Giai Thoại Bình Yên - Phục Kinh Sơ

Chương 57

Việc Thôi An Tĩnh bị thương khi quay phim nhanh chóng lan truyền trên mạng, tốc độ lan truyền rất nhanh, thậm chí còn có cả ảnh hiện trường bị lộ ra, đến cả xe cấp cứu cũng đã đến chân núi.

Nhưng thật ra không nghiêm trọng đến vậy, chỉ là khoảnh khắc cành cây rơi xuống trông có vẻ đáng sợ, hiện trường quá hỗn loạn, nhất thời mọi người hoảng loạn nên chưa hiểu rõ tình hình.

Mặc dù may mắn không bị cành cây rơi trúng, cô vẫn bị thương nhẹ. Thôi An Tĩnh ngồi trên bậc thang, kéo ống quần lên, để lộ một vết trầy dài chừng năm, sáu centimet trên bắp chân thon nhỏ của mình, bị nhánh cây sắc nhọn cứa vào. Máu chảy dọc theo chân, nhuộm đỏ cả chiếc tất, trông thật kinh hãi. Trong lúc nhân viên y tế đang băng bó, Thôi An Tĩnh nắm lấy tay Tạ Câu Nguyệt, đau tới mức muốn rụt chân lại.

“Đau quá.”

Tạ Câu Nguyệt nhìn đạo diễn chính, lo lắng nói: “Hay là chúng ta đến bệnh viện trước đi.”

“Không được.” Trán Thôi An Tĩnh lấm tấm mồ hôi, cô nắm lấy tay cô ấy: “Cứ quay xong đã, để mọi người ngừng việc chờ tôi thì không hay.”

“Cô nghĩ chân mình có chịu nổi không?” Tạ Câu Nguyệt không yên tâm.

Cố Minh đứng bên cạnh, nheo mắt lại.

Đạo diễn chính cũng nói: “Không sao đâu, An Tĩnh, chúng ta cứ đến bệnh viện bôi thuốc trước, ngày mai quay cũng được.”

Nhưng Thôi An Tĩnh vẫn kiên quyết quay nốt cảnh cuối rồi mới đến bệnh viện. Tạ Câu Nguyệt và đạo diễn cũng không nói thêm gì nữa, đạo diễn cầm bộ đàm lên: “Tiếp tục.”

Sau khi băng bó xong, Thôi An Tĩnh đứng dậy. Ngay khi chân cô chạm đất, lông mày cô nhíu lại vì đau. Cố Minh không thể chịu nổi nữa, vừa cau mày vừa mắng: “Hoãn một ngày thì có sao đâu, chưa từng thấy người phụ nữ nào như em.”

Thôi An Tĩnh cố gắng đi hai bước, nén đau mà bước đi bình thường nhất có thể. Nghe câu nói đó, cô khẽ mỉm cười, cất giọng nhẹ nhàng: “Anh có thể coi đó là sự kính nghiệp(*).”

(*): chỉ thái độ trân trọng và nghiêm túc với công việc mình đang làm.

Cố Minh mắng cô điên. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

May mắn là cảnh quay còn lại không nhiều. Khi tiếng “cắt” cuối cùng vang lên, bộ phim chính thức đóng máy. Phó đạo diễn tổ chức cho mọi người chụp ảnh chung, Thôi An Tĩnh, với vai trò nữ chính, đứng giữa đạo diễn, ôm bó hoa tươi, cười rạng rỡ. Cố Minh đứng bên ngoài nhìn cô, ánh mắt tối lại. Lúc này, Trịnh Nhã Hân bước tới: “Có phải anh đang nghĩ nếu hai năm trước cô ấy không bị đóng băng sự nghiệp thì cô ấy sớm đã lộng lẫy như thế này rồi không?”

Bị nói trúng tâm tư sâu kín, Cố Minh hiếm khi không đáp trả bằng sự cay nghiệt để che giấu, chỉ khẽ cười nhạt: “Liên quan gì đến cô.”

“Tất nhiên là có, tôi rất mong hai người có thể nên duyên vợ chồng mà.”

“Tôi chẳng buồn vạch trần cô đâu.” Cố Minh liếc nhìn cô ta: “Cô nghĩ chỉ vì ít đi một tình địch thì Tạ Hành Ngôn sẽ thích cô sao?”

