Tháng Ba xuân về, trời nhiều mưa, những cơn mưa lất phất phủ lên Nam Giang một lớp sương mờ ảo đầy mỹ lệ. Hôm đó, Thôi An Tĩnh trở về Nghi Đồng.
Ngày cô hạ cánh xuống Nghi Đồng, là Tạ Câu Nguyệt đến đón.
Trong xe vang lên bản nhạc êm dịu, Tạ Câu Nguyệt ngồi phía trước, vừa lái xe vừa gọi điện báo cáo với Lý Bùi.
“Ừm, em đã đón người rồi.”
Thôi An Tĩnh ngồi phía sau, nhìn cảnh vật bên ngoài liên tục lùi lại. Nam Giang đang mưa, nhưng Nghi Đồng lại trong xanh, quang đãng.
“An Tĩnh, đây là kịch bản mới mà chị Bùi bảo tôi đưa cho cô.” Tạ Câu Nguyệt đưa qua một xấp kịch bản: “Thời gian khá gấp, hai ngày tới cô vất vả một chút nhé, cố gắng sớm thích nghi vì ngày kia phải vào đoàn rồi.”
Khoảng thời gian Thôi An Tĩnh chưa về Nghi Đồng, đạo diễn bộ phim này đã hai lần tìm đến cô, thẳng thắn nói rằng chỉ có cô mới phù hợp với vai nữ chính. Trong giới giải trí, không ai có thể thay thế cô, thậm chí đoàn phim đã tạm dừng quay nửa tháng để chờ câu trả lời của cô.
“Được.” Cô nhận lấy kịch bản, tiện tay lật ra một trang để xem.
Tạ Câu Nguyệt nhìn cô qua gương chiếu hậu, thấy cô đang bận nên cũng không nói gì thêm. Khi xe gần đến công ty, cô ấy mới cất tiếng gọi: “An Tĩnh.”
Thôi An Tĩnh ngẩng đầu: “Sao vậy?” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
“Là… chuyện cô trở về Nghi Đồng, cô có muốn nói cho Tạ Hành Ngôn biết không?” Cô ấy vội vàng bổ sung: “Ý tôi là, nếu anh ấy hỏi thăm.”
Bàn tay cầm bút của Thôi An Tĩnh khẽ dừng lại, cô im lặng một lúc: “Cô cứ để đó đã, không cần nói với anh ấy.”
Tạ Câu Nguyệt suy nghĩ một chút, vẫn phải vì anh trai mà hỏi thêm: “Gần đây anh ấy hay đến Lê Bình, tôi biết anh ấy đến đó là vì cô. An Tĩnh, bây giờ cô nghĩ gì?”
Thấy cô im lặng, Tạ Câu Nguyệt cảm thấy xót xa cho Tạ Hành Ngôn.
“Có phải cô lo chuyện tình cảm sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp không?”
“Không sao, nếu cô không tiện nói, tôi có thể nói rõ với anh ấy, bảo anh ấy đừng làm phiền cô nữa.”
Một lúc sau, Thôi An Tĩnh lắc đầu.
Vấn đề này, vài ngày trước cô đã bàn với Lý Bùi. Mặc dù nhờ một bộ phim mà cô đứng vững trên con đường diễn xuất, nhưng giới giải trí thay đổi quá nhanh, điều cô cần làm bây giờ là dùng những vai diễn để củng cố vị trí trong lòng khán giả. Từ sau vụ lộ chuyện tình cảm lên hot search lần trước, đã có người dán mác cô là “não yêu đương”. Vì vậy, Lý Bùi đã khuyên cô hoãn chuyện yêu đương lại thêm hai năm nữa.
“Không phải vì lý do đó.” Cô khẽ đáp: “Chỉ là tôi chưa nghĩ xong.”
Rất nhanh, đèn xanh bật sáng, xe rẽ vào một góc đường thẳng, tiến vào hầm đỗ xe của tòa nhà công ty, kết thúc cuộc trò chuyện.
Lý Bùi đã ngồi chờ trong phòng họp từ sớm, thấy cô trở về, cô ấy lập tức đứng dậy, ôm chầm lấy cô: “An Tĩnh, chào mừng em trở lại.”
