Giai Thoại Bình Yên - Phục Kinh Sơ

Chương 48

Chiều thứ Sáu, Thôi An Tĩnh được Vương Nam Nam hẹn ra khu trung tâm để đi dạo và mua sắm. Vương Nam Nam mua một đống đồ dùng cho mẹ và bé, giao hết cho chồng mình đang đi theo sau, còn cô ấy thì vui vẻ khoác tay Thôi An Tĩnh đi phía trước.

Thôi An Tĩnh liếc nhìn cái bụng đã nhô lên của cô ấy. Mới không gặp một hai tháng mà bụng đã lớn thế này rồi, lúc cưới thì chẳng hề thấy gì.

“Có mệt không?” Thấy cô ấy chậm lại, Thôi An Tĩnh hỏi: “Có muốn vào quán uống chút gì không?”

“Được đó.” Vương Nam Nam cười toe toét: “Tớ muốn uống trà sữa.”

Hai người chọn đại một quán trà sữa để ngồi, chồng của Vương Nam Nam ra quầy gọi đồ. Vương Nam Nam nói: “Tớ cứ tưởng cậu đã về Nghi Đồng lâu rồi chứ, mãi đến khi mẹ tớ nói tớ mới biết cậu vẫn ở nhà. Tớ về lâu vậy rồi mà cậu không đến tìm tớ.”

Hai tháng nay hai người họ không liên lạc gì với nhau. Thôi An Tĩnh nhớ trước đây Vương Nam Nam từng than phiền về bạn cùng phòng đại học, lúc đó họ rất thân thiết, nhưng từ khi người bạn đó tốt nghiệp rồi kết hôn, hai người bỗng dưng không còn gì để nói nữa. Bây giờ, cảm giác đó cũng đang ứng nghiệm lên họ, như một ranh giới chia cách, khi mà hai người đang ở những giai đoạn khác nhau, chủ đề trò chuyện cũng chẳng còn hòa hợp như trước.

Trong suốt hai tiếng đồng hồ này, Vương Nam Nam chỉ nói về cuộc sống sau hôn nhân, về sự khó tính của mẹ chồng và thỉnh thoảng là sự không thấu hiểu của chồng.

Thôi An Tĩnh đáp: “Tớ cũng không biết cậu đã về.”

Vương Nam Nam hỏi: “Vậy cậu có định quay về Nghi Đồng không?”

Thôi An Tĩnh suy nghĩ một chút rồi nói: “Ừm.”

Câu hỏi này cô vừa bàn xong với bố mẹ tối qua, cô vẫn quyết định quay về Nghi Đồng. Nếu Nghi Đồng là nơi khiến cô đau buồn, thì Lê Bình chính là nơi chữa lành cô. Bây giờ cô đã hồi phục, có thể tiếp tục tiến về phía trước.

“Vậy sau này chúng ta có thể gặp nhau ở Nghi Đồng rồi.” Vương Nam Nam buồn bã nói: “Cậu biết không, tớ chẳng có bạn bè nào ở Nghi Đồng cả. Từ lúc tớ gả đến Nghi Đồng, lúc nào tớ cũng chỉ muốn quay về nhà. Mẹ của Lâm Chí cứ mỗi ngày nấu đủ loại đồ bổ dưỡng bắt tớ uống. Tớ không uống thì bà ấy sẽ trách mắng, nói là bà vất vả chăm sóc tớ là vì cái gì. Tớ biết thừa bà ấy là vì cái gì rồi, chẳng phải là vì đứa bé trong bụng tớ sao. Thời kỳ mang thai vốn nhạy cảm, tớ chỉ biết khóc rồi gọi điện cho mẹ, mãi đến khi mẹ tớ qua chăm sóc tớ một thời gian thì bà ấy mới bớt hạch sách.”

Nói đến đây, cô ấy lại muốn khóc. Lâm Chí cầm trà sữa bước tới, đúng lúc nghe được phần cuối câu chuyện, anh ta ngượng ngùng cười với Thôi An Tĩnh, rồi cắm ống hút vào ly trà sữa mà Vương Nam Nam thích nhất, đưa tận miệng cho cô ấy, đồng thời lau nước mắt cho cô ấy một cách thuần thục: “Bé con trong bụng nghe được đấy, đừng khóc nữa.”

