Giai Thoại Bình Yên - Phục Kinh Sơ

Chương 51

Mười phút sau, Thôi An Tĩnh xuất hiện trước mặt Tạ Hành Ngôn.

Tạ Hành Ngôn chọn một quán cà phê, trên bàn là một cốc latte, quán còn tặng kèm một phần trà chiều, nhưng anh chẳng hề động đến. Ban đầu, anh định đưa hai chú chó đi cắm trại để thư giãn, nhưng nghĩ đến cô, chính bản thân anh cũng cảm thấy mình thật đáng chê cười. Không có cô bên cạnh, dù đi đâu cũng chẳng còn thú vị nữa.

Anh ngồi ở đó suốt buổi chiều, lòng không cam tâm, nghĩ mãi cũng không hiểu giữa họ đã sai ở đâu, tại sao cô lại đột nhiên lạnh nhạt với anh như vậy.

Nghĩ sao làm vậy, anh lấy một cái cớ vô cùng vụng về và đáng khinh, bảo cô rằng chó đã chạy mất.

Anh tính toán thời gian, nghĩ xem cô sẽ phản hồi trong bao lâu, mười phút, hay một tiếng, hoặc ba tiếng.

Mười phút trôi qua, nhìn điện thoại đặt trên bàn vẫn im lặng, Tạ Hành Ngôn thất vọng nghĩ, có lẽ là ngày mai.

Ánh nắng buổi chiều ba giờ dịu dàng chiếu lên người, những vệt sáng lốm đốm nhảy múa trong không khí. Tạ Hành Ngôn nhìn chằm chằm vào vệt sáng đó hồi lâu, rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi. Khi anh quay lại, một bóng người đã đứng sau lưng anh.

Thời gian dường như dừng lại ngay lúc đó. Tạ Hành Ngôn hoàn hồn, siết chặt nắm tay, rồi ngồi xuống.

Thôi An Tĩnh ngồi thẳng xuống ghế đối diện, dường như cô đã chạy đến đây, vừa thở gấp vừa hỏi: “Tiểu Bạch mất ở đâu vậy?”

Vừa đến đã hỏi về chó.

Tạ Hành Ngôn cau mày.

“Sao em biết anh ở đây?”

“Em thấy anh đăng lên vòng bạn bè.” Thôi An Tĩnh đáp, cô suýt nữa thì đã quay về Lê Bình ngay lập tức.

Nửa tiếng trước, hiếm khi Tạ Hành Ngôn cập nhật vòng bạn bè, anh đăng một tấm ảnh chụp tên quán cà phê, thậm chí còn đánh dấu cả vị trí, dường như sợ rằng có người không biết anh đang ở đâu.

Vì vậy, bạn bè cũng trêu chọc anh.

[Chu Nhân Hoài: Người đàn ông buồn bã theo đuổi tình yêu.]

[Chu Nhân Hoài: Vô dụng thôi, sáng nay vừa gặp, cô ấy vẫn ở Hương Lâm.]

[Thẩm Văn Tiến: Đôi khi cần phải sử dụng một chút thủ đoạn cần thiết.]

Nghe đến đây, sắc mặt Tạ Hành Ngôn mới dễ chịu hơn đôi chút. Cô lại hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta đi tìm Tiểu Bạch nhé?”

Anh nhìn cô, gương mặt lạnh lùng, ngoài chuyện về chú chó, chẳng có gì khác: “Em đến đây làm gì, không phải công việc rất bận sao?”

Lời này ít nhiều mang theo sự mỉa mai.

Giờ đây, tất cả tâm trí của Thôi An Tĩnh đều đặt vào chú chó, cô gần như cuống lên, vậy mà người trước mặt lại cứ tỏ ra thản nhiên. Cô thúc giục: “Đi tìm chó đi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”

“Chó lạc khiến em lo lắng như vậy, còn anh thì sao.” Tạ Hành Ngôn lạnh lùng nói: “Em tự đi tìm đi, bây giờ anh không muốn nói chuyện với em.”

“…”

“…”

Thôi An Tĩnh đi một vòng lớn mới phản ứng lại: “Không mất chó đúng không?”

“…”

“…”

Anh nói gì cô cũng chỉ quan tâm đ ến chú chó, Tạ Hành Ngôn bực bội nghĩ thầm, về lại Nghi Đồng anh sẽ đem nó cho người khác.