Thôi An Tĩnh cười, cũng ôm lấy cô ấy. Cô đảo mắt nhìn quanh, không thấy Cố Minh, nhanh chóng hỏi: “Anh ta đâu rồi?”
“Chắc là đang trốn em đó.” Lý Bùi cười nói.
“Chị Bùi…”
“Đừng nói nữa, chuyện em muốn chấm dứt hợp đồng, chị đã biết rồi.” Lý Bùi nói: “Nhưng giờ vẫn chưa chính thức kết thúc mà.”
Ngày mai là ngày ghi hình chương trình hẹn hò thực tế. Tối nay, cô phải gặp mặt đạo diễn, tiện thể quay một buổi phỏng vấn ngắn.
Sau một ngày mệt mỏi, khi Thôi An Tĩnh về đến Tây Thượng Vân Các thì đã là mười một giờ đêm. Cô ôn kịch bản thêm hai tiếng đồng hồ nữa. Đến khi tắm rửa xong, nằm trên giường mở điện thoại ra, cô mới phát hiện buổi trưa và chiều nay, Tạ Hành Ngôn đã nhắn tin cho cô.
Buổi trưa, anh đã gửi cho cô thông tin chuyến bay.
[Tạ Hành Ngôn: Trưa mai đến.]
Qua bốn tiếng đồng hồ không thấy cô trả lời, anh lại hỏi thêm một câu.
[Tạ Hành Ngôn: Em đang làm gì thế?]
Thôi An Tĩnh lập tức bật dậy khỏi giường, hết buồn ngủ, cô bực bội vỗ vào trán mình.
Hôm nay bận rộn quá, cô đã không kiểm tra điện thoại.
Ngồi khoanh chân trên giường, cô mở lại thông tin chuyến bay của anh, ngẫm nghĩ vài giây rồi kiểm tra lịch trình gần đây. Sáng mai cô phải ghi hình chương trình thực tế, chiều lại phải vào đoàn phim, hoàn toàn không có thời gian gặp anh.
Thôi An Tĩnh bỗng nhiên như quả bóng xì hơi, co rút người lại nằm trên giường. Cô gõ vài dòng tin nhắn rồi lại xóa, xóa rồi lại viết tiếp, cô thở dài một hơi.
[Thôi An Tĩnh: Em không ở Lê Bình, anh đừng đến.]
Tạ Hành Ngôn đọc được tin nhắn vào lúc sáu giờ sáng hôm sau.
Sau một ngày dài làm việc, anh đã sắp xếp xong công việc cho ngày hôm sau. Anh đặt vé máy bay từ sáng sớm, gửi thông tin cho cô vào buổi trưa, nhưng đến lúc anh dạy xong hai tiết dài và quay về vẫn không thấy cô trả lời. Thế là anh lại nhắn thêm một câu, nhưng mãi đến mười giờ tối, cô vẫn không phản hồi.
Bình thường cô không như vậy. Chắc hẳn đã có chuyện quan trọng xảy ra. Anh ngồi trong phòng làm việc, mắt nhìn chằm chằm vào những dòng chữ trên màn hình máy tính, đến khi điện thoại trên bàn rung lên mới kéo anh trở lại thực tại. Mở điện thoại ra, ánh mắt anh lập tức ảm đạm hẳn.
Không phải tin nhắn của cô. Anh không khỏi tự cười nhạo mình, từ bao giờ mà tâm trạng của anh lại trở nên thất thường như thế này?
Trời đã sáng rõ từ sau sáu giờ, ánh sáng từ cửa sổ chưa kéo kín khiến anh chói mắt. Nhìn chăm chú vào dòng tin nhắn, anh bỗng khẽ nhếch miệng.
…
Ba tuần sau khi vào đoàn, Thôi An Tĩnh tham dự một buổi tiệc trang sức, thiệp mời do Cố Minh gửi đến cho cô.