“Tôi kém cỏi lắm sao?” Trịnh Nhã Hân ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo: “Tôi xinh đẹp, gia thế tốt, học hành giỏi, anh ấy dựa vào đâu mà không thích tôi chứ.”

“Thế cô đến đây làm gì?” Cố Minh cười mắng thô t ục, thẳng thừng vạch trần cô ta: “Một cô chủ xinh đẹp và tài giỏi như cô cũng phải đến đây cầu duyên sao? Tôi tưởng người như cô phải chắc chắn lắm chứ, hóa ra cũng chỉ thế thôi.”

Trịnh Nhã Hân nghiến răng, mặt đỏ bừng vì tức giận: “Liên quan gì đến anh! Hơn nữa tôi đến đây là để đi cùng Chu Xu đấy! Anh cũng đến đây còn gì, có mặt mũi mà nói tôi à!”

Cố Minh gật đầu đầy chân thành, hoàn toàn tán thành lời cô ta nói, giọng mỉa mai: “Đúng vậy, cô ấy không thích tôi, nên tôi phải đặc biệt đến cầu Phật. Nhưng mà thế thì sao chứ, tôi đâu tự tin như cô, nếu không thì cô dạy tôi với?”

Anh ta cười lạnh, anh ta từng trải hơn cô ta vài năm, không dằn mặt chết cô ta thì không dừng lại.

Quả nhiên, Trịnh Nhã Hân tức tới không thở nổi, đôi mắt trừng trừng nhìn anh ta, như thể sẵn sàng đồng quy vu tận(*). Cố Minh nở nụ cười lịch thiệp: “Xin lỗi quý cô nhé, tôi phải đi trước đây.”

(*): chỉ việc ai đó liều mạng có ý định cùng nhau chết với bạn.

Nói xong, anh ta ung dung đi về phía Thôi An Tĩnh.

Thôi An Tĩnh bước ra khỏi đám đông, rũ bỏ vẻ kiên cường, cảm giác đau ở chân lại càng rõ ràng. Tạ Câu Nguyệt đỡ cô, từ xa nhìn thấy Cố Minh đi tới: “Tài xế đã đợi dưới chân núi rồi, bây giờ chúng ta xuống núi đến bệnh viện.”

Thôi An Tĩnh gật đầu: “Ừm.”

“Hay là tôi gọi Cố Minh cùng đưa cô xuống, chân cô chắc chắn không đi nổi đâu.”

“Không cần đâu, tôi có thể.”

Thôi An Tĩnh nói có thể thì chắc chắn là có thể, vì cô giỏi chịu đựng hơn người khác rất nhiều.

Tạ Câu Nguyệt còn muốn nói gì đó, thì đột nhiên nhìn thấy ở cách đó không xa có một người đàn ông đang đi nhanh về phía họ.

Mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống, xung quanh tiếng người huyên náo, người đàn ông có vóc dáng cao lớn, dù bóng tối đã bao trùm, nhưng vẫn nổi bật giữa đám đông, anh đi thẳng về phía này.

Ban đầu Thôi An Tĩnh không chú ý, cho đến khi thấy Tạ Câu Nguyệt cứ nhìn chằm chằm về một hướng, cô mới quay lại nhìn. Vừa nhìn rõ diện mạo của anh, người đàn ông lập tức tiến lại và ôm chầm lấy cô.

Tạ Câu Nguyệt đứng ngây người tại chỗ.

Thôi An Tĩnh bị ôm, trong đầu còn chút hoang mang, không biết sao anh lại ở đây?

Nhiều nhân viên đang di chuyển thiết bị đi qua bên cạnh họ, thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc giữa hai người. Cảm giác ánh mắt nhìn họ ngày càng nhiều, Thôi An Tĩnh khẽ vỗ vai anh, ra hiệu cho anh buông ra: “Sao anh lại đến đây?”

Tạ Hành Ngôn buông cô ra, nắm lấy vai cô, đánh giá từ trên xuống dưới với dáng vẻ như tìm lại được thứ gì đó đã mất: “Có bị thương ở đâu không?”

Họ đã lâu lắm không có sự tiếp xúc gần gũi như thế này, nghe thấy câu hỏi của anh, Thôi An Tĩnh chợt thấy cay cay nơi sống mũi, cảm giác đau đớn cũng trở nên rõ ràng hơn. Cô chỉ vào chân mình: “Có, bị cành cây cứa vào.”

Tạ Hành Ngôn cúi xuống kiểm tra, nhìn thấy băng gạc trên chân cô, phạm vi băng bó rộng, vết thương chắc chắn không nhỏ.