Anh cầm lấy cốc cà phê đã nguội từ lâu trên bàn, đưa lên miệng rồi lại đặt xuống, cốc cà phê va xuống bàn phát ra một tiếng nặng nề.

“Tại sao không muốn nói cho anh biết em đã về Nghi Đồng?”

Có phải sợ anh sẽ quấy rầy không?

Câu này anh không dám nói ra vì sợ câu trả lời sẽ khiến anh càng thêm thất vọng.

Thôi An Tĩnh nhìn anh rất lâu, đột nhiên nói ra những lời đầy tàn nhẫn: “Tạ Hành Ngôn, sau này cuối tuần anh không cần phải về Lê Bình vì em nữa.”

Tạ Hành Ngôn không còn chịu đựng nổi, đôi mắt đen chăm chú khóa chặt lấy cô: “Vậy em nói cho anh biết, sau này anh phải đi đâu mới gặp được em? Hay là sau này không cần tìm em nữa?”

Thôi An Tĩnh cúi đầu, im lặng rất lâu: “Một thời gian dài trong tương lai, có lẽ em sẽ rất bận.”

Cổ họng anh nghẹn ngào phát ra chút vị đắng chát: “Một thời gian dài trong tương lai… là ý gì?”

“Chị Bùi nói, trong hai năm tới... em không nên yêu đương.” Thôi An Tĩnh khẽ lắc đầu, như thể đang tự nói với chính mình: “Em không muốn làm lỡ anh, anh cũng đừng đợi em, em không muốn chịu áp lực.”

Những lời tàn nhẫn, không chút lưu luyến của cô đâm vào tim người đàn ông đối diện.

Thì ra, tình cảm của anh đối với cô lại là một gánh nặng.

Tia nắng le lói cuối cùng nhanh chóng luồn qua kẽ tay mà biến mất.

“Thật không biết phải làm gì với em nữa.” Một lúc sau, Tạ Hành Ngôn đột nhiên bật cười tự giễu, yết hầu di chuyển: “Em nói em không muốn yêu xa, không sao, anh nghĩ mình có thể vượt qua, nhưng bây giờ em lại nói tình cảm này là áp lực, anh thật sự không biết phải làm sao nữa.”

Trong một mối quan hệ, anh có thể cho đi vô điều kiện, nhưng cũng cần nhận lại một chút hồi đáp.

Cô thật sự không thích anh.

“Còn con chó thì sao, em định xử lý thế nào?” Một lúc lâu sau, anh lại mở miệng, giọng điệu xa cách, kéo dài khoảng cách giữa hai người.

“Gì cơ?”

“Con chó là do hai ta cùng nhặt, nếu em muốn nó, sau khi về Nghi Đồng thì tự mang về nuôi.”

Nói xong, Tạ Hành Ngôn quay đầu đi, không nhìn cô nữa.

“Có lẽ em không có thời gian để dắt nó đi dạo.”

Nghe xem, lời cô nói thật tuyệt tình làm sao.

“Được.” Tạ Hành Ngôn đáp rồi đứng dậy: “Nhưng sau này em không thể gặp nó nữa, nếu em không cần nó, thì đừng cho nó hy vọng.”

Hàng mi cô khẽ run rẩy, cô đáp: “Ừm.”

Từ đầu đến cuối, cảm xúc của cô không hề có biến chuyển lớn.

Anh nhìn sâu vào đôi mắt đen thẫm của cô, tự giễu cười khẩy: “Thôi An Tĩnh, trái tim em là sắt đá sao?”

Sao mãi vẫn không ấm lên được.

Anh bỏ đi. Thôi An Tĩnh không dám quay đầu nhìn bóng lưng anh, chỉ chăm chú nhìn vào cốc cà phê còn dang dở, tầm nhìn dần dần mờ đi, mũi nghẹt lại khó thở, cô cảm nhận rõ ràng trái tim mình như bị ai đó cắt từng nhát dao cùn, đau nhói.

Tạ Hành Ngôn mang theo hai chú chó trở về Nghi Đồng, đem “Lại Đây” trả lại cho Thôi Lâm Như, còn mình thì đưa Tiểu Bạch về căn hộ riêng.

Căn hộ không rộng rãi như sân nhỏ ở Lê Bình, Tiểu Bạch nhát gan, không quen với không gian mới nên chui tọt vào gầm ghế sô pha, Tạ Hành Ngôn bưng bát thức ăn cho chó, ngồi xổm trước sô pha kiên nhẫn dỗ nó ra.