Những người tham dự tiệc đều khoác lên mình những bộ lễ phục cao cấp, từng ánh mắt, từng cử chỉ đều toát lên vẻ tự tin. Dù đã tham gia nhiều sự kiện như thế này, Thôi An Tĩnh vẫn không hoàn toàn quen thuộc.
Cố Minh bước tới, tay cầm một ly champagne. Mái tóc vuốt ngược, bộ vest cao cấp vừa vặn, cùng chiếc nơ thanh lịch, anh ta trông chẳng khác gì một quý ông của thế kỷ trước.
Hôm nay, Thôi An Tĩnh cũng ăn mặc rất xinh đẹp. Chiếc váy voan màu tím nhạt khiến cô thêm phần dịu dàng, thanh thoát. Mái tóc uốn nhẹ thả trên vai, tựa như một đóa hoa súng e ấp giữa làn nước.
Cố Minh không tiếc lời khen ngợi: “Thật lòng mà nói, lần trước ở Lê Bình, suýt chút nữa tôi không nhận ra em.”
“…”
“Tối nay đều là những nhân vật tầm cỡ trong giới thượng lưu. Lát nữa đi theo tôi, tôi sẽ giới thiệu cho em.”
“…”
Thôi An Tĩnh biết không phải ai cũng có thể tham dự những buổi tiệc như thế này một cách dễ dàng: “Tại sao anh lại giúp tôi?”
Cô sắp không còn là nghệ sĩ dưới trướng của anh ta, anh ta không có lý do gì để nâng đỡ cô.
“Hỏi nhiều làm gì.” Giọng Cố Minh lười biếng: “Coi như là tôi đang bù đắp cho em, cầu xin em ở lại, được không?”
Thôi An Tĩnh mỉm cười: “Nghe không giống những lời anh thường nói.”
“…”
“Tôi nghiêm túc đấy.” Cố Minh cau mày.
Thôi An Tĩnh khẽ cười, không nói gì thêm, định rời khỏi đó. Đúng lúc này, một giọng nữ vang lên gọi Cố Minh. Cô nhìn qua, thấy Vương Mỹ Lâm mặc chiếc đầm dạ hội màu xanh lục sẫm bước tới, Cố Minh nhanh chóng bước lên, chắn trước mặt Thôi An Tĩnh.
“Dì tìm cháu có việc gì ạ?”
“Dì tìm cô ta.” Vương Mỹ Lâm thấy anh ta cố tình chắn tầm mắt, trên môi bà ta khẽ hiện một nụ cười châm biếm.
Thôi An Tĩnh bước ra chào hỏi bà ta.
“Nghe nói cô đã trở về, tôi ghé qua xem sao.” Vương Mỹ Lâm cầm ly rượu, nửa cười nửa không nhìn cô: “Uống rượu được không?”
Thôi An Tĩnh mím môi, cầm lấy một ly cocktail trái cây bên cạnh: “Tôi kính bà.”
Vương Mỹ Lâm hài lòng nhếch môi, hai người nhẹ nhàng cụng ly: “Từ giờ trở đi, chuyện giữa chúng ta xem như chấm dứt.”
Sau khi trở về Lê Bình, Thôi An Tĩnh từng đoán việc cô bị cấm sóng lần đầu có liên quan đến Vương Mỹ Lâm, nhưng tất cả chỉ là suy đoán. Giờ đây, những hành động kỳ lạ này đã xác nhận điều gì đó. Cô khẽ nhấp một ngụm rượu.
“Cô biết người đó là ai không?” Vương Mỹ Lâm đột nhiên chỉ về một hướng.
Thôi An Tĩnh nhìn theo, chợt sững người.
Đó chẳng phải là mẹ của Tạ Hành Ngôn sao?
“Cô có thấy cô gái đứng bên cạnh bà ấy không?”
Thôi An Tĩnh nhìn về phía cô gái bên cạnh Thôi Lâm Như. Cô gái ấy rất xinh đẹp, mặc chiếc đầm màu hồng nhạt khoe vai, tóc uốn nhẹ, trông tươi tắn, đáng yêu. Cô ta khoác tay Thôi Lâm Như, khi nghe người đối diện nói gì đó thì mỉm cười e thẹn, nũng nịu với Thôi Lâm Như, còn bà thì dịu dàng vuốt tóc cô ta như cưng chiều con gái.
