Đêm khuya, một chiếc Audi màu đen lao vun vút trên đường cao tốc. Trước lúc nửa đêm, xe của Tạ Hành Ngôn đã dừng trước khu chung cư của Thôi An Tĩnh.
Anh ngồi trong xe, đăng nhập vào Weibo, không cần nhập tên cô, chỉ cần nhìn là thấy ngay chủ đề của cô. Cuối cùng, anh đã hiểu tại sao cả tháng nay cô không quan tâm đ ến anh. Thì ra, cô đã trở về từ lâu. Nhưng tại sao cô lại không chịu nói với anh?
Tạ Hành Ngôn thoát Weibo, gọi cho Tạ Câu Nguyệt. Điện thoại đổ chuông rất lâu mới được bắt máy, biểu hiện rõ sự lúng túng. Anh hỏi: “Em biết cô ấy đã về từ lâu rồi đúng không?”
Tạ Câu Nguyệt lắp bắp mãi không trả lời nổi, câu trả lời đã quá rõ ràng.
Không khí trở nên ngột ngạt, ngưng đọng thật lâu, tới mức Tạ Câu Nguyệt tưởng điện thoại đã bị ngắt kết nối. Cô ấy nhìn xuống, điện thoại vẫn đang kết nối, nên dò hỏi: “Anh à, anh có nghe không?”
Ánh mắt Tạ Hành Ngôn lạnh lẽo nhìn vào cánh cổng sắt của khu chung cư, bật ra một tiếng cười nhạt, rồi lập tức ngắt máy.
Anh bước xuống xe, trên tay cầm theo phần sữa hai lớp mà anh đã mua từ nhà hàng, đi đến phòng bảo vệ, nhờ bảo vệ gọi cô xuống nhận.
Anh chỉ nhớ, khi lái xe được hai cây số, anh bỗng nhớ lại lời của Châu Tình: “Sữa hai lớp ở đây rất đặc biệt.” Thế là anh lại quay xe, trở lại nhà hàng, mua một phần mang về.
Sau khi giao cho bảo vệ, Tạ Hành Ngôn quay lại xe, ngồi chờ tính giờ cho đến khi cô xuất hiện. Trong lúc chờ đợi, anh nhận được cuộc gọi của Chu Nhân Hoài. Anh không muốn nghe nên cúp máy. Chu Nhân Hoài lại gọi lần thứ hai khiến anh khó chịu, bực bội bắt máy: “Có chuyện gì?”
“Nghe giọng điệu này không ổn lắm, anh bạn.” Giọng Chu Nhân Hoài đầy vẻ khiêu khích.
Tạ Hành Ngôn cúp máy ngay lập tức.
“…”
Đầu bên kia, Chu Nhân Hoài chửi thề, rồi tiếp tục gọi lần thứ ba. Khi anh vừa bắt máy, Chu Nhân Hoài nói ngay: “Nếu lần này cậu cúp máy nữa, chút nữa tớ sẽ không nói cho cậu điều mà cậu muốn biết.”
Vừa nói dứt câu, anh ấy lại bị cúp máy lần nữa.
Chu Nhân Hoài gần như phát điên, uống hết ly nước đá mới có thể hạ cơn giận, rồi gọi lần thứ tư.
Lần này, khi cuộc gọi vừa được kết nối, anh ấy hít một hơi thật sâu: “Cậu không muốn biết chuyện của Thôi An Tĩnh à?”
Nói xong, đầu dây bên kia im lặng, không một tiếng động. Chu Nhân Hoài lại chửi thề, nghĩ rằng cuộc gọi đã bị cúp, lập tức nhìn xuống. Ô, thì ra cậu ta đang im lặng đây mà.
Đúng lúc anh ấy định nói lại một lần nữa, Tạ Hành Ngôn lên tiếng: “Chuyện gì vậy?”
Không kiềm chế nổi nữa rồi.
Ngọn lửa hận thù trong lòng Chu Nhân Hoài lại bùng lên: “Bây giờ mới chịu hỏi à, vừa nãy cúp máy thì sao không nghĩ đến chứ.”
