Giai Thoại Bình Yên - Phục Kinh Sơ

Chương 55

Ánh mắt của anh vẫn chăm chú nhìn về phía trước, đường nét bên mặt sắc sảo, vững chãi, yết hầu khẽ nhô lên rồi hạ xuống ngay trước mắt, khiến Thôi An Tĩnh cảm thấy không thoải mái, cô đưa tay sờ sau tai, lòng ngổn ngang bao cảm xúc.

Một lát sau, cô khẽ gật đầu: “Vâng.”

“Vẫn ở chỗ cũ?” Tạ Hành Ngôn hỏi.

Thôi An Tĩnh gật đầu: “Vâng.”

“Địa chỉ của em trước đây đã bị fan cuồng tìm ra, không an toàn đâu.”

Thôi An Tĩnh tiếp tục gật đầu: “Vâng, em biết. Gần đây em cũng không thường về đó, đợi khi bộ phim này đóng máy, em sẽ tìm chỗ khác.”

Tạ Hành Ngôn nhàn nhạt “Ừm” một tiếng.

Thôi An Tĩnh ngẩng đầu nhìn một bên gương mặt của anh, ánh sáng bên ngoài lướt qua, từng đường nét dần rõ ràng hơn, tựa như họ vừa trở lại khoảnh khắc gặp nhau lần đầu tiên.

“Tạ Hành Ngôn.” Cô khẽ gọi.

Nghe tiếng, Tạ Hành Ngôn nhìn sang cô: “Sao vậy?”

“Em…” Cô ngừng lại vài giây rồi tiếp tục: “Em có thể đi thăm Tiểu Bạch bây giờ không? Em sẽ bắt xe về ngay sau khi thăm nó.”

Trong bóng đêm, lốp xe bỗng cọ xát với mặt đường, tạo nên tiếng kêu chói tai. Do quán tính, Thôi An Tĩnh chồm về phía trước rồi bị dây an toàn kéo ngược lại.

Anh từ từ quay đầu, giọng nói lạnh lùng pha lẫn sự giận dữ: “Thôi An Tĩnh, có phải em nghĩ rằng chỉ cần em đưa ra yêu cầu gì, anh cũng sẽ đồng ý không?”

Thôi An Tĩnh vội nói: “Em không có ý đó.”

“Vậy em có ý gì? Người không muốn nó là em, muốn đi tìm nó cũng là em. Em cho rằng dù là người hay chó, lúc cần thì cần, lúc không cần thì có thể vứt bỏ sao?”

Thôi An Tĩnh khó chịu cúi đầu.

Cô không nói gì thêm, còn anh thì trông như một đứa trẻ không thể có được món kẹo yêu thích, khăng khăng muốn biết tại sao mình lại không có được, dù chỉ nhận được một chút phản hồi cũng đủ rồi.

“Trong mắt em, anh rốt cuộc là gì?” Tạ Hành Ngôn nhếch môi tự giễu rồi nhắm mắt lại, mọi mặt của cô đều tốt, chỉ có điều trái tim của cô đối với anh quá lạnh lùng.

Trên con đường hoang vắng, gió núi thổi qua cũng im lìm như họ, không ai nói gì, bầu không khí trở nên ngột ngạt.

Một lúc lâu sau, xe lại nổ máy, bóng đêm ngoài cửa sổ dần lùi về phía sau, Thôi An Tĩnh cảm thấy nặng nề, ánh mắt cứ dán vào cảnh vật bên ngoài, chợt nhận ra tấm biển chỉ đường phía trước không dẫn về khu nhà của mình.

Dường như không phải hướng về Tây Thượng Vân Các.

Cô sợ nếu nói ra sẽ khiến anh nổi giận, nên khôn ngoan ngậm miệng, không hỏi thêm.

Dù sao anh cũng không thể đem cô đi bán.

Hai mươi phút sau, xe dừng lại trước tòa nhà của anh.

Nhìn tòa cao ốc trước mặt, lòng Thôi An Tĩnh ngổn ngang, không biết phải phản ứng ra sao.