Trông họ chẳng khác nào hai mẹ con, nhưng Thôi An Tĩnh không hiểu tại sao Vương Mỹ Lâm lại nhắc đến họ.
Vương Mỹ Lâm tiếp tục: “Cô gái đó tên là Trịnh Nhã Hân, bố cô ta là đại gia trang sức, mẹ là công tố viên. Cô ta mới về nước tháng trước. Cô có biết những người có mặt hôm nay đều là ai không? Việc Thôi Lâm Như công khai dẫn Trịnh Nhã Hân đến buổi tiệc này có nghĩa là gì?”
Thôi An Tĩnh chậm rãi thu ánh mắt lại, cúi đầu. Cô thừa biết điều đó có nghĩa gì.
“Biết cách dùng thủ đoạn là tốt, nhưng nếu muốn trèo cao thì cô còn kém xa lắm.” Vương Mỹ Lâm châm chọc. Bà ta biết những cô gái như Thôi An Tĩnh có lòng tự tôn rất cao, chính vì thế bà ta nhắm thẳng vào điểm yếu ấy để tấn công.
“Dì!” Cố Minh lạnh giọng cảnh cáo.
Vương Mỹ Lâm nhìn anh ta, khoảng thời gian này hình như bà ta đã hiểu rõ đứa cháu trai này, bà ta khẽ cười giễu: “Giờ cánh của cháu cứng cáp rồi.”
Nói xong, bà ta quay lưng bỏ đi.
Cố Minh giật lấy ly rượu trên tay Thôi An Tĩnh, gương mặt lộ rõ vẻ giận dữ: “Em không có não sao? Dị ứng cồn mà còn uống rượu.”
Thôi An Tĩnh lắc đầu, đôi mắt khô khốc: “Tôi đâu có quyền từ chối.”
Cô hiểu rõ, dù là nữ diễn viên nổi tiếng đến đâu, nếu không có chỗ dựa vững chắc, trong mắt những người như bọn họ, cô cũng chỉ là một kẻ diễn trò.
Khi buổi tiệc gần kết thúc, mọi người hò reo nhảy múa ở trung tâm đại sảnh, Thôi An Tĩnh tìm một cái cớ để lặng lẽ rút lui.
Trên xe trở về, cô nhận được cuộc gọi từ Tạ Hành Ngôn. Trước khi đến buổi tiệc, cô chưa ăn gì, bây giờ dạ dày bắt đầu khó chịu. Cô tựa lưng vào ghế, để mặc cho điện thoại rung trong tay cho đến khi cuộc gọi bị ngắt.
Lại thêm một tiếng rung, anh đã chuyển sang gửi tin nhắn Wechat.
Thôi An Tĩnh ôm bụng, mở điện thoại ra.
[Tạ Hành Ngôn: Hoa anh đào trong trường đã nở rồi, lần sau anh sẽ đưa em đi xem.]
Ánh sáng từ màn hình làm mắt cô nhức nhối, cô lật úp điện thoại để che đi ánh sáng đó. Một lát sau, điện thoại lại rung lên.
[Tạ Hành Ngôn: Anh rất nhớ em.]
Nhìn thấy dòng tin nhắn này, Thôi An Tĩnh ngẩng đầu lên, cố kìm nén những giọt nước mắt.
Cô thừa nhận, bây giờ cô đang dao động. Cô bắt đầu thấy mình đồng tình với những lời của Vương Mỹ Lâm.
Tin nhắn này, mãi đến trưa hôm sau Thôi An Tĩnh mới trả lời.
[Thôi An Tĩnh: Xin lỗi, dạo này em bận quá, không thể rời đi được.]
Còn câu “anh rất nhớ em”, cô không biết phải trả lời thế nào.
Ba ngày sau buổi tiệc, Thôi An Tĩnh lại gặp Trịnh Nhã Hân. Vai nữ thứ trong đoàn phim là Chu Xu, tình cờ lại là bạn thân của Trịnh Nhã Hân. Hôm nay cô ta đến thăm trường quay. Đôi khi số phận thật kỳ lạ, khiến người ta không thể nào đoán trước.
