Giai Thoại Bình Yên - Phục Kinh Sơ

Chương 58

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tạ Hành Ngôn dẫn theo Thôi An Tĩnh đến bệnh viện để tháo băng rồi bôi thuốc và băng bó lại. Sau khi xong xuôi, Thôi An Tĩnh được Tạ Hành Ngôn bế ra ngoài. Cằm anh căng cứng, như đang cố gắng kìm nén điều gì đó.

Trước cổng bệnh viện, không ít người qua đường nhìn theo. Xe của anh đỗ ở lề đường. Tạ Hành Ngôn nhẹ nhàng đặt cô vào xe, Thôi An Tĩnh ngước đầu nhìn anh, đôi mắt đen láy như chứa đầy tình cảm.

Lên xe rồi, Tạ Hành Ngôn không lập tức lái đi mà mở điện thoại rồi hỏi: “Em muốn ăn gì, giờ anh đặt chỗ.”

Thôi An Tĩnh đáp: “Em sao cũng được.”

Tạ Hành Ngôn đưa điện thoại cho cô, sau đó khởi động xe: “Em tự chọn đi.”

“…”

Ngón tay Thôi An Tĩnh lướt nhẹ qua màn hình vài lần, đột nhiên một tin nhắn hiện lên ở phía trên màn hình, từ Thôi Lâm Như.

[Thôi Lâm Như: Gửi đoạn trên cho An Tĩnh, nghe rõ chưa!]

Thôi An Tĩnh suýt chút nữa tay run mà bấm vào tin nhắn. Tạ Hành Ngôn liếc nhìn cô, thấy cô chưa có động tĩnh gì thì hỏi: “Chưa đói à?”

“Chưa.” Thôi An Tĩnh sợ anh phát hiện điều bất thường, vội lắc đầu, rồi tìm một nhà hàng có vẻ ổn, trả lại điện thoại cho anh: “Em chọn xong rồi.”

“Em giúp anh bật định vị.”

“Vâng.” Thôi An Tĩnh mở định vị, đưa điện thoại cho anh.

“Đặt ở đó là được.”

“Vâng.”

Ở cạnh cô, Tạ Hành Ngôn hiếm khi nhìn vào điện thoại. Đợi khi cô gần ăn xong, anh nhận được cuộc gọi từ Thôi Lâm Như. Anh cầm lên, nghe máy ngay trước mặt cô.

“Tối nay con không về.” Anh vừa nghe máy đã nói.

Thôi An Tĩnh ngẩng đầu nhìn anh.

Thôi Lâm Như im lặng vài giây: “Ai hỏi con có về hay không, mẹ đang hỏi con đã gửi đoạn đó cho An Tĩnh chưa.”

“…”

Nghe vậy, Tạ Hành Ngôn vô thức nhìn về phía cô, thấy cô đang nhìn anh chăm chú, anh đột nhiên không biết nên nói gì. Dừng lại vài giây, anh đứng lên, cầm điện thoại rời khỏi bàn: “Em cứ từ từ ăn, anh ra ngoài nghe điện thoại.”

Thôi An Tĩnh gật đầu.

Ra ngoài đóng cửa lại, Tạ Hành Ngôn day trán, dựa vào tường: “Mẹ, mẹ có muốn xem lại mẹ đã copy cái gì không?”

Cái gì mà “tôi không tốt, tôi kiểm điểm, là tôi đã làm tổn thương em, xin em hãy tha thứ”, toàn là mấy lời hoa mỹ nghe thôi đã thấy đau đầu.

Thôi Lâm Như: “Chẳng phải là mẹ đang giúp con sao? Một cô gái tốt như An Tĩnh, nếu con bỏ lỡ, sau này sẽ không còn cơ hội nữa đâu.”

“…”

“…”

“Lúc nãy con đang nói chuyện với ai vậy?” Thôi Lâm Như đột nhiên hỏi.

“…”

“Thôi An Tĩnh.” Tạ Hành Ngôn nhạt giọng đáp lại một câu.

Lời vừa dứt, cuộc gọi đã bị cúp máy. Anh hạ điện thoại xuống, nhận được một tin nhắn từ Thôi Lâm Như.

