Giai Thoại Bình Yên - Phục Kinh Sơ

Chương 59

Vì bị thương ở chân, Thôi An Tĩnh đã từ chối một vài hoạt động để nghỉ ngơi tại nhà hai ngày.

Hôm ấy, trời trong gió mát, hoàng hôn buổi chiều vô cùng đẹp, những đám mây hồng phớt điểm xuyết trên dãy núi xa, Thôi An Tĩnh đứng ngoài ban công nói chuyện điện thoại với Tạ Câu Nguyệt.

Tạ Câu Nguyệt kể với cô, anh chàng từng “có phản ứng hóa học” với cô trong chương trình hẹn hò, hôm trước vừa công khai tình cảm, bây giờ cư dân mạng đều đang cười nhạo cô vì bị đem ra làm “công cụ”. Tuy nhiên, điều đáng giận nhất vẫn là việc chương trình vẫn chưa chiếu xong, tổ biên tập lại phải làm thêm giờ.

Thôi An Tĩnh chỉ xem như một câu chuyện cười.

“Cũng phải thôi, chúng ta là ngôi sao lớn, nếu so đo với người khác, có khi bị chế giễu còn dữ hơn.” Tạ Câu Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Thế thì hôm nay tôi sẽ đăng một loạt hình mới để trấn an fan nhé.”

“Ừm.”

“Cô nói khu nhà Tây Thượng Vân Các của cô bị fan cuồng tìm ra rồi, thế bây giờ cô đang ở đâu?” Tạ Câu Nguyệt hỏi.

Thôi An Tĩnh suy nghĩ một chút: “Ở nhà của... một người bạn.”

Lúc này, Tạ Hành Ngôn vẫn chưa về từ trường học. Cô bước vào bếp, dự định chuẩn bị bữa tối trước. Phía sau cô có một “cái đuôi nhỏ” đang ngậm quả bóng, muốn cô chơi cùng.

Thôi An Tĩnh lấy quả bóng ra khỏi miệng nó và ném về phía sô pha, Tiểu Bạch lập tức quay lại để nhặt bóng.

Tạ Câu Nguyệt nghi ngờ: “Sao tự nhiên cô lại cười?”

“Không có mà.”

“Thôi An Tĩnh, cô có gì đó không bình thường lắm.”

“Tôi thì có gì mà không bình thường.” Cô mở tủ lạnh, ngẫm nghĩ hôm nay nên nấu món gì, rồi nói: “Câu Nguyệt, cô giúp tôi tìm phòng nhé.”

“Giá rẻ một chút.” Cô bổ sung.

“Giá rẻ? Cô hết tiền rồi?” Tạ Câu Nguyệt không kìm được mà hỏi.

“Ừm, hơi kẹt một chút.” Thôi An Tĩnh lấy ra hai quả cà chua, thành thật đáp: “Chẳng phải cô biết rồi sao, tôi vừa mới mua nhà, nghèo kiết xác luôn.”

Thôi An Tĩnh đã nhắc đến chuyện mua nhà này cách đây không lâu, rằng cô muốn định cư ở Hương Lâm, nên bây giờ Tạ Câu Nguyệt tự nhiên nghĩ cô đã mua nhà ở Hương Lâm.

“Vậy tôi tìm nhà ở Hương Lâm cho cô nhé?”

“?”

“Sao lại phải tìm nhà ở Hương Lâm?”

“Chẳng phải cô đã mua nhà ở Hương Lâm rồi sao, sau này chuyển đến ở cũng tiện.”

Thì ra là cô ấy hiểu lầm, Thôi An Tĩnh mỉm cười, nhìn Tiểu Bạch và làm động tác giả, nhanh chóng giấu quả bóng ra sau lưng, cô nói: “Cô nhầm rồi, tôi không mua nhà ở Hương Lâm, tôi mua ở Nghi Đồng.”

“Chẳng phải cô muốn chuyển đến Hương Lâm à?”

“Nghĩ lại thì...” Tiểu Bạch phát hiện có gì đó không đúng, quay lại ngồi trước mặt cô, đôi mắt dán chặt vào tay cô, thông minh thật đấy. Thôi An Tĩnh cười cười: “Hương Lâm cô đơn quá, Nghi Đồng vẫn tốt hơn.”

Tạ Câu Nguyệt ở đầu dây bên kia trêu chọc cô, dù biết lý do thật sự nhưng cũng không vạch trần.

Còn lý do gì khác nữa chứ.

Chẳng phải vì ở Nghi Đồng có ai đó sao.

Thôi An Tĩnh không phủ nhận, chỉ nói: “Tạm thời đừng nói cho anh ấy biết.”

“Tôi không nói.” Tạ Câu Nguyệt cố nhịn cười, rồi tiếp tục: “À đúng rồi, chiều mai có buổi ra mắt phim mới, chân cô ổn chứ?”

“Ổn rồi, mấy ngày nay đỡ nhiều rồi.”

“Vậy tốt, mai đừng mang giày cao gót nhé.”

“Được.”

“Thế hôm nay vậy nhé, mai gặp lại.”

“Ừm.”

Cúp máy xong, Thôi An Tĩnh ném quả bóng đang giấu ra ngoài, sau đó cô đi vào phòng lấy túi xách, chuẩn bị ra siêu thị mua chút hoa quả và rau củ.

Tiểu Bạch thấy cô đeo túi lên vai, lập tức bỏ qua quả bóng, bám sát cô, lo sợ cô lại biến mất như lần trước.