Thôi An Tĩnh kéo anh đứng dậy, cười nói: “Đã băng bó qua rồi, không cần phải lo lắng đâu.”

Lông mày anh vẫn nhíu chặt, Thôi An Tĩnh mới nhận ra mồ hôi trên mặt anh và những lọn tóc ngắn gọn gàng dính ướt trên trán. Cô hỏi: “Có phải là anh thấy trên Weibo nên chạy đến đây không?”

Người đàn ông không trả lời, lại ôm chặt lấy cô.

Tạ Câu Nguyệt tự giác rời khỏi hiện trường, cô ấy nhìn về phía không xa thì thấy Cố Minh, anh ta đang nhìn họ với vẻ mặt thất vọng.

Thôi An Tĩnh có chút khó thở, để anh ôm một lúc rồi mới kéo anh ngồi dưới một gốc cây lớn. Tạ Hành Ngôn vô thức ngẩng đầu nhìn lên thân cây, cô cười nói: “Đừng nhạy cảm như vậy, cây đè lên em là do nhánh cành đã chết, cây này thì vẫn khỏe mạnh mà.”

Cô để bó hoa sang một bên, chọt chọt ngực anh: “Đừng nhíu mày nữa.”

“Đau không?” Tạ Hành Ngôn hỏi.

Thôi An Tĩnh gật đầu: “Đau chết đi được.”

Cô nói đùa: “Một lát nữa anh cõng em xuống núi nhé.”

“Ừ.” Tạ Hành Ngôn gật đầu.

“Sao lại anh dễ nói chuyện thế?”

“Vì là em.”

Thôi An Tĩnh vì câu nói này mà mặt hơi đỏ.

“Còn việc gì khác không?” Tạ Hành Ngôn thẳng thắn nhìn cô: “Bây giờ anh sẽ đưa em xuống núi đến bệnh viện.”

Thôi An Tĩnh muốn anh nghỉ ngơi thêm một chút, đường lên núi toàn cầu thang, rất khó đi, chắc chắn anh đã chạy lên đây.

“Không vội.”

Tạ Hành Ngôn còn định nói gì đó, nhưng Thôi An Tĩnh đã nói trước: “Em nghe nói cầu duyên ở nơi đây rất linh nghiệm, hay là vào trong cầu thử xem?”

Tạ Hành Ngôn nhìn biển hiệu ở cửa, rồi nhìn cô: “Hôm nay chùa đóng cửa rồi, lần sau chúng ta hẵng đến.”

Thôi An Tĩnh “à” một tiếng, hoài nghi nhìn lại: “Đóng cửa thật à?”

“Ừm, nơi đây chỉ mở đến bảy giờ.”

“Ôi, sao anh biết hay vậy?”

“Có bảng thông báo ở cửa.”

“Có sao?” Thôi An Tĩnh lại nhìn một lần nữa, không thấy rõ, cô hỏi: “Anh cận bao nhiêu độ?”

“Bốn độ.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

“Em cận ba độ, không biết có tăng không.”

“Em có thể mượn kính của anh đeo thử một lát không?”

Tạ Hành Ngôn tháo kính đưa cho cô: “Chỉ được đeo một lúc thôi.”

“Ừm.” Thôi An Tĩnh nhận kính, đeo vào rồi nhìn về phía cửa chùa, quả nhiên có một tấm biển treo ở đó, trên đó viết giờ đóng cửa. Cô chỉ đeo kính một lúc mà cảm thấy hơi chóng mặt, nên tháo ra chuẩn bị trả lại cho anh, nhưng nhìn thấy đôi mắt của anh, bỗng dưng cô dừng lại.

Đa số những người thường xuyên đeo kính, khi họ tháo kính ra sẽ có cảm giác mắt họ bị lõm vào và nhỏ lại, nhưng đôi mắt của Tạ Hành Ngôn thì khác, rất đẹp, sáng như những vì sao.

“Anh không đeo kính có nhìn rõ không?” Cô hỏi.

“Không.” Tạ Hành Ngôn không hiểu ý của cô.

Thôi được.

Thôi An Tĩnh trả lại cho anh, tự mình đeo kính cho anh. Thật ra, những người đẹp thì đeo hay không đeo kính cũng giống nhau, chỉ là khí chất khác nhau; không đeo kính, trông anh lạnh lùng hơn nhiều, còn khi đeo kính, anh sẽ dịu dàng hơn.