Trịnh Nhã Hân đến vào buổi chiều, lúc Thôi An Tĩnh vừa diễn xong với Chu Xu, cũng đúng lúc đến giờ cơm.
Lúc này, có người thông báo cô Trịnh mời cả đoàn ăn cơm.
Thôi An Tĩnh đi vào phòng hóa trang. Khi đi ngang qua Trịnh Nhã Hân, ánh mắt hai người giao nhau. Cô nhận lấy chai nước từ trợ lý và gật đầu chào Trịnh Nhã Hân. Cô ta cũng mỉm cười đáp lại.
Bước vào phòng, Thôi An Tĩnh ngồi xuống chỗ của mình, mệt mỏi tới mức muốn gục xuống nghỉ ngơi một lát. Không lâu sau, Chu Xu cũng bước vào.
“Nhã Nhã, sao cậu không nói với tớ mà lại đến tận trường quay thăm tớ.” Chu Xu cười nói.
Trịnh Nhã Hân cùng đi vào, cũng mỉm cười.
“Tớ biết cậu bận nên không nói trước.”
Nghe thấy tiếng động, Thôi An Tĩnh ngẩng đầu lên.
Chu Xu gọi một tiếng “An Tĩnh”, còn Trịnh Nhã Hân theo sau, khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
Thôi An Tĩnh mỉm cười đáp lại một cách lịch sự. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Chu Xu ngồi xuống, thợ làm tóc nhanh chóng tiến đến để tháo tóc cho cô ta. Cô ta vô tình xoay đầu làm tóc bị giật mạnh, đau quá nên cau có mắng thợ làm tóc. Cơn nóng nảy của cô chủ lập tức lộ rõ. Sau khi đuổi thợ làm tóc đi, Chu Xu nhìn vào gương rồi than phiền: “Kiểu tóc này xấu quá, nếu không vì nể mặt đạo diễn, tớ đã gọi nhà tạo mẫu riêng của tớ đến sửa lại rồi.”
Trịnh Nhã Hân cười bất lực, tự tay tháo tóc giúp cô ta: “Tớ thấy rất đẹp mà, không giống phong cách thường ngày của cậu, trông mới lạ và thu hút lắm.”
Nghe vậy, Chu Xu lập tức vui vẻ: “Thật không Nhã Nhã? Cậu có muốn đóng phim không? Nói với chú cậu đầu tư cho cậu một bộ, để cậu làm nữ chính.”
Trịnh Nhã Hân khéo léo từ chối: “Thôi, tớ không dám đâu.”
“À đúng rồi Nhã Nhã, hôm cậu về là ai đón cậu vậy? Tớ nhớ hôm đó chú thím không có ở Nghi Đồng, cậu cũng không nói với tớ. Nếu cậu nói thì tớ đã đi đón cậu rồi.”
“Không sao, hôm đó cô Thôi cùng chú Tạ đến đón tớ.”
Nghe đến đây, Chu Xu quay phắt lại, làm da đầu bị căng nên cô ta rên lên một tiếng, rồi vừa xoa đầu vừa cười đùa: “Có gặp Tạ Hành Ngôn không?”
Cả đoàn phim chỉ có một phòng hóa trang lớn, thường chỉ có Thôi An Tĩnh và Chu Xu sử dụng. Thôi An Tĩnh ngồi đó, không biết nên đi hay ở lại, vì nếu ngồi tiếp thì có vẻ như cô đang nghe lén cuộc trò chuyện của họ, nhưng rời đi thì lại không tiện.
Tuy nhiên, khi nghe đến ba chữ “Tạ Hành Ngôn”, cô không kiềm được mà lặng lẽ dựng tai lên nghe.
Cô chú ý thấy trên mặt Trịnh Nhã Hân xuất hiện một chút ngượng ngùng.
“Không có, anh ấy không có ở nhà vào mấy ngày đó, chỉ có Câu Nguyệt thôi.”