[Thôi Lâm Như: Mẹ không làm phiền hai đứa nữa, ăn ngon nhé.] Kèm theo là một biểu tượng mặt cười.

“…”

Ăn xong, Tạ Hành Ngôn trực tiếp đưa cô về Tây Thượng Vân Các. Trước khi xuống xe, cô lấy từ trong túi ra một bao lì xì, đưa cho anh.

Tạ Hành Ngôn nhìn chiếc bao lì xì trên tay cô rồi lại nhìn cô: “Cái gì đây?”

“Đạo diễn cho em bao lì xì mừng hoàn thành phim, em tặng anh.”

“?” Tạ Hành Ngôn ngập ngừng một lúc rồi hỏi: “Tại sao lại tặng anh?”

“Chẳng vì sao cả.” Thôi An Tĩnh mỉm cười: “Em muốn tặng cho anh.”

Thấy anh không nhận, Thôi An Tĩnh đưa bao lì xì tới gần hơn: “Anh không nhận sao?”

Tạ Hành Ngôn đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn em.”

“Vậy em về trước đây.” Cô mở cửa, chuẩn bị xuống xe.

“Anh đưa em lên.”

Ban đầu, Thôi An Tĩnh nghĩ “đưa em lên” chỉ là đưa đến dưới lầu, nhưng kết quả anh lại đưa cô đến tận cửa nhà.

Thôi An Tĩnh nắm lấy tay nắm cửa, động tác mở cửa dừng lại. Cô mím môi, suy nghĩ một chút, ngay khi anh chuẩn bị quay người đi, cô gọi anh lại, hồi hộp hỏi: “Anh có muốn vào uống nước không?”

Đóng cửa lại, Thôi An Tĩnh đặt hoa xuống, tìm một sợi dây buộc tóc trên ghế sô pha rồi cột tóc lên. Sau đó, cô vào bếp rót nước cho anh. Khi quay ra, cô thấy anh vẫn đứng ở cửa, cô vội nói: “Không sao đâu, anh cứ vào đi. Nhà em không có dép nam.”

Tạ Hành Ngôn bước vào.

“Anh có muốn ăn trái cây không?” Thôi An Tĩnh quay người mở tủ lạnh: “Em nhớ mấy hôm trước vừa đi siêu thị.”

Do ở đoàn phim thường xuyên, tủ lạnh ở nhà cô rất trống, không giống như nhà Tạ Hành Ngôn, nơi tràn đầy không khí của cuộc sống. Thậm chí, quả táo mua từ mấy tuần trước giờ cũng đã thối. Cô vội vã vứt quả táo hỏng vào thùng rác, cười ngượng ngùng: “Xin lỗi anh, nó hỏng rồi.”

“…”

Tạ Hành Ngôn dường như thở dài một cách bất lực, bước tới nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ngồi xuống nghỉ: “Dạo này tắm nhớ cẩn thận đừng để nước dính vào, mỗi ngày đều phải bôi thuốc.”

Thôi An Tĩnh gật đầu: “Em nhớ rồi.”

“Anh uống nước xong rồi.” Tạ Hành Ngôn đứng lên: “Cũng không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi sớm đi, anh về trước đây.”

Thôi An Tĩnh tiễn anh ra cửa, nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng lại thôi: “Cảm ơn anh hôm nay, em…”

Tạ Hành Ngôn ngước lên, chờ cô nói tiếp.

Thôi An Tĩnh khẽ cười: “… Anh lái xe cẩn thận nhé.”

Vài phút sau khi cửa đóng lại, Thôi An Tĩnh trở vào nhà thay đồ rồi cũng bước ra ngoài.

Lần này về lại Tây Thượng Vân Các, cô rất ít khi ở đây. Một phần vì cô quá bận, không có thời gian về nhà. Một phần khác là địa chỉ của cô đã bị lộ, có chút nguy hiểm. Vừa rồi khi lên lầu, cô nhìn thấy một người khả nghi đứng ở dưới lầu.

