Tháng Tư, khi hoa anh đào nở rộ, từng cây chen chúc nhau, khoe sắc đua tài, cả khuôn viên trường Đại học Nam như chìm trong không gian lãng mạn sắc hồng.
Hoa anh đào ở Đại học Nam còn lên cả bản tin hằng ngày của thành phố Nghi Đồng. Tối hôm đó, khi ăn tối, Thôi Lâm Như đã mời Trịnh Nhã Hân đến nhà dùng bữa, đúng lúc Tạ Hành Ngôn cũng có mặt.
Từ khi Trịnh Nhã Hân trở về nước, hai người mới chính thức chạm mặt.
Tạ Hành Ngôn vừa từ trường trở về, lên lầu thay một bộ quần áo sạch sẽ thì bị Thôi Lâm Như chặn lại ở đầu cầu thang.
“Lát nữa trò chuyện với Nhã Nhã đi, con bé nhắc đến con mấy lần rồi đó.”
Khi xuống nhà, Tạ Câu Nguyệt cũng vừa về tới. Nghe thấy tiếng động, Trịnh Nhã Hân đứng dậy từ sô pha: “Câu Nguyệt, cậu về rồi à.”
Thấy Trịnh Nhã Hân, Tạ Câu Nguyệt chớp chớp mắt, trong tháng này, số lần Trịnh Nhã Hân đến nhà nhiều bằng số lần cô ấy về nhà, ý đồ của Thôi Lâm Như quá rõ ràng. Cô ấy nhìn thoáng qua Tạ Hành Ngôn phía sau Trịnh Nhã Hân, khẽ đáp một tiếng, đổi giày rồi bước vào nhà.
“Tớ đến mấy lần rồi, mà chưa lần nào gặp cậu.”
“Dạo này tớ đi công tác xa, mới vừa về Nghi Đồng.” Tạ Câu Nguyệt ái ngại trả lời. Tạ Hành Ngôn ngồi bên cạnh, chừa không gian cho hai người nói chuyện.
Tạ Câu Nguyệt cố ý lên tiếng: “Nhưng mấy ngày tới tớ sẽ ở lại Nghi Đồng.”
Lúc này, Thôi Lâm Như bước đến: “Nhã Nhã, nghe bố con nói con đã ứng tuyển vào Đại học Nam à?”
Trịnh Nhã Hân liếc nhìn Tạ Hành Ngôn, hơi thẹn thùng gật đầu: “Vâng, có quá nhiều người giỏi. Con còn chưa biết có được nhận hay không.”
“Sẽ được mà.” Thôi Lâm Như mỉm cười: “Vừa hay Hành Ngôn cũng đang dạy ở Đại học Nam, đến lúc đó hai đứa sẽ thường xuyên gặp nhau.”
Nhắc đến đây, Thôi Lâm Như bỗng nhớ lại hồi bé, cố tình trêu chọc: “Còn nhớ không, hồi nhỏ con còn khóc đòi anh Hành Ngôn bế đấy.”
“Dì à...” Trịnh Nhã Hân đỏ mặt.
Tạ Hành Ngôn ngồi một bên không nói lời nào, Tạ Câu Nguyệt nhận ra anh có vẻ lơ đãng, lập tức chuyển chủ đề: “Mẹ ơi, con đói rồi, cơm nấu xong chưa ạ?”
Ngay lúc đó, dì giúp việc đi qua và thông báo đã đến giờ ăn tối.
Khi ngồi vào bàn ăn, Trịnh Nhã Hân ngồi bên cạnh Tạ Hành Ngôn. Thôi Lâm Như không ngừng nhắc nhở Tạ Hành Ngôn: “Hành Ngôn, món cá chiên này ngon lắm, con gắp cho Nhã Nhã ăn thử đi.”
Tối nay, thái độ của Tạ Hành Ngôn khiến bà rất không vui, chỉ vì có Trịnh Nhã Hân ở đây nên bà không tiện nói ra.
Tạ Hành Ngôn làm theo lời bà, gắp cho Trịnh Nhã Hân hai miếng cá.
Trịnh Nhã Hân mỉm cười, khẽ nói lời cảm ơn.
“Hoa anh đào ở trường anh lên TV rồi đó.” Một lát sau, Trịnh Nhã Hân bỗng lên tiếng: “Rất đẹp.”