“Các người đều chỉ quan tâm đ ến đứa bé, chẳng ai lo tôi sống chết ra sao cả.” Vương Nam Nam càng nghĩ càng thấy tủi thân, vừa khóc vừa nói: “Từ lúc chúng ta quay lại đây, mẹ anh có gọi điện hỏi thăm tôi được mấy lần đâu. Cả mẹ anh, rồi cả anh nữa, đều chỉ quan tâm đ ến con, chưa bao giờ để ý đến cảm xúc của tôi.”

Tiếng khóc của cô ấy thu hút ánh mắt của mọi người trong quán. Lâm Chí cảm thấy ngượng ngùng, hỏi khẽ: “Vậy em muốn thế nào?”

“Tôi không muốn về Nghi Đồng với anh. Tôi muốn ở nhà mẹ đẻ, ngày kia anh tự về một mình đi.” Đây mới chính là mục đích của Vương Nam Nam.

“Nếu thế thì em tự nói với mẹ đi.” Về hay không về thì tùy, Lâm Chí chẳng buồn che giấu sự bực bội. Mấy ngày nay, anh ta gần như ngày nào cũng bị mẹ thúc giục quay về Nghi Đồng. Bây giờ bảo anh ta đi báo với bà ấy rằng chỉ mình anh ta về, chắc chắn mẹ sẽ làm khó dễ anh ta. Đôi khi, anh ta cảm thấy mắc kẹt giữa hai người họ, thật sự rất khó xử, kiểu gì cũng không vừa lòng ai.

Vương Nam Nam tưởng mình nghe lầm, không tin nổi mà nhìn chồng: “Anh nói cái gì vậy!”

Lâm Chí vừa định nói gì thì Thôi An Tĩnh lập tức chặn lại: “Nam Nam, chúng ta ra ngoài dạo một chút đi, lúc nãy không phải cậu muốn thử đồ sao?”

“Thử đồ gì nữa chứ, bụng tớ to thế này, mặc gì cũng xấu.” Vương Nam Nam đột nhiên nổi giận với cô.

“…”

Thôi An Tĩnh kiên nhẫn: “Thế chúng ta đi ăn chút gì nhé?”

“Không ăn.”

“…”

Lâm Chí không kiềm chế được sự bực bội: “Em giận cái gì chứ?”

Thôi An Tĩnh đứng dậy, hơi khom người, lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho Vương Nam Nam, rồi quay sang lườm Lâm Chí với vẻ giận dữ: “Phụ nữ mang thai phát cáu một chút thì sao chứ? Đứa bé trong bụng là của anh, anh phải dỗ dành cô ấy một chút chứ. Vừa nãy Nam Nam nói là muốn ăn lẩu xiên, sao anh không đi mua cho cô ấy?”

Lâm Chí bị những lời của cô làm cho cứng họng, đơ người đứng im.

Thôi An Tĩnh nâng giọng: “Còn đứng đấy làm gì? Mau đi đi!”

“…”

Sau khi Lâm Chí rời đi, cảm xúc của Vương Nam Nam ổn định hơn, mắt vẫn còn đỏ, cô ấy cầm lấy khăn giấy của Thôi An Tĩnh, có phần hối hận: “Xin lỗi cậu nhé, lúc nãy tớ không cố ý nổi nóng với cậu, tớ bị anh ta chọc tức.”

“Không sao.” Thôi An Tĩnh thương xót nhìn bụng cô ấy: “Tớ biết phụ nữ mang thai rất vất vả, bọn tớ đều nên thông cảm cho cậu.”

“Chỉ có An Tĩnh của tớ là tốt nhất.” Vương Nam Nam cảm động hít mũi: “Tớ không muốn ở đây thêm nữa, chúng ta ra ngoài dạo tiếp đi.”

Hai người đi dạo một lúc, Lâm Chí mang theo đồ ăn tìm họ, không chỉ có lẩu xiên mà còn nhiều món khác. Ít ra anh ta cũng có chút lương tâm. Thôi An Tĩnh liếc nhìn rồi quay đi, để lại không gian cho hai người nói chuyện.

Cô tìm một chỗ ngồi đợi họ.

Giữa chừng, cô nhận được cuộc gọi từ một nữ đạo diễn. Cô đã từng hợp tác với vị đạo diễn này hai lần. Có lần, nữ đạo diễn từng nói với cô: “Tôi có thể nhìn thấy sự tĩnh lặng ẩn sâu trong lòng cô, máy quay của tôi sẽ dần khám phá ra nó.”

Tuy nhiên, hai bộ phim mà nữ đạo diễn đó thực hiện vẫn chưa được phát sóng, nhưng theo lời Lý Bùi nói là sắp rồi.