Cô cứ nghĩ việc Tạ Hành Ngôn nán lại một lúc sẽ khiến họ nản chí mà bỏ đi, nhưng cô đã lầm. Vừa xuống dưới lầu, một người đàn ông lạ mặt đã chặn cô ngay ở cửa khu chung cư.

Đối phương đội mũ lưỡi trai, mặc áo hoodie, che kín mặt, nhìn dáng vẻ có vẻ còn khá trẻ.

Cô chưa kịp mở lời thì một giọng nam đầy thất vọng vang lên: “Chị gái, người đàn ông vừa đi là bạn trai của chị sao?”

Thôi An Tĩnh giữ bình tĩnh, mở điện thoại ra định gọi cảnh sát, nhưng đã bị đối phương phát hiện.

“Chị gái, em thích chị lắm, chúng ta làm bạn được không?”

Thôi An Tĩnh lạnh lùng hỏi: “Cậu muốn gì?”

“Em chẳng muốn gì cả, chỉ muốn làm bạn với chị thôi.”

“Vậy tôi trả lời cậu, tôi không muốn làm bạn với cậu.”

“Chị gái…” Cậu ta nhìn cô bằng ánh mắt đầy b3nh hoạn. Câu nói chưa dứt thì đã bị một cú đá mạnh khiến cậu ta ngã vào tường. Cậu ta ngẩng đầu lên, thấy một người đàn ông không biết từ khi nào đã đứng trước mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu ta.

Lại là anh ta!

Nhận thấy tình hình không ổn, cậu ta định bỏ chạy ngay, nhưng bị Tạ Hành Ngôn tóm lấy cổ áo, lại thêm một cú đấm nữa khiến cậu ta đau tới mức muốn khóc thét, cảm giác như răng sắp vỡ vụn.

Chiếc mũ và khẩu trang bị anh giật xuống, để lộ toàn bộ khuôn mặt cậu ta. Gã fan cuồng che mặt, không dám nhìn thẳng vào anh, sợ sẽ bị đánh thêm.

“Lại là mày?” Tạ Hành Ngôn nheo mắt: “Lần trước bị dạy dỗ chưa đủ sao?”

Cậu ta chính là kẻ lần trước bị Tạ Hành Ngôn bắt được khi lảng vảng trước cửa nhà Thôi An Tĩnh và bị đưa tới đồn cảnh sát. Sau lần đó, cậu ta biết sợ, tự giác ôm bụng cầu xin: “Anh, em sai rồi, lần này em thật sự sai rồi.”

Tạ Hành Ngôn thẳng tay đè cậu ta xuống đất đánh tiếp. Cậu ta nằm rạp dưới đất, ăn đòn mà cảm giác hôm nay có thể chết ở đây, sau đó lại bị người ta kéo lên, giữ chặt cổ.

“An Tĩnh, gọi cảnh sát.”

“Đừng, đừng báo cảnh sát, em thật sự sai rồi.” Cậu ta vừa khóc vừa cầu xin: “Em thật sự không có ý đồ xấu, chỉ là được thuê ký hộ, muốn nhờ chị An Tĩnh ký giúp thôi.”

“Vậy những lời lúc nãy, cũng là do người thuê mày bảo mày nói à?” Tạ Hành Ngôn lạnh lùng hỏi, bàn tay nắm lấy vai cậu ta càng siết chặt hơn.

“…” Gã fan cuồng há miệng mà không thốt nên lời, cậu ta dám nói sao?

“Em sai rồi, anh trai.”

“Để dành mà nói với cảnh sát.”

Một năm sau, hai người lại cùng bước ra từ đồn cảnh sát.

“Tạ Hành Ngôn, em có thể qua chỗ anh ở tạm một đêm không?” Thôi An Tĩnh vừa đi khập khiễng theo sau anh vừa hỏi.

“Không thì em định ở khách sạn à?” Tạ Hành Ngôn liếc nhìn cô, giọng có chút giễu cợt.

“…”

“Gần đây em hết tiền rồi.” Thôi An Tĩnh trả lời.

“Có được không?”

“Nếu vừa nãy anh không đến, em sẽ thế nào?” Tạ Hành Ngôn đột ngột dừng lại, nghiêm giọng hỏi.