Động tác gắp đồ ăn của Tạ Hành Ngôn chững lại, bất chợt nhớ đến tháng trước, khi anh nói sẽ dẫn cô đi ngắm hoa anh đào ở trường, cô đã từ chối.
“Xem nhiều rồi, cũng thế thôi.” Đây là câu đầu tiên anh nói trong tối nay.
“Cũng đúng thật.” Trịnh Nhã Hân cười: “Nhưng em vẫn chưa được xem, cũng không biết có cơ hội hay không.”
Tạ Hành Ngôn thản nhiên nói: “Nếu em muốn xem, anh sẽ nhờ bảo vệ cho em vào.”
“Phiền phức vậy làm gì.” Thôi Lâm Như cắt ngang: “Ngày mai con trực tiếp dẫn Nhã Nhã đi xem luôn.”
“Ngày mai con bận lắm.”
“Ngày mai là thứ Sáu, đừng tưởng mẹ không biết mỗi tuần con đều bay đến Lê Bình.” Thôi Lâm Như không chút nể nang vạch trần lời nói dối của anh. Bà đâu biết rằng Tạ Hành Ngôn đến Lê Bình là vì một cô gái, chỉ nghĩ anh về dắt chó đi dạo.
“…”
Tạ Câu Nguyệt lặng lẽ ăn cơm, không dám lên tiếng.
“…”
Tạ Hành Ngôn không nói thêm gì.
Trong tình huống căng thẳng, Trịnh Nhã Hân hiểu chuyện nói: “Không sao đâu, con tự đi cũng được. Anh Hành Ngôn bận việc, con không muốn làm phiền anh ấy.”
“Chiều mai ba giờ, anh đợi em ở cổng trường.” Tạ Hành Ngôn đột ngột lên tiếng.
Trịnh Nhã Hân bất ngờ quay đầu nhìn anh, sau đó vui mừng nở nụ cười: “Được! Em sẽ không đến trễ đâu.”
Tạ Câu Nguyệt nhìn Tạ Hành Ngôn, những lời định nói lại bị nghẹn trong lòng.
Chiều mai, Thôi An Tĩnh sẽ đến Đại học Nam quay quảng cáo.
Hy vọng họ sẽ không gặp nhau.
Sau bữa ăn, Trịnh Nhã Hân ở lại đến chín giờ mới về, sau khi tiễn cô ta về, Tạ Hành Ngôn không quay về nhà ở Thiển Loan mà trực tiếp về căn hộ của mình.
Chiều hôm sau, Trịnh Nhã Hân đến cổng trường sớm nửa tiếng, cô ta mặc một chiếc váy dài hoa nhí cổ trễ vai, mái tóc được buộc nửa bằng một dải lụa, khiến nhiều sinh viên đi qua không khỏi liếc nhìn. Nửa tiếng sau, Tạ Hành Ngôn đúng giờ xuất hiện tại cổng trường, dẫn cô ta vào phòng bảo vệ để ký tên.
Bác bảo vệ rất quen thuộc với Tạ Hành Ngôn, lần đầu thấy anh đưa một cô gái vào trường thì hỏi: “Thầy Tạ, đưa bạn gái đến ngắm hoa anh đào à?”
Nghe vậy, Tạ Hành Ngôn cau mày.
“Em gái, không phải bạn gái.”
Bác bảo vệ cười ngại ngùng: “Tôi hiểu nhầm rồi, thầy đừng để bụng.”
Tạ Hành Ngôn không đáp lại, tiếp tục dẫn cô ta vào trường. Vì câu nói của bác bảo vệ, Trịnh Nhã Hân bước theo sau anh, trong lòng âm thầm vui vẻ, chạy lên phía trước: “Em không làm phiền anh chứ?”
Hôm nay thời tiết đẹp, nắng chiếu rất mạnh, Trịnh Nhã Hân chưa kịp nghe anh trả lời đã mở ô che nắng và chủ động giơ lên cho cả hai.
Tạ Hành Ngôn giữ khoảng cách, hơi né sang một bên: “Không cần.”
Trong lời nói ẩn chứa sự xa cách, Trịnh Nhã Hân cầm ô, ngây người trong vài giây.
“Anh Hành Ngôn...”
