Thôi An Tĩnh do dự rất lâu mới dám gọi cuộc điện thoại này. Cảnh quay buổi sáng không nhiều, quay xong một cảnh cô lập tức ngồi nghỉ bên cạnh. Nhưng vì cả đêm cô gần như không ngủ, tinh thần uể oải, cảnh quay phải NG nhiều lần.
Cô ngồi trên ghế, khung cảnh thiên nhiên bên ngoài còn đẹp hơn khung cảnh trong trường quay, nhưng cô không còn tâm trí nào để thưởng thức non nước hữu tình trước mắt. Cô chỉ nghĩ tới việc anh đã thức dậy chưa, có còn thấy khó chịu không, liệu anh đã uống thuốc chưa. Tất cả những điều đó cứ lẩn quẩn trong đầu cô, nhưng mà...
Đúng lúc này, Tạ Câu Nguyệt đi đến, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, cô ấy khẽ vẫy tay trước mặt cô: “Nghĩ gì mà thẫn thờ vậy?”
Tạ Câu Nguyệt kéo ghế ngồi xuống rồi nói: “Cảnh quay cuối cùng là ở ngôi chùa trên núi. Nghe nói cầu duyên ở ngôi chùa này rất linh thiêng. Quay xong chúng ta cùng vào đó bái đi?”
Cô ấy tiếp tục: “Đạo diễn vừa bảo tôi là hôm nay cô có vẻ không tập trung. Đêm qua cô làm gì thế?”
Không ai ngờ, đêm qua Thôi An Tĩnh đã ở lại chỗ của Tạ Hành Ngôn cả đêm.
Dường như Thôi An Tĩnh vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không đáp lại.
Tạ Câu Nguyệt càng thêm tò mò: “Tối qua lúc về, cô và anh tôi không nói gì à?”
Cuối cùng, Thôi An Tĩnh cũng tỉnh lại từ mớ suy nghĩ, cô ngờ vực nhìn cô ấy một cái: “Nói gì cơ?”
“Sao tôi biết được.”
Thôi An Tĩnh nhìn về dãy núi xanh một cách xa xăm, ngôi chùa nằm trên đó, mơ hồ có thể thấy ánh gạch vàng lấp ló. Đột nhiên cô thở dài rất khẽ.
Tạ Câu Nguyệt hỏi: “Thở dài cái gì?”
“Tôi đang nghĩ một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Thôi An Tĩnh quay đầu nhìn cô ấy, đột nhiên nói: “Tôi muốn theo đuổi anh cô.”
Tạ Câu Nguyệt đang uống nước, nghe thấy câu này suýt nữa bị sặc, khi nhìn qua thì thấy vẻ mặt của cô không giống đang đùa, trông rất nghiêm túc. Cô ấy vặn chặt nắp chai, vui mừng từ tận đáy lòng: “Anh ấy thích cô như vậy, cần gì cô phải theo đuổi. Cô chỉ cần ngoắc tay một cái, anh ấy sẽ lập tức xuất hiện ngay trước mặt cô. Cô gọi điện cho anh ấy đi!”
Thôi An Tĩnh lắc đầu: “Trước đây tôi đối xử với anh ấy như vậy, chắc chắn anh ấy đã tổn thương nhiều. Lúc này tôi mà tỏ tình, chắc anh ấy sẽ không tin đâu. Tôi phải cho anh ấy thấy thành ý của tôi trước đã.”
Tạ Câu Nguyệt thầm nghĩ, thật ra không cần phiền phức vậy đâu. Nhưng cô ấy không nói ra, cô ấy không tiện can thiệp vào chuyện của hai người họ. Cô ấy chỉ ngồi chờ ngày chị dâu lên ngôi thôi.
“Vậy cô định theo đuổi thế nào?”
“Chưa nghĩ ra.” Thôi An Tĩnh có vẻ bối rối, cô chưa từng theo đuổi ai bao giờ, nhưng chắc cũng không khó lắm. Cô sẽ từng bước tiếp cận anh.
“Cô nhớ giữ bí mật, đừng nói cho anh ấy biết.” Cô dặn dò.
“Yên tâm.” Tạ Câu Nguyệt giơ hai ngón tay làm dấu hứa.