“…”
Tạ Hành Ngôn giả vờ muốn ngắt điện thoại: “Không nói thì thôi.”
Lần này, Chu Nhân Hoài cuống lên: “Mẹ nó, chẳng làm khó được cậu tí nào, được rồi, tớ nói là được chứ gì.”
Vì hạnh phúc của bạn bè, anh ấy nhẫn nhịn, đổi sang giọng nghiêm túc: “Cậu còn nhớ cậu từng để lại một căn hộ ở chỗ tớ không? Vừa nãy Thôi An Tĩnh chủ động gọi cho tớ, hẹn giờ để đi xem nhà.”
Trong lúc nói chuyện, Thôi An Tĩnh đã đến trước cửa phòng bảo vệ, khi nhận túi từ tay bảo vệ, cô cẩn thận xác nhận đây có đúng là dành cho mình không, chỉ khi bảo vệ gật đầu, cô mới yên tâm nhận lấy.
Một tháng không gặp, cô gầy đi rất nhiều so với khi ở Lê Bình, tóc đã dài ra, dường như còn uốn xoăn, mặc một chiếc váy dài bằng nhung đen, nụ cười trên môi tươi tắn hơn nhiều.
Chu Nhân Hoài vẫn đang lải nhải không ngừng, nhưng Tạ Hành Ngôn không còn tâm trí để nghe nữa. Ánh mắt anh dõi theo bóng dáng cô xa dần, cho đến khi không còn thấy nữa, anh mới thu lại ánh nhìn, cắt ngang lời Chu Nhân Hoài, cất giọng trầm lắng: “Cô ấy đã về Nghi Đồng từ lâu, nhưng lại không nói với tớ.”
Có lẽ cô chưa bao giờ để anh trong lòng.
…
Chiều hôm sau, như thường lệ, Tạ Hành Ngôn quay lại Lê Bình, không phải để gặp ai, chỉ đơn thuần là dắt chó đi dạo.
Bây giờ Tiểu Bạch đã lớn thành một chú chó trung bình, bộ lông xù trông như gấu, mũi màu hồng, nằm trên sàn nhà với đôi tai cụp xuống. Khi nghe thấy tiếng động, nó lập tức chạy lại phía Tạ Hành Ngôn, miệng há ra như đang cười.
Chơi đùa với anh một lúc, nó lại buồn bã nằm xuống.
Nó đã lâu lắm rồi không được gặp mẹ.
Nó chạy quanh Tạ Hành Ngôn, vừa không hài lòng vừa sủa ầm lên.
Khi nào thì bố đưa con lên thành phố lớn? Con không muốn ở quê nữa!
Lâm Ngọc Trân bị tiếng chó sủa thu hút, bà từ trong nhà bước ra, cứ tưởng có khách đến, nhưng lại thấy Tạ Hành Ngôn ngồi trên ghế sô pha, cả người cúi xuống, mắt nhìn chăm chăm vào chiếc cốc trên bàn, không biết đang nghĩ gì.
Lâm Ngọc Trân thở dài, rót cho anh một cốc nước, còn Tiểu Bạch vẫn không ngừng sủa. Bà dùng gậy gõ nhẹ vào nó một cái, nó chạy vòng quanh một lúc rồi ngoan ngoãn nằm xuống nhìn Tạ Hành Ngôn.
Bà đặt cốc nước trước mặt anh, chống gậy ngồi xuống: “Lần này cháu về thì tiện mang luôn hai con chó này đi. Bà già rồi, không chăm nổi chúng nữa.”
Tạ Hành Ngôn gật đầu: “Lần này cháu về cũng định đưa cả hai đứa nó về Nghi Đồng.”
Lâm Ngọc Trân liếc nhìn Tiểu Bạch, dạo này nó thường ra ngoài chơi, lông trắng dính đầy bụi. Khi Tạ Hành Ngôn không có ở đây, nó còn hiếu động một chút, nhưng anh vừa về, nó chỉ chơi một lát rồi nằm ườn ra đất, không biết đang chờ ai. Ánh mắt bà quay lại nhìn Tạ Hành Ngôn, thấy vẻ mặt thẫn thờ của anh, bà chỉ lắc đầu: “Cả tháng trời không thấy bóng dáng đâu, lần này về là hết hy vọng rồi.”