“Thật là đáng tiếc. Nhưng không sao, Câu Nguyệt giờ là quản lý của An Tĩnh, tớ thường xuyên gặp cô ấy. Để tớ hỏi khi nào Tạ Hành Ngôn về, rồi sẽ nói cho cậu biết.”
“Đừng có lộ liễu như thế chứ.” Trịnh Nhã Hân ngại ngùng đẩy vai cô ta.
Chu Xu cười xấu xa: “Sao lại ngượng ngùng rồi.”
Hai người thoải mái trò chuyện về những tâm sự thiếu nữ, còn Thôi An Tĩnh hiểu ra rằng, thì ra Tạ Hành Ngôn là anh hàng xóm của Trịnh Nhã Hân. Sau này, cô ta theo bố mẹ ra nước ngoài học từ lúc lên trung học, lần này trở về cũng là vì anh.
Một cô chủ nhà giàu và anh trai hàng xóm – những từ ngữ thật xứng đôi làm sao.
Nhiều người nói cô và Tạ Hành Ngôn không hợp nhau, cô không tin, cô nghĩ mình có thể cố gắng để bù đắp sự chênh lệch này. Nhưng sự xuất hiện của Trịnh Nhã Hân dễ dàng phá vỡ mọi hàng rào tâm lý mà cô đã xây dựng.
Cô cay đắng tự hỏi: Làm sao một cô gái đến từ một thị trấn nhỏ, chưa học xong đại học, có thể cố gắng vượt qua những khoảng cách về học vấn, địa vị và gia thế?
Thôi An Tĩnh không đủ dũng khí để tiếp tục ở lại trong phòng hóa trang. Cô thay quần áo rồi trở về khách sạn.
Cô chìm vào giấc ngủ và có một giấc mơ dài, khi tỉnh dậy thì toàn thân đầy mồ hôi.
Cô mở điện thoại ra, đã là mười giờ tối. Trong suốt thời gian cô ở đây, Tạ Hành Ngôn đã gửi cho cô rất nhiều tin nhắn. Có lẽ anh đã nắm rõ lịch nghỉ ngơi của cô, chỉ nhắn tin sau tám giờ tối.
Những tin nhắn của Tạ Hành Ngôn rất đỗi bình thường, anh báo cáo hành trình của mình và chia sẻ cuộc sống gần đây. Anh luôn dùng hành động để chứng minh rằng trong mối quan hệ này, cô luôn là người nắm thế thượng phong.
Nhưng chính cô lại quá nhút nhát, không đủ can đảm để đáp lại tình cảm ấy.
Kể từ ngày đó, họ càng ít liên lạc hơn. Tạ Hành Ngôn nhận thấy dường như cô rất bận, nhưng cô chưa bao giờ nói cho anh biết mình bận gì. Mỗi lần cô trả lời tin nhắn, phải rất lâu sau mới phản hồi, có khi đến hôm sau mới trả lời.
Cô không nói, anh cũng không hỏi, cuộc trò chuyện ngày càng ít dần. Vào cuối tuần, anh vẫn quay về Lê Bình. Khi dẫn chó đi dạo, anh chợt nhận ra, cô thật sự không còn ở Lê Bình nữa.
Một tháng sau, chương trình hẹn hò thực tế mà cô tham gia chuẩn bị phát sóng. Những fan lâu năm đã nhận được tin tức và bắt đầu quảng bá trên các trang mạng xã hội. Cùng lúc đó, tin tức về việc cô kết thúc hợp đồng với công ty cũng lên xu hướng.
Trước khi điều này diễn ra, Thôi An Tĩnh đã ngồi lại nói chuyện với Cố Minh một lần nữa. Cố Minh cố gắng giữ cô lại, đưa ra rất nhiều điều kiện hấp dẫn, nhưng so với những lợi ích này, cô vẫn quyết định kết thúc hợp đồng.
Hôm đó, lần đầu tiên Thôi An Tĩnh đăng một bài viết lên Weibo trong mấy năm gần đây.
@ThôiAnTĩnhV: Cảm ơn vì đã gặp gỡ!