Cô đã từng đến đây. Đây là nhà anh.

Mặt Tạ Hành Ngôn không biểu cảm, anh đưa cô lên lầu, nhập mật khẩu mở cửa, rồi ra hiệu cho cô vào.

Thôi An Tĩnh do dự một chút rồi bước một chân vào trong.

Tiểu Bạch đang nằm bên trong, nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, lập tức co bốn chân chạy vọt ra. Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, nó lập tức quay quanh Thôi An Tĩnh, sốt sắng r3n rỉ.

Cô ngồi xuống, hốc mắt bỗng trở nên cay cay.

“Xin lỗi, giờ mới đến thăm con được.”

Tiểu Bạch không ngừng cào cào chân trước, đầu nó cứ chui vào lòng cô.

Gâu gâu! Gâu! Hít nhiều chút! Đây là mùi của mẹ!

Tiểu Bạch được Tạ Hành Ngôn chăm sóc rất tốt, bộ lông sạch sẽ mềm mượt, sờ vào rất dễ chịu. Thôi An Tĩnh bế nó lên, cảm giác nặng hơn trước nhiều.

Tạ Hành Ngôn nhìn thấy cảnh này, không biết chạm vào đâu trong lòng, khó chịu quay mặt đi, anh đóng cửa lại, đặt chìa khóa xe xuống rồi đi vào phòng ngủ: “Em ở đây chơi với nó đi, anh vào phòng nằm một lát. Nếu muốn về thì ra cửa gọi anh, anh sẽ đưa em về.”

Thôi An Tĩnh gật đầu đồng ý.

Tạ Hành Ngôn bước vào phòng ngủ, đóng cửa lại, như thể quá mệt mỏi mà ngã gục xuống giường, không thể gắng gượng thêm.

Thôi An Tĩnh tập trung chơi với Tiểu Bạch một lúc, khi chơi mệt, nó ngậm đồ chơi chạy đến một góc. Cô đi theo và thấy nó thả đồ chơi xuống rồi dùng chân trước cào cào vào chiếc bát ăn trước mặt.

Ý định rất rõ ràng.

Cô suýt quên mất, cứ mải chơi mà chưa cho Tiểu Bạch ăn. Thôi An Tĩnh tìm quanh nhưng không thấy đâu là thức ăn cho chó, không biết Tạ Hành Ngôn cất ở đâu. Do dự một chút, cô đi đến cửa phòng anh và gõ cửa.

Tiểu Bạch cũng đi theo cô, ngồi phịch xuống đất, cả hai cùng chờ Tạ Hành Ngôn mở cửa, nhưng đợi mãi cũng không thấy động tĩnh.

Thôi An Tĩnh lại gõ cửa lần nữa, cảm thấy có gì đó không ổn, cô nghiêng tai áp sát vào cửa để nghe xem bên trong có tiếng động nào không. Vừa đặt tai vào thì cửa mở ra, cô suýt ngã nhào vào người anh.

Tạ Hành Ngôn vẫn mặc nguyên bộ quần áo lúc nãy, tóc hơi rối, mặt đỏ lên nhưng môi lại tái nhợt. Anh liếc nhìn đồng hồ.

“Muốn về rồi à?”

“Chưa.” Thôi An Tĩnh ngượng ngùng chỉ vào chú chó: “Em muốn hỏi anh để thức ăn cho chó ở đâu. Nó đói rồi.”

Nghe vậy, Tạ Hành Ngôn bước ra ngoài, lấy từ tủ một túi thức ăn cho chó và đưa cho cô. Thôi An Tĩnh nhận lấy: “Cảm ơn anh!”

Tạ Hành Ngôn không đáp lời, rót cho mình một cốc nước uống, tiện hỏi cô có muốn uống nước không.

Sau khi cho Tiểu Bạch ăn xong, Thôi An Tĩnh cẩn thận đóng túi thức ăn lại, đặt sang một bên rồi đi về phía anh.