“Trịnh Nhã Hân.” Tạ Hành Ngôn gọi cả họ tên cô ta, giọng trở nên nghiêm nghị: “Hồi nhỏ là hồi nhỏ, bây giờ là bây giờ. Chúng ta nên giữ khoảng cách.”
“…”
Trịnh Nhã Hân vô thức siết chặt cán ô, lòng có chút thất vọng, nhưng cô ta biết cô ta không thể vội vàng, cô ta hạ mắt xuống, gật đầu đồng ý.
Lúc này vừa đúng giờ tan học tiết thứ hai buổi chiều, nhiều sinh viên không có giờ học đeo cặp đi thư viện. Có vài sinh viên nhận ra Tạ Hành Ngôn, chủ động đến chào hỏi.
Sau khi chào, vài sinh viên lén lút bàn tán phía sau, tò mò hỏi cô gái bên cạnh thầy Tạ là ai, nhưng ngay sau đó họ đã bị những câu chuyện khác thu hút vì nghe tin hôm nay Thôi An Tĩnh sẽ đến Đại học Nam.
Câu chuyện cuối cùng cũng lọt vào tai Tạ Hành Ngôn, Trịnh Nhã Hân cũng tò mò hỏi: “Em thấy nhiều sinh viên chạy về phía đó. Hôm nay trường mình có sự kiện gì à?”
Tạ Hành Ngôn dừng bước, cau mày im lặng trong vài giây rồi nói: “Chúng ta qua xem thử.”
“Được!” Trịnh Nhã Hân hớn hở trả lời.
Khi đến khu rừng hoa anh đào phía sau núi, họ phát hiện con đường dẫn vào đã bị bao quanh bởi rất nhiều sinh viên. Họ điên cuồng chụp ảnh bằng điện thoại, khung cảnh hỗn loạn, chỉ đến khi bảo vệ đến can thiệp mới dần yên tĩnh lại.
Tạ Hành Ngôn đứng ở một góc khuất, trong ánh mắt lạnh lùng bỗng hiện lên một tia cảm xúc khác thường.
Trịnh Nhã Hân nhìn thấy Tạ Câu Nguyệt trước, sau đó mới nhận ra Thôi An Tĩnh, cô ta ngạc nhiên nói: “Anh Hành Ngôn, hình như là Câu Nguyệt.”
Ánh mắt của Tạ Hành Ngôn vẫn luôn dõi theo người kia.
Hôm nay, cô mặc bộ đồ rất trẻ trung, buộc tóc đuôi ngựa cao, chiếc áo sơ mi trắng thắt cà vạt, phía dưới là váy kẻ ô xanh lam, đôi giày da đen làm nổi bật đôi chân thon thả.
Trước ống kính, cô thể hiện rất tốt, thần thái tự nhiên, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười đều vô cùng cuốn hút. Khi nhiếp ảnh gia hạ máy xuống, cô ngại ngùng dựa vào vai Tạ Câu Nguyệt, dáng vẻ trông như đang làm nũng. Rời khỏi ống kính, cô vẫn chưa quen với việc bị quá nhiều người theo dõi trong lúc làm việc.
Những người hâm mộ đứng bên ngoài nhiệt tình hơn nhiều so với tưởng tượng, khi thấy cô tạm dừng công việc, có người lớn tiếng gọi tên cô. Tạ Hành Ngôn bị những tiếng gọi đó bao vây, lặng lẽ đứng nhìn cô như một người ngoài cuộc, bỗng nhiên anh cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô đã đưa ra lựa chọn đúng đắn. Cô xứng đáng được yêu thương như vậy.
Thời gian quay phim rất ngắn, thêm vào việc sinh viên kéo đến ngày càng đông, sợ ảnh hưởng xấu nếu gây quá nhiều náo động, đội ngũ nhân viên đã đẩy nhanh tiến độ, chỉ sau một giờ đã hoàn thành tất cả các bức ảnh.
Thấy họ đã quay xong và bắt đầu thu dọn, Trịnh Nhã Hân hỏi: “Có nên xuống dưới chào hỏi mọi người không?”