#ThôiAnTĩnhGiảiƯớc# – chủ đề này đã lọt vào xu hướng tìm kiếm suốt nửa ngày, và người vui nhất chính là các fan, họ chúc mừng cô cuối cùng cũng thoát khỏi công ty “hút máu” này.
Sau khi kết thúc hợp đồng, Thôi An Tĩnh không ký hợp đồng với bất kỳ công ty nào khác mà quyết định tự mình thành lập một studio.
Tạ Câu Nguyệt cũng quyết định nghỉ việc và cùng cô làm riêng.
Khi thấy tin tức giải ước lên hot search, Tạ Câu Nguyệt lo lắng hỏi: “Nếu anh trai tôi hỏi tôi có biết cô đã sớm trở về không, thì tôi nên trả lời thế nào?”
Trong thời gian Thôi An Tĩnh quay phim, cô thường xuyên nhận được tin nhắn từ Chu Nhân Hoài, nói rằng gần đây có vẻ tâm trạng Tạ Hành Ngôn không tốt, hỏi có phải anh bị “bỏ rơi” không. Rõ ràng là mới mấy ngày trước còn thường xuyên chạy về Lê Bình, lúc trở về trông vẫn phấn khởi lắm.
Đôi khi, cô cảm thấy rất đau lòng cho Tạ Hành Ngôn. Nhưng sự nghiệp của cô cũng rất quan trọng. Bộ phim này vốn là quyết định nhận vai bất ngờ, kịch bản mới cầm được mấy ngày đã phải vào đoàn, áp lực rất lớn. Chưa kể còn có chương trình hẹn hò và các hoạt động khác, nên tháng này Thôi An Tĩnh thật sự rất bận.
“Trong hai ngày tới có lịch trình gì không?” Thôi An Tĩnh mở mắt, không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Nhận được hai hợp đồng quảng cáo, hai ngày tới phải quay quảng cáo, sau đó là buổi họp báo phim mới của đạo diễn Triệu.”
“Còn đây là những kịch bản mới.” Tạ Câu Nguyệt đưa cho cô vài kịch bản: “Tôi đã chọn lọc rồi, đây là những kịch bản tôi thấy ổn, cô về xem qua nhé.”
Ở Lê Bình nghỉ ngơi gần một năm, vừa trở lại đã phải làm việc với cường độ cao, Thôi An Tĩnh cảm thấy hơi kiệt sức, uể oải nói: “Cô có thể cho tôi số liên lạc của Chu Nhân Hoài không?”
Tạ Câu Nguyệt không hiểu tại sao Thôi An Tĩnh lại quen biết Chu Nhân Hoài.
Cô ấy hỏi: “Cô cần số anh ấy để làm gì?”
“Có việc cá nhân cần tìm anh ấy.”
“Được thôi.”
…
Lúc này, Tạ Hành Ngôn không hề hay biết chuyện đang diễn ra trên Weibo. Anh vẫn đang đi công tác ở nơi khác cùng với hai đồng nghiệp, một người là Châu Tình, và người kia là Trịnh Trân.
Sau khi hoàn thành công việc cũng đã khá muộn, Châu Tình đề nghị: “Cuối cùng cũng xong việc rồi, ngày mai chúng ta sẽ về, hay là đi thử một vài món đặc sản địa phương đi?”
Cô ấy giơ điện thoại lên: “Nghe nói món sữa hai lớp ở đây rất nổi tiếng.”
Trịnh Trân phụ họa: “Phải đó, đúng lúc tôi cũng đang đói.”
Cả hai cùng nhìn về phía Tạ Hành Ngôn: “Thầy Tạ, đi cùng nhé?”
“…”
Lên xe, Tạ Hành Ngôn mở bản đồ hỏi địa chỉ, Châu Tình nói: “Đưa điện thoại cho tôi, tôi nhập địa chỉ cho.”
“Cô gửi cho tôi là được.” Tạ Hành Ngôn đáp lại một cách thờ ơ.
“Được thôi.” Châu Tình bất đắc dĩ cười, cúi đầu gửi địa chỉ cho anh.