Cô cảm thấy tình trạng của anh có gì đó rất lạ.

Tạ Hành Ngôn tưởng cô đến lấy nước, bèn đưa cốc nước đã rót sẵn cho cô, cô tiện tay nhận lấy. Anh đặt cốc thủy tinh xuống, đầu anh quay cuồng, cảm giác như sắp nổ tung. Anh định quay về phòng nằm nghỉ, nhưng bị cô chặn lại. Chưa kịp nói gì, người trước mặt đã nhón chân lên, đặt tay lên trán anh. Cảm giác lạnh buốt khiến Tạ Hành Ngôn sững lại.

Nhiệt độ nóng rực khiến Thôi An Tĩnh nhíu chặt mày, cô nhìn anh: “Anh đang sốt.”

Tạ Hành Ngôn gạt tay cô ra, không mấy quan tâm: “Ngủ một giấc là khỏi thôi.”

Anh định bước về phía phòng ngủ, nhưng Thôi An Tĩnh lại chặn trước mặt: “Anh đã uống thuốc chưa?”

Anh ghét nhất là uống thuốc.

Tạ Hành Ngôn im lặng.

Vậy là chưa uống thuốc.

Thôi An Tĩnh hỏi: “Tủ thuốc của anh để ở đâu?”

Tạ Hành Ngôn trả lời bâng quơ: “Không biết.”

“Anh nghĩ kỹ lại xem.”

“Không muốn nghĩ.”

Tạ Hành Ngôn như một đứa trẻ bướng bỉnh, Thôi An Tĩnh kiên nhẫn hỏi lại lần nữa, nhưng vẫn nhận được câu trả lời giống hệt.

“Tạ Hành Ngôn, anh đang sốt, nhất định phải uống thuốc!” Thôi An Tĩnh bắt đầu tức giận, không kìm được mà nâng cao giọng.

Tạ Hành Ngôn bị cô quát đến sững người, hồi lâu sau mới chỉ về phía một cái tủ: “Chắc là ở đó.”

Thôi An Tĩnh cương quyết nắm lấy tay anh, kéo anh ngồi xuống sô pha đợi. Cô tìm ra hộp thuốc, quỳ trên thảm, cẩn thận lục lọi bên trong. Thuốc rất đầy đủ nhưng hầu hết chưa được mở, rõ ràng anh chẳng bao giờ động đến.

Bình thường trông anh trầm tĩnh, chín chắn là thế, vậy mà lại sợ uống thuốc. Thôi An Tĩnh thật sự không biết phải nói gì, tìm lấy một cây nhiệt kế thủy ngân, vẫy vẫy rồi đưa cho anh: “Đặt nó dưới nách trong mười phút.”

Tạ Hành Ngôn liếc nhìn cô, đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, nhận lấy rồi làm theo.

Mười phút sau, Thôi An Tĩnh cầm nhiệt kế lên, đưa ra ánh sáng xem xét kỹ lưỡng.

— Ba mươi tám độ chín!

Cô rót cho anh một ly nước khác, không nhịn được mà trách mắng: “Sốt cao như vậy mà anh không thấy khó chịu à? Sao lại không chịu uống thuốc, anh đối xử với bản thân mình vô trách nhiệm quá.”

Tạ Hành Ngôn mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha, đầu óc vừa nặng nề giờ bỗng tỉnh táo đôi chút.

Anh nhận lấy thuốc cô đưa, không nói một lời, nuốt xuống.

Khi thấy anh đã uống xong thuốc, sắc mặt Thôi An Tĩnh mới dịu lại. Cô đỡ anh về lại phòng ngủ, kéo chăn lên cho anh, rồi tắt điều hòa: “Đừng mở điều hòa, để mồ hôi ra sẽ hạ sốt.”

Cô khẽ vỗ chăn để anh ấm áp hơn, sau đó định quay ra dọn dẹp bên ngoài. Ngay lúc đó, cô bị kéo mạnh xuống, ngã lên người anh. Vì sợ đè lên anh, cô dùng hai tay chống lên ngực anh: “Anh làm gì vậy?”