Thôi An Tĩnh luôn biết ơn người này, nên khi nữ đạo diễn hỏi cô có hứng thú tham gia chương trình của bà ấy không, cô đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ nhiều.

Tiếng cười sảng khoái của nữ đạo diễn vang lên: “Cô còn chưa hỏi chương trình gì mà đã đồng ý rồi.”

Thôi An Tĩnh cũng bật cười: “Vậy tôi hỏi nhé, đó là chương trình gì?”

“Chương trình hẹn hò.” Nữ đạo diễn nói: “Đây là chương trình thực tế đầu tiên của tôi.”

“Chương trình hẹn hò?” Thôi An Tĩnh thật sự không ngờ đó lại là một chương trình như vậy. Cô đã xem loại chương trình như thế này rồi, thường họ sẽ mời những người độc thân đến để tạo nên những tình huống tình cảm giả tạo. Cô hơi do dự: “Đạo diễn, chắc chị không mời nhầm người đấy chứ?”

“Không đâu, tôi muốn mời cô mà.”

“Nhưng tôi không có ý định tham gia mấy chương trình như vậy.”

“Đừng lo.” Nữ đạo diễn cười” “Cô chỉ cần làm MC thôi, không phải là nhân vật chính của chương trình, yên tâm đi.”

Thôi An Tĩnh thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy được rồi.”

Sau khi gác máy, Thôi An Tĩnh đi vào nhà vệ sinh. Khi quay lại, Vương Nam Nam và Lâm Chí đã làm lành, Lâm Chí còn đang đút cô ấy ăn bánh quế. Nhưng lần này, bên cạnh họ xuất hiện thêm một người.

Thôi An Tĩnh dừng bước.

Người đó ngẩng đầu nhìn cô, hai người đối diện qua khoảng cách ba mét.

Khi nhận ra dáng vẻ quen thuộc, lời nói cuối cùng của đêm đó lại vang lên trong tâm trí cô. Anh dịu dàng nói: “Không sao đâu, không cần xin lỗi.”

Đó là lần cuối cùng họ nói chuyện. Cô cứ nghĩ sau buổi trò chuyện hôm ấy, có lẽ cả hai sẽ không gặp nhau trong một thời gian dài. Nào ngờ, cô lại bất ngờ chạm mặt anh ở đây.

Vương Nam Nam cũng chú ý thấy cô, vừa cắn một miếng củ cải mà Lâm Chí đưa tới vừa nhìn theo ánh mắt của Thôi An Tĩnh. Nhận ra người đang tiến đến, cô ấy vô tư đứng dậy giới thiệu: “Anh Ngôn, đây là bạn thân từ nhỏ của em, lần trước anh gặp rồi, tại đám cưới của em.”

Thôi An Tĩnh bước đến gần, Vương Nam Nam tiếp tục: “An Tĩnh, đây là anh Ngôn, hai người đã gặp nhau rồi.”

Thôi An Tĩnh sững lại, mắt nhìn chằm chằm vào anh.

Vương Nam Nam thấy cô ngẩn người nhìn Tạ Hành Ngôn mà không nói gì, đang định mở miệng thì nghe Thôi An Tĩnh hỏi.

“Sao anh lại ở đây?”

Giọng nam trầm thấp vang lên: “Anh đến tìm em.”

“…”

“!!!”

Vương Nam Nam tròn xoe mắt, móng tay bấm chặt vào tay Lâm Chí, khiến anh ta kêu lên vì đau, lúc đó cô ấy mới bừng tỉnh.

Vẫn không thể tin nổi những gì mình vừa nghe.

“Hai người…”

Câu hỏi bị Tạ Hành Ngôn ngắt lời: “Anh có chút việc cần nói với cô ấy, anh đưa cô ấy đi trước.”

Vương Nam Nam hết nhìn Tạ Hành Ngôn rồi lại nhìn Thôi An Tĩnh, miệng mấp máy nhưng không nói được lời nào.

Trước khi cô ấy kịp phản ứng, Tạ Hành Ngôn đã dẫn Thôi An Tĩnh rời đi.

Vương Nam Nam nhìn chằm chằm theo bóng họ, mãi vẫn chưa kịp hoàn hồn.

Thôi An Tĩnh lặng lẽ bước sau anh, không biết đã đi bao xa. Khi nhận ra bước chân của anh chậm lại, cô mới cất tiếng hỏi: “Sao anh biết em ở đây?”

Nghe thấy vậy, Tạ Hành Ngôn chậm lại, đợi cô đi ngang hàng với mình rồi đáp: “Anh thấy bài đăng trên Wechat của Vương Nam Nam.”