“Cô bảo là cô chóng mặt mà, sao không ngồi ghế phụ lái?” Trịnh Trân đẩy nhẹ vai cô ấy, ánh mắt ra hiệu.
Châu Tình đẩy nhẹ gọng kính, trong lòng hơi do dự, một lúc sau mới xuống xe, mở cửa ghế phụ lái.
Cô ấy nhìn góc nghiêng của Tạ Hành Ngôn, muốn bắt chuyện nhưng không biết phải nói gì, đành chỉ nói vài câu không đầu không đuôi với Trịnh Trân.
Châu Tình là giáo viên mới vào nghề năm nay, tốt nghiệp thạc sĩ ở nước ngoài, nhỏ hơn Tạ Hành Ngôn năm tuổi. Từ khi năm học bắt đầu, cô ấy đã có cảm tình với anh. Vốn dĩ chuyến công tác này chỉ có Trịnh Trân tham gia, nhưng cô ấy lấy cớ học hỏi kinh nghiệm để đi theo.
Châu Tình chưa bao giờ nhận ra, hóa ra khi đàn ông lái xe lại có thể quyến rũ đến vậy. Cô chợt ấy nảy ra ý nghĩ: “Thầy Tạ có bạn gái chưa?”
Tim cô ấy đập nhanh hơn, nhưng lập tức tự trấn tĩnh lại. Có gì phải lo lắng chứ? Cô ấy có học thức cao, gia cảnh cũng không tệ, ngoại hình lại xinh xắn.
“Có rồi.” Một câu trả lời của Tạ Hành Ngôn chặn đứng tất cả hy vọng.
“…”
Nụ cười trên môi của Châu Tình cứng lại: “Nhưng tôi nghe nói anh vẫn độc thân mà?”
Tạ Hành Ngôn lạnh nhạt đáp: “Tin đồn thôi.”
…
“Vậy à.” Châu Tình cúi đầu, vẻ buồn bã hiện rõ.
…
Ngoài công việc, Tạ Hành Ngôn vốn ít nói chuyện với họ, sau khi câu chuyện kết thúc, không khí trong xe trở nên nặng nề. Châu Tình lúng túng tới mức chỉ muốn bứt tay.
May mắn là Trịnh Trân lên tiếng, bắt đầu trò chuyện với Châu Tình.
Trịnh Trân đang lướt Weibo và thấy một tin hot trên bảng xếp hạng, cô ấy nhanh chóng kéo Châu Tình vào cuộc thảo luận.
Châu Tình cũng bị thu hút: “Thôi An Tĩnh thật sự kết thúc hợp đồng với công ty cũ sao?”
Trịnh Trân đáp: “Đáng lẽ cô ấy phải kết thúc từ lâu rồi, từ khi ra mắt đến giờ chỉ có vài bộ phim được phát sóng. Cũng may năm nay có một bộ phim bùng nổ, cuối cùng thì cũng đến lúc khổ tận cam lai.”
“Nhưng gần đây cô ấy bị lộ chuyện hẹn hò lúc nửa đêm, không phải công ty đã lên tiếng phủ nhận rồi sao?”
“Chuyện đó không ảnh hưởng gì đến việc công ty đóng băng cô ấy.”
Đúng lúc này, xe đã dừng lại ở điểm đến. Trịnh Trân liếc ra ngoài và thu điện thoại lại: “Đến nơi rồi, chúng ta xuống thôi.”
Châu Tình và Trịnh Trân xuống xe, nghĩ rằng Tạ Hành Ngôn sẽ đi tìm chỗ đỗ xe, định nói sẽ đứng đây chờ anh, nhưng Tạ Hành Ngôn lại bảo: “Tôi không vào đâu, tôi có chút việc đột xuất phải quay về Nghi Đồng.”
Châu Tình còn định nói gì đó, nhưng vừa bước lên một bước, cô ấy đã bị ánh mắt lạnh lùng của Tạ Hành Ngôn ngăn lại, những lời định nói nghẹn ngay trên môi. Khi chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, cô ấy mới bĩu môi: “Thật là hung dữ, tôi có làm gì sai đâu.”