýt không thở nổi, cô giãy ra khỏi vòng tay anh. Ánh mắt họ chạm nhau, cô biết anh sẽ không nói chuyện này một cách tùy tiện.

“Lần trước anh có nói với em, đợi anh quay về, anh sẽ nói với em một chuyện.” Tạ Hành Ngôn nhìn cô, ngừng lại ba giây rồi tiếp tục: “Chuyện đó chính là, anh thích em.”

Thôi An Tĩnh bỗng dưng đứng bất động, bị câu nói ấy làm cho choáng váng. Điều cô không biết là, lòng bàn tay của cô đã đổ mồ hôi nóng rực, hơi thở của cô vẫn bị giữ chặt trong lòng bàn tay anh.

“Năm đó khi em rời khỏi Nghi Đồng, mỗi ngày anh đều về Thiển Loan. Có một lần, Câu Nguyệt còn đùa rằng chắc do anh nhớ con bé.”

Nói đến đây, Tạ Hành Ngôn cười tự giễu: “Thật ra là do anh quá nhớ em.”

“Anh không hiểu nhiều về em, không biết em đang ở đâu, không biết khi nào em sẽ quay lại. Anh chỉ biết Câu Nguyệt còn làm việc ở công ty đó. Chỉ cần em quay về, anh sẽ biết từ con bé.”

“Khi tình cờ gặp em ở Lê Bình, anh vừa hoảng loạn vừa vui mừng. Biết rằng em cố tình tránh xa anh, anh đã tìm mọi cách xuất hiện trước mắt em mỗi ngày. Nhớ lại hồi ở Nghi Đồng, Câu Nguyệt từng nhắc em thích chó, nhưng vì công việc mà không nuôi được, thế là anh lái xe về Nghi Đồng trong đêm, mang con chó tên “Lại Đây” từ Thiển Loan tới, lấy cớ dắt chó đi dạo để hàng ngày đi ngang qua nhà em, chỉ để tình cờ gặp em. May mắn là kế hoạch của anh không thất bại. Sau này chúng ta cùng nhau nhặt được Tiểu Bạch, thậm chí anh còn nghĩ, đó là một cơ hội khác của anh. Ngày em đi xem mắt, anh nghe được tin về quán cà phê mà hai người đến. Anh đã đứng bên ngoài rất lâu, nhìn em nói chuyện vui vẻ với người đàn ông kia. Bao nhiêu lần anh muốn lao vào phá hỏng buổi hẹn, nhưng anh biết em không có cảm xúc với anh, anh cũng hiểu được sự bối rối của em khi đó. Anh đã chọn rời đi. Sau đó, khi nhận được tin nhắn cầu cứu của em, năm phút chờ đợi trôi qua dài vô tận. Rồi em nói rằng em sẽ không quay về Nghi Đồng nữa, chỉ muốn một cuộc sống đơn giản, gần bố mẹ hơn, anh đã nghĩ sẽ không làm phiền em nữa.”

“Anh biết tất cả những điều này đến quá đột ngột, em có thể khó chấp nhận ngay lúc này. Anh chỉ muốn cho bản thân mình một cơ hội cuối cùng. Hôm nay anh nói những điều này không phải vì chúng ta đã có quan hệ sau khi anh say rượu. Đây là những điều anh đã muốn nói với em rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ có cơ hội.”

Anh cúi đầu xuống, cẩn thận và trân trọng nói với cô: “Thôi An Tĩnh, anh thật sự rất thích em, trước đó anh đã chỉ nghĩ đến việc muốn cưới em.”

Nếu không phải Tạ Hành Ngôn vẫn đang giữ lấy vai cô, có lẽ cô đã mềm nhũn chân và ngã xuống đất. Cơn gió lạnh lẽo quét qua gương mặt cô, khiến đầu mũi trở nên tê cóng. Cô cứ cảm thấy tất cả những gì đang diễn ra trước mắt không có thực.

Tim cô chưa bao giờ đập điên cuồng như hôm nay. Anh gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh, những lời nói đó truyền tải một cách rõ ràng vào tâm trí cô.

Câu nói mơ màng trong cơn say đêm ấy, giờ đây, anh đứng trước mặt cô, lặp lại từng chữ một cách cẩn thận và rõ ràng.

Anh thích cô.

Và anh đã thích cô từ rất lâu.

Cô biết mình trông cũng không tệ, thời đi học thường nhận được thư tình, vào đại học lại được các đàn anh khóa trên xin thông tin liên lạc. Khi bước chân vào giới giải trí, cô từng nhận được nhiều lời đề nghị khiếm nhã, ánh mắt không trong sáng, và thậm chí có nam diễn viên muốn phát triển một mối quan hệ yêu đương chính thức với cô.