“Khu đó đông người thế mà, em có la lên cũng chẳng thiệt thòi gì.” Cô cười.

“Gan em lớn thật đấy.” Tạ Hành Ngôn hừ nhẹ: “Về nhà anh làm gì.”

“Tạ Hành Ngôn…” Thôi An Tĩnh khẽ gọi anh: “Chân em đau.”

Tạ Hành Ngôn thở dài bất lực, bế cô lên.

“Khu nhà em ở tạp nham quá, ai cũng có thể vào được, em còn định ở đó tiếp?”

“Không, không.” Thôi An Tĩnh lắc đầu: “Em sẽ sớm tìm nhà mới thôi.”

“Sớm là bao lâu?”

“Một tháng?”

Cô nhìn sắc mặt anh rồi nói, lại thêm một câu: “Hay là hai tuần?”

Anh vẫn không đáp, Thôi An Tĩnh vội vàng: “Anh không thể bắt em tìm nhà trong một tuần được, đâu dễ như vậy.”

“Cũng được.” Một lúc sau, cô nghe thấy anh gật đầu đồng ý.

“Sao cơ?” Cô ngẩng đầu lên.

“Chuyện tìm nhà không thể gấp được, em cứ từ từ mà tìm.” Nói đến đây, Tạ Hành Ngôn dừng bước, cúi xuống nhìn cô: “Thời gian này, em cứ chuyển sang nhà anh mà ở.”

Thôi An Tĩnh mở to mắt, ngón tay vô thức siết chặt áo anh.

Về đến nhà Tạ Hành Ngôn, kẻ vui mừng nhất không ai khác chính là Tiểu Bạch, nó vui vẻ chạy vòng quanh cô.

Cả ngày nay nó cứ nghĩ, có lẽ phải rất lâu nữa mới được gặp lại “mẹ”, không ngờ mới chỉ một ngày đã được gặp lại!

Gâu! Gâu!

Tạ Hành Ngôn gỡ móng của nó ra, ra hiệu bảo nó ngồi xuống: “Đừng cào vào chân phải của cô ấy.”

Sau thời gian dài được huấn luyện, Tiểu Bạch đã ngoan ngoãn ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn họ, kêu lên một tiếng: “Gâu!”

Thôi An Tĩnh cúi người bế nó lên, nó phấn khích li3m cô, suýt chút nữa làm cô đầy nước dãi, nên cô đành đặt nó xuống, ngồi xổm xuống vuốt v e nó.

“Tiểu Bạch đẹp thật đấy, anh biết nó là giống chó gì không?” Cô nhìn chăm chú vào bộ lông của nó.

“Chó lông xù nông thôn(*).” Tạ Hành Ngôn đáp.

undefined

(*) Ảnh minh hoạ

“Thảo nào mà đẹp thế.” Chó lông xù nông thôn có vẻ ngoài rất đẹp, thường thấy ở các vùng quê. Tuy nhiên, cô đã lâu lắm rồi không thấy con nào đẹp như Tiểu Bạch.

“Em nghỉ ngơi chút đi.” Tạ Hành Ngôn đi lấy dây xích, Tiểu Bạch nhìn thấy dây, lập tức chạy tới trước mặt anh, ngồi xuống chờ đợi, ánh mắt đầy mong chờ.

Gâu! Lại được ra ngoài chơi rồi!

Thôi An Tĩnh đứng dậy, do ngồi lâu nên cô thấy hơi chóng mặt, sau khi thích nghi một chút, cô nói: “Em đi cùng anh nhé.”

Tạ Hành Ngôn đang định từ chối, lại nghe cô nói: “Em ở đây một mình chán lắm.”

Bình thường Tạ Hành Ngôn đều dắt chó đi dạo một mình, hôm nay thì có hai người. Khi vào thang máy, họ gặp một người hàng xóm, người này hỏi: “Hành Ngôn, bạn gái à?”

Hai người nhìn nhau sững sờ, không ai lên tiếng.

Không trả lời cũng không phủ nhận.

Bình Luận (0)
Comment