Thôi An Tĩnh thấy hơi lạ vì Vương Nam Nam mới đăng bài cách đây một tiếng. Vậy mà Tạ Hành Ngôn, người lẽ ra đang ở Nghi Đồng, tại sao anh lại có thể xuất hiện ở đây nhanh như vậy?

Nhưng rất nhanh, anh đã giải đáp thắc mắc trong lòng cô.

Anh nói: “Chiều nay anh không có tiết, nên đã mua vé máy bay qua đây. Ban đầu định đến Lê Bình tìm em, nhưng thấy dòng trạng thái trên vòng bạn bè của Vương Nam Nam, nên đến đây trước để tìm em.”

Như có điều gì đó nổ tung, khiến cô gần như mất đi khả năng suy nghĩ.

Cô khẽ mấp máy môi: “Anh đến tìm em làm gì?”

“Anh đến để vượt qua khoảng cách giữa chúng ta.” Tạ Hành Ngôn nói: “Từ Nghi Đồng đến Nam Giang chỉ mất một tiếng rưỡi đi máy bay. Từ giờ mỗi chiều thứ Sáu anh sẽ trở về.”

“Nhưng anh không bận rộn nhiều công việc sao?”

“Đó là chuyện khác.”

“Thật ra anh không cần phải làm vậy.” Thôi An Tĩnh cúi đầu: “Mỗi cuối tuần bay qua bay lại sẽ rất mệt mỏi.”

“Không sao.”

Lại là “không sao”, không biết anh đã nói bao nhiêu lần “không sao”. Trong mối quan hệ này, anh luôn là người nhượng bộ vì cô.

“Anh đã ăn trưa chưa?” Thôi An Tĩnh hỏi.

“Anh ăn trên máy bay rồi.” Tạ Hành Ngôn cẩn thận quan sát biểu cảm của cô: “Nhưng ăn không được bao nhiêu.”

“Anh muốn ăn gì không?”

“Anh ăn gì cũng được, không kén chọn.”

Thôi An Tĩnh tìm một quán gà hầm bao tử heo, ăn xong cũng vừa năm giờ. Lúc thanh toán, cô nhận được tin nhắn của Vương Nam Nam, nói rằng họ chuẩn bị về, hỏi có cần đợi cô không.

Thôi An Tĩnh bảo họ về trước.

Hai người đi dọc theo bờ sông, suốt dọc đường, họ rất ít nói chuyện. Tâm trí Thôi An Tĩnh lơ đãng, cứ thế mà bước đi trong vô định, cho đến khi mặt trời gần lặn, họ lại quay về điểm xuất phát. Tạ Hành Ngôn nhận ra cô có chút mệt mỏi, nhanh chóng đề nghị: “Về thôi nhé?”

Thôi An Tĩnh gật đầu: “Ừm.”

Xe của anh đỗ gần đó, hai người đi thêm một đoạn ngắn nữa. Gần như ngay khi mặt trời vừa lặn hẳn, Thôi An Tĩnh thấy anh bước về phía một chiếc xe màu trắng, nhớ lại tuần trước anh không lái xe này, cô tò mò hỏi: “Anh lại đổi xe sao?”

“Không, xe này anh vừa thuê.”

Khi lên xe, Thôi An Tĩnh ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào, chỉ thấy Tạ Hành Ngôn vươn tay ra sau ghế, lấy một chiếc túi đưa cho cô.

“Bánh ngọt anh mang từ Nghi Đồng đến, trước đây thấy em thích ăn.”

Lần trước cô đã nhờ anh mua bánh từ tiệm này. Thôi An Tĩnh mím môi: “Cảm ơn anh.”

Cô mở túi, phát hiện bên trong có ba bông cúc ping pong màu xanh lá, nở rộ tròn trĩnh như những quả bóng nhỏ, trên cánh hoa còn đọng lại những giọt nước trong suốt.

Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt anh. Đôi mắt đen ấy nhìn cô với sự dịu dàng, vẻ mặt bình thản nhưng xen lẫn chút căng thẳng mơ hồ.

Cô đưa tay nhẹ nhàng chạm vào bông hoa, đầu ngón tay bị thấm ướt bởi những giọt nước. Khoảnh khắc này, cuối cùng Thôi An Tĩnh cũng hiểu ra những phản ứng tâm lý kỳ lạ vừa rồi là vì lý do gì – thì ra đó là sự vui mừng.

Cô khẽ cong môi: “Cảm ơn anh.”

Bình Luận (0)
Comment