Nhưng chưa từng có ai đứng trước mặt cô, chân thành bày tỏ như vậy. Sự chân thành ấy khiến cô suýt khóc. Cô nghĩ, thì ra, mình cũng có thể gặp được một người như thế.

Thôi An Tĩnh hít thở sâu nhiều lần để đẩy lùi những giọt nước mắt, cô nắm lấy tay Tạ Hành Ngôn, hít mũi: “Ngoài này lạnh quá, chúng ta vào xe nói tiếp.”

Bên trong xe, hệ thống sưởi vẫn đang bật, cả cơ thể được bao bọc trong làn hơi ấm khiến cô nhận ra bên ngoài lạnh đến mức nào. Thôi An Tĩnh không kiềm được mà lấy một tờ giấy lau nước mắt. Nghĩ lại, cô thấy mình thật vô dụng, nhưng vẫn không thể ngăn mình được.

Sau khi nói hết những điều đó, Tạ Hành Ngôn lại trở nên bình tĩnh, không vội vàng, anh nhận lấy tờ giấy từ tay cô, nhẹ nhàng giúp cô lau khô nước mắt.

Thôi An Tĩnh đẩy tay anh ra, quay đầu nhìn qua cửa sổ. Trong kính, cô thấy anh vẫn chờ đợi cô, giống như lần ở Nghi Đồng, xe chạy qua hầm. Khi cô điều chỉnh lại cảm xúc của mình, đã mười phút trôi qua.

“Có phải anh đã thấy hot search trên Weibo rồi không?” Thôi An Tĩnh quay đầu lại hỏi anh, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe.

Tạ Hành Ngôn chậm rãi gật đầu.

“Xóa hot search cũng là anh làm phải không?”

Anh lại gật đầu.

“Tối nay anh đến tìm em cũng vì chuyện trên Weibo đó sao?”

Tạ Hành Ngôn nhìn cô, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì. Những điều cần nói anh đã nói hết, giờ đây, đến lượt cô phán xét anh.

“Trước khi trả lời những câu hỏi của anh, em muốn giải thích một chuyện.” Thôi An Tĩnh nói: “Tối hôm đó, sau khi em đưa anh về phòng, em thật sự đã ở lại đến tận sáng sớm mới rời đi.”

Thấy anh lại định mở miệng nói lời xin lỗi, Thôi An Tĩnh vội vàng ngắt lời, nói thẳng: “Nhưng không phải vì chúng ta đã lên giường.”

Tạ Hành Ngôn ngỡ ngàng nhìn cô.

“Nhưng, cũng không phải là chúng ta không làm gì cả.”

Thôi An Tĩnh tránh ánh mắt của anh: “Chỉ đơn giản là hôn nhau thôi.” Cô tường thuật một cách ngắn gọn, rồi nhanh chóng chuyển sang vấn đề tiếp theo: “Nửa đêm em đặt đồ, không phải là đặt thuốc tránh thai, mà là thuốc chống dị ứng.”

“Anh biết em dị ứng với cồn mà.”

“Có nặng không?” Tạ Hành Ngôn hỏi.

“Cũng tạm thôi, chỉ sưng một chút.” Thôi An Tĩnh bịa đại một lý do cho qua chuyện.

Nhìn thấy biểu cảm căng thẳng của anh lại bắt đầu xuất hiện, cô không kiềm chế được, vươn tay lên chỉnh lại: “Đừng tự trách mình, không chỉ là lỗi của anh, em cũng có phần. Là em không kiểm soát được.”

Tạ Hành Ngôn lắc đầu, nắm lấy tay cô và giữ chặt trong lòng bàn tay, ánh mắt kiên định: “Vậy ngoại trừ những vấn đề này, câu trả lời của em là gì?”

Thôi An Tĩnh bị anh nhìn chằm chằm, lúc này cô trở nên im lặng. Cô đang do dự.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hy vọng le lói của Tạ Hành Ngôn cũng dần bị dập tắt.

Sau cơn xúc động, trong đầu cô như một mớ bòng bong rối tung, cô cần phải gỡ hết những nút thắt đó mới có thể đưa ra câu trả lời rõ ràng. Cô rút tay về: “Tạ Hành Ngôn, nếu em vẫn quyết định không quay lại Nghi Đồng thì sao?”

“Anh có thể quay về Lê Bình.” Tạ Hành Ngôn nói.

“Khoảng cách giữa Lê Bình và Nghi Đồng là tám giờ đi đường.”

“Không sao, anh sẽ vượt qua được.”

“Nhưng mà…”

Tạ Hành Ngôn cắt ngang lời cô, ánh mắt sâu thẳm: “Nhưng An Tĩnh, chỉ khi không yêu một người, mới có nhiều băn khoăn đến vậy. Anh hiểu.”

Bình Luận (0)
Comment