Tạ Hành Ngôn nhắm mắt, một tay vòng qua lưng cô, tay kia áp lên sau gáy, kéo cô lại gần, hai người tai kề tai, một nóng một lạnh.

Thôi An Tĩnh căng cứng cả người, không dám nhúc nhích. Cô nghe thấy tiếng thở của anh, lúc sâu lúc nông, rồi nghe anh thì thầm bên tai: “Đừng đi.”

“Em không đi.” Tư thế nằm này có phần khó chịu, cô nhích người muốn đứng dậy, nhưng bị anh ôm quá chặt, không thể thoát ra. Cứ như vậy, hai người ôm nhau một lúc lâu, đến khi cô nghe thấy tiếng thở đều đặn của anh, mới nhẹ nhàng gỡ tay anh ra.

Cô cẩn thận đặt tay anh vào trong chăn, rồi ngồi nhìn anh một lúc lâu. Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, khuôn mặt anh bớt đi phần nghiêm nghị thường ngày, mái tóc rối phủ nhẹ trên trán. Những đường nét sắc sảo của anh bỗng trở nên dịu dàng hơn, đôi môi khép lại, anh ngủ rất say.

Nửa giờ sau, Thôi An Tĩnh đứng dậy định đi ra ngoài, ánh mắt chợt dừng lại khi thấy con gấu bông trên tủ đầu giường anh, đặt cùng những quyển sách. Con gấu đó là thứ cô đã mua cho anh ở Lê Bình để dỗ dành anh.

Cô cúi người, khẽ chạm vào trán anh, cảm nhận một lớp mồ hôi mỏng. Nhiệt độ đã giảm nhiều so với lúc trước, cô mới yên tâm rút tay về, nhẹ nhàng đóng cửa rồi ra ngoài, ngồi trên sô pha một lúc rồi không may ngủ quên. Khi tỉnh dậy, đã là hai giờ sáng. Cô vội vàng vào phòng kiểm tra, phát hiện anh lại lên cơn sốt nhẹ.

Chưa đủ thời gian để uống liều thuốc tiếp theo, cô không dám cho anh uống thêm, đành dùng khăn ấm đắp lên trán anh để hạ nhiệt. Cô kiên nhẫn làm đi làm lại cho đến gần bốn giờ sáng, nhiệt độ của anh mới thật sự giảm hẳn. Sợ rằng anh sẽ sốt lại, Thôi An Tĩnh ngồi bên giường trông cho đến bảy giờ sáng. May thay, anh không sốt nữa.

Bên ngoài trời đã sáng rõ, Thôi An Tĩnh kéo hẳn rèm cửa lại để anh ngủ thêm. Hôm nay là thứ Bảy, cô muốn để anh nghỉ ngơi.

Cô bước vào bếp định chuẩn bị bữa sáng cho anh, nhưng Tiểu Bạch bất ngờ cào cửa, trông rất nôn nóng. Cô nhìn nó một lúc, không hiểu nó muốn gì, cho đến khi nó chạy vòng vòng rồi hướng về phía cửa ra vào. Cô mới nhớ ra…

Nó cần đi vệ sinh!

Thôi An Tĩnh dắt Tiểu Bạch đi dạo quanh khu nhà. Sau khi đi vệ sinh xong, Tiểu Bạch ngẩng cao đầu, bước đi đầy tự tin, cơ thể lông lá mềm mại, chiếc đuôi vểnh lên nhún nhảy. Hôm nay nó đặc biệt vui vẻ, gặp ai cũng tươi cười vẫy đuôi.

“Gâu!”

Trong khu chung cư, không ít ông lão nhận ra Tiểu Bạch, ai cũng thích thú và hào hứng. Một ông cụ vừa chạy bộ xong dừng lại để đùa với nó, phát hiện hôm nay không phải Tạ Hành Ngôn dắt nó đi, bèn cười hỏi: “Cháu là bạn gái của Tiểu Tạ phải không?”