Đôi mắt lo lắng của Tiểu Bạch mở to, r3n rỉ không ngừng, Tạ Hành Ngôn chẳng còn cách nào, kéo ghế để lôi nó ra và đặt nó vào lồ ng: “Mấy ngày này con cứ ở đây quen dần đi.”

Nói xong, anh đứng dậy bước đi, Tiểu Bạch bám chặt lấy lồ ng kêu gào, Tạ Hành Ngôn từ trên cao nhìn xuống nó: “Đừng mơ nữa, người mà con đợi đã không cần con nữa rồi.”

Anh nói xong, Tiểu Bạch lập tức sủa ầm lên.

Không! Bố nói dối! Mẹ không phải người như thế!

Tạ Hành Ngôn không buồn để ý đến nó, cầm chìa khóa xe bước ra ngoài.

Thẩm Văn Tiến và Chu Nhân Hoài đã đợi anh ở quán quen từ sớm, Tạ Hành Ngôn vừa vào đã chìm sâu vào góc ghế sô pha, không nói lời nào.

Hai người họ nhìn nhau, thúc giục nhau.

Cậu nói đi, cậu nói đi.

Cuối cùng, Thẩm Văn Tiến khẽ hắng giọng hỏi: “Chia tay rồi?”

Tạ Hành Ngôn khẽ nâng mí mắt.

Chu Nhân Hoài kéo tay anh ấy lại, có chút bội phục: “Cậu hỏi thẳng quá rồi đấy!”

“Vậy cậu hỏi đi.” Thẩm Văn Tiến đẩy câu hỏi lại cho Chu Nhân Hoài.

“…”

Chu Nhân Hoài ho khan hai tiếng: “Bị từ chối rồi?”

“…”

Thẩm Văn Tiến cười khẩy: “Câu của cậu thì tế nhị hơn được bao nhiêu chứ.”

Chu Nhân Hoài: “Câu của cậu cũng có tốt hơn chỗ nào đâu.”

Cả hai người không ai nhường ai, cãi nhau ầm ĩ.

Tạ Hành Ngôn chẳng bị ảnh hưởng, cầm ly rượu một hơi uống cạn, rượu cay xè bỏng rát nơi cổ họng, anh tiện tay ném một cái gối sang, ngắt ngang cuộc cãi vã của họ.

Cả hai cùng nhìn về phía anh.

Nếu nói về nhan sắc, gương mặt của Tạ Hành Ngôn có lẽ vào giới giải trí cũng chẳng cần hoạt động gì mà vẫn có thể nổi tiếng bền lâu, còn về tài chính thì lại càng không cần nói, năm mươi triệu nói đưa là đưa, cứ như là tặng không.

Người như thế mà còn không được cô để mắt tới, hiện tại Chu Nhân Hoài nghĩ Thôi An Tĩnh đúng là có chút vấn đề về đầu óc.

“Theo đuổi phụ nữ ấy mà, vẫn phải có chút kỹ năng, không thể cứ mù quáng mà cho đi mãi được.” Chu Nhân Hoài nói: “Cậu phải để cô ấy nhìn thấy những gì cậu đã làm.”

“Chẳng hạn như, chuyện năm ngoái ấy.”

“Năm ngoái?” Thẩm Văn Tiến tò mò hỏi: “Năm ngoái đã bắt đầu theo đuổi rồi sao?”

Chu Nhân Hoài dang tay: “Cái đó thì tớ không biết, lúc ấy cậu còn chưa về nước. Nhưng tớ vừa mới hạ cánh thì đã bị cậu ta kéo tới Thiển Loan, tớ còn tưởng có chuyện lớn gì, hóa ra chỉ là nhờ tớ hack hệ thống camera để lấy hai đoạn video.”

“Không chỉ có vậy đâu, cậu ta còn bỏ ra năm mươi triệu để giúp người ta ly hôn, chỉ vì muốn đối phương ra mặt làm rõ tin đồn với Thôi An Tĩnh.”

Nói đến đây, Chu Nhân Hoài dừng lại, nhìn Tạ Hành Ngôn: “Giờ cậu chỉ cần kể chuyện đó cho cô ấy nghe, tớ đảm bảo cô ấy lập tức quay lại, tin không?”

Vừa dứt lời, anh ấy đã bị một cái gối đập vào mặt, Chu Nhân Hoài vừa gỡ gối ra đã chậc một tiếng, định nói gì đó thì phát hiện người đối diện đang nheo mắt, cười nhạt nhìn mình.