Tạ Câu Nguyệt bị người khác gọi đi, chỉ còn một mình Thôi An Tĩnh ngồi đó. Cô mở kịch bản ra, định xem lại cảnh quay cuối cùng. Nhưng chỉ vài phút sau, tâm trí cô lại trôi dạt đến đâu đó.
Cô cầm điện thoại, ngón tay lướt đi lướt lại trong danh bạ. Bây giờ mọi người thường dùng Wechat để liên lạc, cô rất ít lưu số điện thoại của ai trong danh bạ. Về chuyện này, Lâm Mạn còn từng nhắc nhở cô: “Nhỡ có việc gấp thì tìm ai?”
Cô mở bàn phím quay số, nhập từng số của anh. Gió nhẹ lướt qua đầu ngón tay cô, cô ngập ngừng một chút, rồi bấm gọi, áp điện thoại vào tai, chờ đợi anh bắt máy.
Cô nghĩ, giờ này chắc anh đã tỉnh rồi.
Thời gian trong lúc chờ máy chỉ khoảng mười mấy giây, nhưng đến khi nghe thấy giọng anh, cô mới cảm thấy thời gian dài đến vậy.
Thôi An Tĩnh mỉm cười, ánh mắt cong cong, cô hỏi anh: “Anh vừa mới thức dậy phải không?”
Tạ Hành Ngôn đang đứng trên ban công, cảm nhận được tiếng bước chân phía sau, anh xoay người đóng cửa ban công lại. Tầng này có tầm nhìn rất đẹp, ánh nắng ấm áp buổi sáng chiếu vào, mang đến một chút hơi ấm.
“Không, anh thức được một lúc rồi.”
Thôi An Tĩnh hỏi: “Vậy anh có thấy tờ giấy em để lại không?”
“Thấy rồi.”
“Cháo ngon không? Lần đầu tiên em nấu, có thể hương vị không được ngon lắm. Em bỏ rất ít muối, nếu anh thấy nhạt quá thì…” Nói đến đây, cô ngừng lại một chút: “Cố ăn tạm nhé, đừng kén chọn, mới hạ sốt nên ăn nhạt một chút.”
“Cháo rất ngon.” Tạ Hành Ngôn đáp.
“Vậy là tốt rồi.”
Anh chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn tay, trong nhà không thấy lạnh, nhưng đứng ngoài ban công gió thổi làm anh cảm thấy hơi rét, không nhịn được mà ho khan.
Nghe tiếng ho, Thôi An Tĩnh lo lắng hỏi: “Anh vẫn còn sốt sao?”
Tạ Hành Ngôn cố gắng nhịn ho, trả lời: “Không còn.”
“Nhưng anh vẫn còn ho đó.” Đầu dây bên kia nhắc nhở: “Đêm qua anh cứ ho suốt, lát nữa nhớ uống siro trị ho nhé.”
Giọng cô nhẹ nhàng như đang dặn dò một đứa trẻ: “Đừng có không uống thuốc, sẽ nặng thêm đấy.”
Tạ Hành Ngôn đồng ý.
“Hôm nay em sẽ đóng máy, xong việc bên này, em có thể qua thăm Tiểu Bạch không?” Cô nắm chặt điện thoại, hồi hộp chờ câu trả lời từ phía anh.
Tạ Hành Ngôn mỉm cười: “Được.”
“Vậy anh nghỉ ngơi đi nhé.” Thôi An Tĩnh lại mỉm cười: “Lát nữa em sẽ gọi cho anh.”
Kết thúc cuộc gọi, Tạ Hành Ngôn đứng trên ban công để gió thổi thêm một lúc. Anh sợ rằng bản thân chưa tỉnh táo, sợ những lời nói vừa rồi chỉ là tưởng tượng của anh. Thế nhưng, những lời nói ấy dường như đã thành hình ảnh, tự phát lại trong tâm trí anh, ngày càng rõ ràng hơn.
Cho đến khi có tiếng gõ cửa phía sau làm anh bừng tỉnh, anh có chút khó chịu quay lại nhìn.
Chu Nhân Hoài đứng sau cửa, lớn tiếng gọi: “Đồ não yêu đương! Nói xong rồi thì vào đi, lát nữa lại sốt thêm thì làm sao.”
Tạ Hành Ngôn mở cửa bước vào, nhìn thấy cảnh bừa bộn trên bàn, liếc mắt một cái: “Dọn sạch bàn cho tớ.”
Chu Nhân Hoài chậc lưỡi một tiếng.