Thôi An Tĩnh sững sờ vài giây, rồi mới phản ứng lại, lắc đầu mỉm cười: “Dạ không phải ạ.”

Một lát sau, cô hỏi lại: “Sao ông lại nghĩ như vậy ạ?”

“Cậu ấy từng nói với ông rằng con chó này có cô chủ. Ông chỉ đoán vậy thôi.” Ông cụ cười nói: “Không ngờ đoán sai rồi, xin lỗi cháu nhé.”

“Không sao ạ.” Thôi An Tĩnh mỉm cười: “Ông ơi, thật ra con chó này đúng là do cháu và anh ấy cùng nhau nuôi.”

Ông cụ bật cười: “Thế thì đúng rồi!”

Sau khi dắt chó đi dạo xong, Thôi An Tĩnh bước vào bếp định nấu chút cháo và làm vài món rau thanh đạm. Khi mở tủ lạnh của anh, cô ngạc nhiên khi thấy thực phẩm bên trong rất đầy đủ và đều rất tươi mới. Nhiều loại nguyên liệu cô còn không biết làm sao để chế biến, chứng tỏ anh rất giỏi nấu nướng. Thôi An Tĩnh nghĩ một hồi, quyết định nấu một nồi cháo đơn giản vì kỹ năng nấu ăn của cô cũng không giỏi lắm.

Tạ Hành Ngôn ngủ một mạch đến chín giờ mới tỉnh. Sau khi đổ mồ hôi suốt đêm, anh vào phòng tắm tắm qua rồi bước ra. Mở cửa phòng ngủ, bên ngoài trống trải, chẳng thấy bóng dáng cô đâu.

Đúng lúc đó, điện thoại trên bàn vang lên. Tạ Hành Ngôn với chút mong chờ cầm lên, nhưng không phải cô, mà là Thẩm Văn Tiến gọi đến. Ánh mắt anh thoáng qua chút thất vọng, anh nhấc máy.

“Mở cửa đi, tớ với Chu Nhân Hoài đến thăm bệnh nhân đây. Nhấn chuông mãi mà không ai trả lời cả.”

“…”

Tạ Hành Ngôn mở cửa cho hai người họ vào. Thấy họ mang theo đồ ăn sáng, anh đóng cửa rồi nói: “Các cậu ăn đi, tớ không thấy đói.”

“Ê, bữa sáng này tớ đặc biệt đặt ở Kiêm Gia Lâu từ sáng sớm đấy!” Chu Nhân Hoài làm bộ ôm ngực: “Thật là phí lòng tốt của tớ rồi.”

Tạ Hành Ngôn khẽ ho vài tiếng: “Hai cậu đến đây làm gì?”

Thẩm Văn Tiến đặt bữa sáng lên bàn rồi đáp: “Sáng sớm Câu Nguyệt đã gọi điện bảo với tớ là tối qua cậu bị sốt, kêu bọn tớ qua thăm cậu, còn bảo cậu không chịu uống thuốc, chắc là muốn bọn tớ giám sát cậu đấy.”

“…”

Chuyện này chỉ có mỗi Thôi An Tĩnh biết, chắc là cô đã kể cho Tạ Câu Nguyệt. Nghĩ đến đây, Tạ Hành Ngôn hơi ủ rũ: “Tớ ngủ thêm chút nữa đây, các cậu cứ tự nhiên, ăn xong thì dọn dẹp giúp tớ.”

“Ngủ nữa à, lại sốt sao?” Thẩm Văn Tiến hỏi, lấy ra từng hộp đồ ăn từ túi: “Nhiệt kế đâu, để đo thử…”

Lời còn chưa dứt, anh ấy đã bị thu hút bởi một mảnh giấy trên bàn. Anh ấy nhặt lên nhìn, nét chữ mềm mại, rõ ràng là của một cô gái. Anh ấy híp mắt rồi đọc lớn.