“Nếu cậu dám kể với cô ấy, thì cậu trả giúp cô ấy năm mươi triệu đó nhé?”

Chu Nhân Hoài còn chưa kịp phản ứng thì đã tỏ vẻ khinh bỉ nhìn anh: “Cậu đòi cô ấy trả tiền à? Thảo nào cô ấy không…”

Lần này, anh ấy không đón một cái gối nữa, mà là một cú đá từ Tạ Hành Ngôn.

May mà anh ấy tránh kịp.

Thẩm Văn Tiến nhấc ly rượu lên lắc lắc, thật sự không nỡ nhìn nữa: “Tuy tớ không gặp Thôi An Tĩnh nhiều, nhưng tớ có thể nhìn ra, nếu cô ấy biết Hành Ngôn đã bỏ ra năm mươi triệu để dẹp yên tin đồn, cô ấy dù phải bán nhà bán cửa cũng sẽ trả lại số tiền đó cho cậu.”

Thẩm Văn Tiến nhìn Tạ Hành Ngôn: “Đến lúc đó, hai người bọn họ mới thật sự không còn hy vọng gì nữa.”

“Trong tình yêu, điều tối kỵ nhất là sự bất bình đẳng.”

Tạ Hành Ngôn nhếch môi cười tự giễu.

Thẩm Văn Tiến hỏi: “Cậu có bao giờ hỏi cô ấy xem cô ấy có thích cậu không?”

Tạ Hành Ngôn đáp lại: “Nếu cô ấy thích tớ, thì sẽ từ chối sao?”

“Cũng đúng.”

“…”

Tạ Hành Ngôn cảm thấy đêm nay không nên đến đây, đến chỉ để chuốc bực vào mình, anh đứng dậy định về, cũng không biết Tiểu Bạch thế nào rồi.

“Đưa điện thoại của cậu cho tớ mượn một chút.” Thẩm Văn Tiến đột nhiên nói.

Hành động đứng lên của Tạ Hành Ngôn khựng lại, sau đó anh ngồi xuống, ánh mắt dưới cặp kính tràn ngập sự cảnh giác.

“Gọi điện khi say là chiêu cũ rích rồi.” Anh vạch trần ngay.

“…”

“Chờ đến khi cậu thấy cô ấy ngồi trên đùi người khác thì mới có chuyện thú vị hơn đấy?”

“…”

“…”

“Đừng lải nhải, đưa điện thoại đây.”

“…”

Tạ Hành Ngôn do dự một lúc, cuối cùng cũng đưa điện thoại ra.

“Mật khẩu.”

“Không có.”

Thẩm Văn Tiến mở trang chủ của anh, không biết anh ấy bấm gì, trong lúc đó Tạ Hành Ngôn nhìn chăm chú, anh cảm thấy tim mình như bị bóp chặt, căng thẳng tới mức không thể thở nổi.

Sau một trận đấu tranh nội tâm, anh vươn tay: “Thôi, đừng làm phiền cô ấy nữa.”

Thẩm Văn Tiến đã thao tác xong, ném lại điện thoại cho anh, không hề do dự mà vạch trần: “Cậu đang mong đợi điều gì à?”

Tạ Hành Ngôn mở nhật ký cuộc gọi, phát hiện không có cuộc gọi nào được thực hiện: “Cậu lấy điện thoại tớ làm gì?”

“Chẳng làm gì cả. Cậu đã không quyết định được thì tớ giúp cậu quyết định.” Thẩm Văn Tiến chậm rãi nói: “Tớ giúp cậu xóa liên lạc của cô ấy, không cần cảm ơn đâu.”

Nghe vậy, khóe môi Tạ Hành Ngôn mím lại, sắc mặt trầm xuống.

“Cậu bị điên à?”

“Anh bạn, cậu phải có chút bản lĩnh chứ, cô ấy không thích cậu, cậu thiếu gì con gái bên cạnh đâu, sao cứ phải treo mình lên cái cây này?”

Không biết lời nói nào đã chạm đến nỗi đau trong anh, trông Tạ Hành Ngôn hoàn toàn thất thần, anh nhìn chằm chằm vào trang trống trơn trên màn hình điện thoại, lẩm bẩm: “Nhưng không cần phải tuyệt tình đến vậy.”

Khoảnh khắc này, như thể có thứ gì đó đã cắt đứt mọi liên hệ giữa họ, hiện thực việc hai người thật sự chia cách hiện rõ trong tâm trí anh.

Bình Luận (0)
Comment