Thẩm Văn Tiến thu gom rác bỏ vào thùng rồi hỏi: “Là Thôi An Tĩnh gọi sao?”
Tạ Hành Ngôn dừng lại hai giây rồi gật đầu.
“Là quan tâm hỏi han à?”
“Xem như vậy.”
“Cậu phát bệnh đúng lúc thật đấy.” Thẩm Văn Tiến nói.
“Nhưng cũng phải chúc mừng cậu, nếu một người phụ nữ bắt đầu quan tâm đ ến cậu, thì lúc cô ấy yêu cậu sẽ không còn xa đâu.”
“Nghe cậu nói có vẻ như có kinh nghiệm nhỉ.” Tạ Hành Ngôn nhướng mày.
“Đi đây, cậu nhớ dưỡng bệnh cho tốt.” Thẩm Văn Tiến hừ một tiếng, xách túi rác lên, tiện thể kéo Chu Nhân Hoài đi: “Giúp bệnh nhân đổ chút rác nào.”
“…”
Tiễn họ đi xong, Tạ Hành Ngôn tìm thuốc ho uống, rồi ngủ thêm một giấc nữa. Buổi chiều tỉnh dậy, anh lập tức đến trường.
Bên này, thời gian quay phim tại chùa bị hạn chế, đạo diễn cứ liên tục giục. Thôi An Tĩnh đã làm xong tóc và trang điểm, nhưng nữ phụ vẫn chưa đến.
Bố của Chu Xu là nhà đầu tư cho bộ phim này nên đạo diễn không dám nổi nóng với cô ta, chỉ biết thúc giục đoàn phim. Dưới đó, có mấy người đã bị ông mắng một trận.
Nửa tiếng sau, Chu Xu mới chậm rãi xuất hiện, đi cùng cô ta còn có Trịnh Nhã Hân và Cố Minh.
Hình như chân Trịnh Nhã Hân bị trật, Cố Minh đang đỡ cô ta lên. Chu Xu đến muộn như vậy mà không có chút áy náy, cô ta hỏi đạo diễn: “Quay xong rồi à?”
Sắc mặt đạo diễn rất khó coi.
Trịnh Nhã Hân đi khập khiễng: “Xin lỗi đạo diễn, lúc lên đây tôi không cẩn thận bị trật chân. Chu Xu đến muộn là vì tôi, cô ấy không cố ý.”
Đạo diễn đen mặt, toàn mấy cô chủ, ông biết nói gì bây giờ, chỉ có thể vẫy tay, lớn tiếng gọi: “Nhóm hóa trang lại đây dặm lại phấn, chuẩn bị quay.”
Trịnh Nhã Hân được Cố Minh đỡ ngồi xuống một bên, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt vì đau. Cố Minh quỳ xuống trước mặt cô ta, cẩn thận nhấc chân cô ta lên, Trịnh Nhã Hân đau tới mức thốt lên một tiếng.
Cố Minh đành đặt chân cô ta xuống, nhìn cô ta đau đớn như thế, anh ta nói: “Chắc là trật khớp rồi, hay là xuống núi đi bệnh viện.”
“Không cần, chỉ cần không dùng đến chân này thì sẽ không đau nữa.”
Nghe vậy, Cố Minh lười biếng đáp: “Được rồi, ý là tôi phải đỡ cô suốt chứ gì.”
Trịnh Nhã Hân nghe vậy, ngẩng đầu liếc nhìn anh ta. Hai người vốn không thân, tình cờ gặp nhau trên đường. Nghe anh ta nói thế, lòng tự tôn của cô ta như bị tổn thương, cô ta đứng một chân, đẩy Cố Minh ra: “Không cần anh, tôi tự đi được.”
“…”
Giúp người mà còn bị đẩy ra, cơn nóng nảy của Cố Minh trỗi dậy, anh ta đứng một bên, thật sự không quan tâm cô ta nữa: “Cô muốn sao thì vậy đi.”
Trịnh Nhã Hân cố chấp muốn đi, nhưng lại tự vấp ngã. Khi sắp ngã xuống, cô ta nhắm mắt theo phản xạ, chờ đón cơn đau. Nhưng cơn đau không đến, thay vào đó là đôi bàn tay dịu dàng đỡ lấy cô ta. Trịnh Nhã Hân mở mắt ra, thấy người đỡ mình không phải Cố Minh, mà là Thôi An Tĩnh.