Cô rất thích hai dáng vẻ đó.

Nhìn trời sắp tối hẳn, hiện trường cũng dọn dẹp gần xong, Thôi An Tĩnh nói: “Vậy chúng ta cùng xuống núi nhé.”

Cô đứng dậy chuẩn bị đi, nhưng Tạ Hành Ngôn lại nắm tay cô, sau đó khom lưng xuống trước mặt cô.

“Vừa nãy em chỉ nói đùa thôi.”

“Anh không đùa.”

Thôi An Tĩnh có chút do dự, nhiều người đang nhìn về phía này, cô cảm thấy không được tự nhiên, nhanh chóng nghiêng người: “Nếu anh mệt thì cứ nói với em, em sẽ tự đi xuống.”

Xuống núi cũng mất một tiếng đồng hồ.

Tạ Hành Ngôn cõng cô lên: “Ừm.”

Hình bóng hai người dần dần khuất xa, Cố Minh đứng ở đó lâu đến không còn cảm giác, anh ta nhìn về cánh cửa chùa đang đóng chặt, trong lòng cười lạnh, giờ thì nên hoàn toàn từ bỏ rồi.

Người nên chết lòng không chỉ có mình anh ta.

Trịnh Nhã Hân đứng phía sau anh ta, cảm xúc của phụ nữ thường thẳng thắn hơn nhiều, đôi mắt cô ta rưng rưng, không biết đã rơi bao nhiêu giọt lệ, Chu Xu liên tục lau nước mắt cho cô ta, an ủi cô ta.

Cố Minh chính là kiểu người như vậy, nếu có người không vui thì anh ta sẽ vui lên. Anh ta từ từ quay lại bên cạnh Trịnh Nhã Hân, khẽ nói: “Giờ thì cầu gì cũng vô dụng rồi.”

Trịnh Nhã Hân thấy anh ta thì lập tức đá một cú vào chân anh ta, cô ta dùng sức khá mạnh, khiến Cố Minh đau đớn ôm lấy chân, nhăn mặt.

“Cô có bệnh à!”

“Có hay không thì liên quan gì đến anh!” Nước mắt của Trịnh Nhã Hân còn đọng trên hàng mi, chỉ cần mở miệng là nước mắt rơi xuống: “Sau này tôi mà thấy anh lần nào thì sẽ đá lần đó, tốt nhất là đừng xuất hiện trước mặt tôi!”

Nói xong, cô ta hít một hơi: “Xu Xu, chúng ta đi thôi.”

Cố Minh nhìn bóng lưng cô ta, cảm thấy thật vô vọng.

Con đường xuống núi dễ hơn nhiều so với lúc lên, Tạ Hành Ngôn cõng cô đi một đoạn, cô đã bắt đầu hỏi anh có mệt không, có muốn thả cô xuống đi bộ không.

“Đừng hỏi nữa, anh không có ý định thả em đâu.” Hơi thở Tạ Hành Ngôn đều đặn, có vẻ như thật sự không mệt mỏi lắm.

Thôi An Tĩnh đành phải im lặng, tựa đầu vào lưng anh, nghĩ ngợi một chút, cô nhẹ nhàng gọi tên anh: “Tạ Hành Ngôn.”

“Sao thế?”

“Lần đó em từ chối anh, có phải anh rất tức giận không?” Thôi An Tĩnh hỏi, vẫn nằm trên lưng anh.

“Không có.” Tạ Hành Ngôn bình thản nói.

“Nhưng anh đã xóa Wechat của em.”

Nói đến đây, Tạ Hành Ngôn bỗng dừng lại, quay đầu nhìn cô: “Không phải anh xóa.”

“Vậy là ai?”

“Thẩm Văn Tiến.”

“Ôi.” Nghe không phải do anh xóa, cô có chút vui vẻ, lại hỏi: “Vậy giờ anh đã hết giận chưa?”

Tạ Hành Ngôn cõng cô tiếp tục đi, những chỗ không cam lòng đã tan thành bất lực.

“An Tĩnh, anh thật sự không có giận em, không thích một người thì không có gì sai.”

Nhưng mà không phải là em không thích anh, Thôi An Tĩnh nghĩ.

“Chờ mấy hôm nữa, em sẽ đưa anh đến một nơi.” Cô nói.

Tạ Hành Ngôn: “Ừ.”

Bình Luận (0)
Comment