Tạ Hành Ngôn biết bà đang nói chuyện gì, anh cúi đầu im lặng.
“Người trẻ các cháu bây giờ tin tức nhanh lắm mà, gửi một tin nhắn hỏi xem con bé đang ở đâu còn hơn là mỗi tuần lại đến đây, lần nào cũng không gặp được người.”
Tạ Hành Ngôn không nói gì.
Lâm Ngọc Trân nhìn anh một cái, không biết đã thở dài bao nhiêu lần, không nói thêm lời nào, chống gậy đi ra ngoài.
…
Vào thứ Bảy, Thôi An Tĩnh hẹn Chu Nhân Hoài đi xem nhà. Vừa quay xong quảng cáo, cô đã vội vàng đến Hương Lâm.
Cả quá trình xem nhà chỉ mất nửa giờ, hoàn toàn chỉ là làm cho có. Chu Nhân Hoài tựa vào cửa, trong lòng vẫn còn chút tức giận từ đêm qua, cũng vì muốn bênh vực bạn bè nên giọng điệu chẳng mấy dễ nghe: “Cô có mua hay không, không mua thì tôi đi đây.”
Thôi An Tĩnh mím môi: “Tôi muốn về suy nghĩ thêm, đợi suy nghĩ xong sẽ liên lạc với anh.”
“Vậy tôi đi đây.” Chu Nhân Hoài quay người bước đi.
Đến cầu thang, không thể nuốt trôi cơn giận trong lòng, anh ấy quay lại chất vấn: “Tại sao cô về Nghi Đồng mà không nói cho cậu ấy biết? Nếu không thích thì nói thẳng với cậu ấy, đừng có kéo dài, xoay cậu ấy mòng mòng, làm cậu ấy tuần nào cũng như một thằng ngốc chạy xuống Lê Bình.”
Nghe đến câu cuối, Thôi An Tĩnh suýt vấp ngã, không thể tin nổi: “Anh ấy... anh ấy mỗi tuần đều đến Lê Bình sao?”
“Cô đừng nói là cô không biết!” Chu Nhân Hoài cười lạnh: “Tôi chỉ biết mấy người các cô chẳng ai là thật lòng cả.”
“Giờ tôi thật sự không thể hiểu nổi.” Chu Nhân Hoài mỉa mai, chưa nói xong thì Thôi An Tĩnh đã vượt qua anh ấy, bấm thang máy. Thấy thang máy lâu quá, cô đi thẳng vào lối thoát hiểm.
Chu Nhân Hoài nhìn cánh cửa bị đẩy mạnh rồi khép lại, nheo mắt, tiếp tục nói nốt: “Cuối cùng, tất cả chỉ là từ một phía mà thôi.”
…
Trước khi lên máy bay, Thôi An Tĩnh nhận được điện thoại của Tạ Câu Nguyệt, hỏi cô chiều nay mấy giờ về Nghi Đồng, phía nhãn hàng gửi đến rất nhiều lễ phục để cô chọn.
“Hôm nay tôi không về Nghi Đồng, trưa mai tôi bay qua.” Thôi An Tĩnh đáp.
“Sao tự nhiên lại không về nữa?”
“Về Lê Bình có chút việc.” Thôi An Tĩnh trả lời ngắn gọn rồi cúp máy.
Đường chân trời lướt qua một vệt dài của máy bay. Một tiếng sau, Thôi An Tĩnh bước ra khỏi sân bay Nam Giang, bắt một chiếc xe đi Lê Bình. Ngồi trong xe, cô mở điện thoại và thấy tin nhắn của Tạ Hành Ngôn gửi khi cô còn trên máy bay.
Chỉ là một câu rất ngắn.
[Tạ Hành Ngôn: Tiểu Bạch chạy mất rồi.]