Lúc này, Thôi An Tĩnh đột nhiên quay đầu nhìn về phía này, mỉm cười chào các bạn sinh viên, ánh mắt cô lướt qua nhanh chóng, suýt nữa chạm phải một khuôn mặt quen thuộc. Tạ Hành Ngôn khẽ dời mắt đi, sau đó quay lưng đi: “Họ đang làm việc, chúng ta không nên làm phiền họ.”
Nói xong, anh băng qua đám đông rời đi.
Trịnh Nhã Hân dõi theo bóng lưng anh, cảm nhận được dường như tâm trạng anh rất không ổn, nhưng không thể nói rõ là vì sao. Cô ta tự trấn an có lẽ mình suy nghĩ quá nhiều, rồi chạy theo: “Cũng phải, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt.”
Sau khi hoàn thành công việc, Thôi An Tĩnh chuẩn bị rời Đại học Nam, vừa mở cửa xe, một nhân viên của trường xách theo một thùng nước bước đến, nói rằng ban lãnh đạo trường thấy họ quay phim vất vả nên đặc biệt mua nước cho họ.
Thôi An Tĩnh cầm một chai nước, chườm lên cổ để giải nhiệt. Khi xe rời khỏi Đại học Nam, cô bỗng cảm thấy có điều gì đó không đúng, lập tức ngồi thẳng dậy và hỏi:
“Câu Nguyệt, anh... anh trai cô có biết hôm nay tôi đến đây không?”
“Chắc là không.” Tạ Câu Nguyệt nhớ lại cảnh tối qua, lắc đầu: “Tôi không nói với anh ấy.”
Cô ấy hỏi: “Cô nghĩ là thùng nước này là do anh ấy mua à? Đừng lo, không phải đâu, anh ấy lúc này...”
Tạ Câu Nguyệt suýt chút nữa buột miệng nói “lúc này anh ấy đang ngắm hoa anh đào với người khác”, may mà cô ấy kịp dừng lại.
Thôi An Tĩnh hỏi ngay: “Sao? Cô nói anh ấy lúc này đang làm gì?”
Tạ Câu Nguyệt thản nhiên đáp mà không hề chớp mắt: “Anh ấy là một người cuồng công việc, chắc chắn giờ này đang bận làm việc.”
Thôi An Tĩnh khẽ “ồ” một tiếng, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô nhớ lại khuôn mặt vừa lướt qua trong giây lát, cô không chắc đó có phải là anh hay không.
Nhưng gương mặt của Trịnh Nhã Hân thì cô nhìn thấy rất rõ.
Trịnh Nhã Hân thích Tạ Hành Ngôn. Nếu cô ta đang ở Đại học Nam, thì lý do cô ta đến đây cũng rất dễ đoán.
Nghĩ đến đây, Thôi An Tĩnh không khỏi tự cười nhạo mình.
Nghĩ gì thế chứ? Cô đã từ chối anh rồi, anh ở bên ai thì có liên quan gì đến cô?
“Câu Nguyệt, Trịnh Nhã Hân và anh trai cô...” Lời nói đến một nửa, cô nhận ra mình gần như mất kiểm soát mà buột miệng hỏi câu đó, nhưng đã quá muộn để rút lại. Tạ Câu Nguyệt ngạc nhiên hỏi: “An Tĩnh, sao cô biết Trịnh Nhã Hân?”
Lông mi Thôi An Tĩnh khẽ run rẩy, ngưng lại vài giây, rồi thành thật kể về chuyện Trịnh Nhã Hân đến thăm đoàn phim hôm đó.
“Hồi nhỏ hai nhà chúng tôi là hàng xóm, nhưng từ khi cô ấy đi du học năm cấp ba, chúng tôi không còn liên lạc nữa.” Tạ Câu Nguyệt nhìn cô và nói: “Gần đây cô ấy mới trở về nước, bố mẹ cô ấy không ở Nghi Đồng nên cô ấy đến nhà tôi thường xuyên hơn. Nhưng anh trai tôi rất ít gặp cô ấy, tối qua mới là lần đầu tiên họ gặp lại nhau.”
“Cô vì Trịnh Nhã Hân mà không chấp nhận anh trai tôi thì thật là oan cho anh quá. Anh ấy thật sự không hề thích Trịnh Nhã Hân, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy thích một cô gái.”
“An Tĩnh, cô thật sự không có chút cảm tình nào với anh trai tôi sao?”