Trịnh Nhã Hân bối rối nói lời cảm ơn, dựa vào tay cô để đứng dậy, không biết nói gì, cô ta đưa tay lên chỉnh lại tóc, trong lòng không muốn để Thôi An Tĩnh thấy cảnh lúng túng này.
Thôi An Tĩnh đỡ cô ta đứng vững, đưa thuốc xoa bóp cho Cố Minh: “Lát nữa anh xoa thuốc cho cô ấy đi.”
“Không.”
“Không cần.”
Cả hai người đồng thanh từ chối.
“…”
“Tôi đã đưa thuốc rồi, tùy các người thôi.” Thôi An Tĩnh đỡ cô ta ngồi xuống một chiếc ghế, không còn bận tâm đ ến chuyện của họ nữa, đứng dậy rời đi.
Cố Minh đuổi theo, nói từ phía sau: “Tôi với cô ta chẳng có gì cả, chỉ là tình cờ gặp trên đường thôi. Tôi không đành lòng nhìn nên mới miễn cưỡng giúp một tay. Tôi đến đây là vì em, nếu em gộp tôi với cô ta lại, tôi sẽ không vui đâu.”
“…”
Thôi An Tĩnh dừng lại, nhìn anh ta: “Lần trước tôi đã nói rõ rồi, tôi không thích anh. Anh còn đến làm gì?”
“Tôi cũng nói rồi, mặt tôi dày mà, tôi không nghe thấy lời em nói. Hơn nữa, tôi cũng không hoàn toàn đến vì em.” Khuôn mặt Cố Minh toát lên vẻ đắc ý: “Nghe nói cầu duyên ở ngôi chùa này rất linh, tôi sớm đã muốn đến.”
“…”
Đúng là thần kinh.
Thôi An Tĩnh không buồn nói chuyện với anh ta nữa, cô rảo bước về phía đạo diễn.
Dù lời nói của Cố Minh khó nghe, nhưng tâm tính vẫn tốt. Anh ta đi một vòng, rồi vẫn quay lại cầm lấy lọ thuốc của Thôi An Tĩnh, cúi xuống bôi thuốc cho Trịnh Nhã Hân: “Tôi không phải vì cô đâu nhé, tôi vì Thôi An Tĩnh, không muốn cô ấy lo lắng thôi.”
Trịnh Nhã Hân muốn rút chân lại nhưng không thể thoát được, cô ta lạnh lùng nói: “Tôi chẳng cần đồ của cô ấy.”
“Thích thì dùng, không thích thì thôi.” Cố Minh chậc lưỡi, anh ta biết rõ những cô chủ kiêu ngạo như cô ta đều có cùng một kiểu tính cách, nhưng anh ta lại giỏi đối phó với loại này: “Người ta đâu có nói là đưa cho cô, chỉ là cho cô mượn dùng tạm, lát nữa còn phải trả lại. Đừng có mà tự suy diễn.”
Khuôn mặt Trịnh Nhã Hân đỏ bừng vì tức, cô ta cố giãy chân: “Bỏ chân tôi ra!”
“Được thôi.” Cố Minh nói là làm, vừa buông tay, cô ta suýt nữa không giữ được thăng bằng mà ngã khỏi ghế. Cô ta tức tới mức muốn ném thứ gì đó vào người anh ta, nhưng xung quanh chẳng có gì để dùng, chỉ đành trừng mắt với anh ta: “Cút đi, đừng chạm vào tôi.”
Cố Minh bật cười, khoanh tay đứng nhìn cô ta từ trên cao: “Có phải cô bị ngốc không, ai muốn chạm vào cô chứ? Cô còn nhớ ai là người đã đưa cô lên đây không?”
Trịnh Nhã Hân chửi anh ta là đồ thần kinh.
Cố Minh định mắng lại, nhưng vừa lúc này lại nghe thấy phía sau có người vội vã hô lên: “Gọi xe cứu thương mau, cô Thôi bị thương rồi!”
Sắc mặt anh ta thay đổi, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bóng dáng người vừa nói. Anh ta lập tức đuổi theo, tóm lấy tay người đó, trầm giọng hỏi: “Anh vừa nói gì? Ai bị thương?”
Người đó trả lời: “Là Thôi An Tĩnh bị thương, có một cành cây rất to gãy rơi trúng cô ấy.”