“Trong nồi có cháo em đã nấu sẵn, anh nhớ ăn khi tỉnh dậy. Em đã dắt chó đi dạo rồi, em phải quay về đoàn phim, lần sau sẽ đến thăm Tiểu Bạch.” Chưa đọc xong dấu chấm câu cuối, tờ giấy trong tay Thẩm Văn Tiến đã bị ai đó giật đi. Anh ấy quay sang nhìn Tạ Hành Ngôn với vẻ đầy suy tư.

Chu Nhân Hoài vốn đang đùa với chú chó, nghe thấy đoạn này thì nhanh chóng ghé qua với vẻ tò mò: “Đêm qua có cô gái nào ở lại nhà cậu à?”

Anh ấy giơ tay định cầm lấy tờ giấy để xem rõ hơn, nhưng Tạ Hành Ngôn đã nhanh tay giữ lại, bảo vệ tờ giấy như báu vật.

Tạ Hành Ngôn mở tờ giấy ra, xác nhận một lần nữa, sau đó nở nụ cười, khóe môi cong lên khi đi vào bếp. Anh mở nắp nồi ra, mùi cháo rau nóng hổi thơm lừng xông lên, làm cho anh không kìm được mà cười khẽ thành tiếng.

Anh lấy một bát cháo, mang ra bàn ăn. Khi anh bắt đầu ăn, hai cặp mắt vẫn dán chặt vào anh. Đặt muỗng xuống, anh nói: “Muốn ăn thì trong bếp còn đấy.”

Chu Nhân Hoài xua tay từ chối: “Thôi, tớ không dám ăn món cháo tình yêu của cậu đâu.”

“Tớ chỉ tò mò muốn biết là cô gái nào vậy? Cứ tưởng cậu còn nặng tình, ai ngờ mới chưa đến hai tháng mà đã có người ở lại qua đêm rồi...”

Anh ấy chưa kịp nói hết, chân dưới bàn đã bị ai đó đạp một cái đau điếng. Anh ấy nhìn sang Thẩm Văn Tiến, tức tối hỏi: “Cậu đạp tớ làm gì?”

Thẩm Văn Tiến nhìn anh ấy bằng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc, khoanh tay lại, nghiến răng nói: “Cậu nghĩ xem, người có thể khiến cậu ta từ âm u chuyển sang nắng ấm chỉ trong một giây, ngoài Thôi An Tĩnh ra thì còn có thể là ai nữa?”

Chiếc bánh bao trong tay Chu Nhân Hoài rơi trở lại vào bát, anh ấy ngạc nhiên nhìn Tạ Hành Ngôn: “Chẳng phải trước đó cậu nói bị từ chối rồi sao? Sao giờ lại tiến tới mức ngủ lại nhà rồi!?”

Tạ Hành Ngôn bình thản múc thêm một muỗng cháo, để mặc họ cãi nhau, đến khi bát cháo gần cạn, anh mới từ tốn lấy khăn giấy lau miệng, rồi quay sang nhìn họ với vẻ mãn nguyện, anh nói: “Cô ấy ở lại đêm qua chỉ để chăm sóc tớ thôi.”

Chu Nhân Hoài giơ ngón cái lên: “Cậu đỉnh nóc.”

“Vậy giờ hai người là quan hệ gì?” Thẩm Văn Tiến hỏi.

“Quan hệ sẵn sàng chăm sóc tớ, có lẽ vậy.” Tạ Hành Ngôn lười biếng dựa vào ghế, nhưng bản thân anh cũng không biết, chỉ là nói đại.

“…”

Một lúc sau, Thẩm Văn Tiến cũng giơ ngón cái lên: “Cậu quả thật là ghê gớm.”

Ngay sau đó, điện thoại của Tạ Hành Ngôn reo lên. Anh cầm lên nhìn qua, tưởng là cuộc gọi từ trường học. Số này anh đã thuộc lòng từ lâu, nhưng hiếm khi xuất hiện trong danh sách cuộc gọi đến của anh, đến mức khi thấy số này, anh thoáng chút bối rối.

Cầm điện thoại, anh bước ra ban công để nghe máy.

Bình Luận (0)
Comment