Nghĩ một lúc, Thôi An Tĩnh thấy tội khi để nó ở nhà chờ, nên quyết định dẫn nó đi siêu thị cùng. Cô vừa đeo dây dắt chó lên thì nghe thấy tiếng nhập mật khẩu cửa, sau đó cửa mở ra, Tạ Hành Ngôn xách cặp công văn bước vào. Thấy cô đứng ở cửa, anh khựng lại rồi hỏi: “Đi đâu đấy?”

“Siêu thị.”

“Anh đi cùng em.”

“Được thôi.” Cô mỉm cười. Hiện tại cô đặc biệt thích những ngày được ở bên cạnh anh.

Khi bước vào siêu thị, Tạ Hành Ngôn đi phía sau đẩy xe, Tiểu Bạch được đặt trong xe đẩy, trông chẳng khác gì một đứa trẻ nhỏ đi siêu thị cùng bố mẹ.

Thôi An Tĩnh đi thẳng đến khu hoa quả, chọn mấy hộp trái cây. Ngày nay, giá trái cây ngày càng đắt đỏ, vài hộp thôi đã ngốn cả trăm đồng, khiến cô có chút xót xa. Sau khi mua nhà, trong tay cô chỉ còn chưa đến năm mươi ngàn đồng, lại còn phải chi trả tiền thuê nhà và phí sửa chữa, cô thật sự đang rất eo hẹp.

Nhưng cô đã làm phiền Tạ Hành Ngôn nhiều lần, giúp anh lấp đầy tủ lạnh là điều nên làm.

Mua xong trái cây, cô lại đi chọn rau củ. Cô nhận ra Tạ Hành Ngôn rất thích ăn bò bít tết, nhanh chóng lấy hơn chục hộp loại anh hay mua.

“Em định lấp đầy tủ lạnh nhà anh đấy à?” Tạ Hành Ngôn hỏi.

Bị phát hiện rồi.

“Em ăn hết đồ rồi, nên em phải mua thêm chứ.”

“Vậy mua nhiều một chút.” Tạ Hành Ngôn thuận theo lời cô, dẫn cô đến khu đồ gia dụng, chọn một đôi dép lê màu hồng và ném vào xe đẩy.

Cô suýt quên mất, mấy ngày nay ở nhà toàn mang dép của anh. Thôi An Tĩnh cảm thấy hơi ngại.

Sau khi đi qua khu đồ gia dụng, họ tiếp tục đến khu điện tử và khu bánh kẹo. Cùng nhau đi siêu thị là một việc mang lại cảm giác rất thoải mái, như thể họ đang dần bước vào cuộc sống của nhau, có một sự thâm nhập rất tự nhiên.

Trên đường về, Thôi An Tĩnh quay sang hỏi anh: “Tối nay để em nấu ăn được không?”

Mấy ngày nay đều là Tạ Hành Ngôn nấu, mà đã sống cùng nhau, nguyên tắc là người không nấu thì phải rửa bát, nhưng anh lại không để cô đụng vào bất cứ việc gì. Thôi An Tĩnh cảm thấy mình như được nuông chiều.

Tạ Hành Ngôn chỉ nghĩ cô không muốn làm phiền anh, anh đáp: “Chân em chưa lành, anh chăm sóc em là chuyện đương nhiên.”

“Em không có ý đó.” Thôi An Tĩnh chớp mắt: “Em vẫn còn nợ anh một bữa ăn mà.”

Bữa ăn này cô đã nợ từ năm ngoái, sau đó đặt bàn ở nhà hàng Trúc Nê nhưng chưa kịp đi ăn.

Nghĩ đến tất cả những chuyện xảy ra tối nay, câu nói này nghe như một lời từ biệt, sau nhiều lần bị từ chối trước đó, bây giờ Tạ Hành Ngôn vẫn còn chút ám ảnh.

“Hay là để hôm khác nấu?”

Câu nói ấy khiến cô cảm thấy như không ai tin vào tài nấu nướng của mình, đâu có khó ăn đến mức đó? Cô tức giận quay mặt đi, không muốn để ý đến anh.

Khi về đến nhà, Thôi An Tĩnh vẫn không có ý định muốn nói chuyện với anh. Tạ Hành Ngôn đành phải đặt đồ xuống rồi đi dỗ dành cô.

“Anh không có ý đó.”

Thôi An Tĩnh không nhìn anh, cũng không muốn nghe anh nói, cô cảm thấy ngượng ngùng.

Cô phải nói sao đây? Có nên nói cho anh biết tối nay cô dự định thổ lộ tình cảm với anh không? Câu nói đó cô không thể thốt ra.

Cô đã nghĩ đến cách thể hiện tinh tế nhất, đó là nấu cho anh một bữa ăn, rồi bảo anh rằng mẹ cô từng nói, nếu thích một người, hãy nấu cho họ một bữa ăn, trước tiên chiếm được dạ dày của họ. Còn nếu không chiếm được? Thì tính sau.

“An Tĩnh?” Bây giờ Tạ Hành Ngôn cũng cảm thấy không hiểu nổi tính tình của cô. Những ngày gần đây, anh rõ ràng cảm nhận được cô đang dần mở lòng với mình, nhưng cũng không dám tự tin một cách mù quáng. Anh cảm thấy khá bối rối: “Em hãy nghe anh, anh thật sự không có ý đó.”

Thôi An Tĩnh ôm chặt cái gối, không biết phải mở lời thế nào, trái tim cô đập loạn nhịp. Hay là, cứ nói thẳng ra đi.

Nói cho anh biết, cô thích anh.

Đúng lúc cô định làm như vậy, chuông cửa nhà Tạ Hành Ngôn vang lên. Cô nhìn anh, trong lòng trải qua một hồi đấu tranh tâm lý, cuối cùng vẫn nhượng bộ.

“Anh ra mở cửa đi.”

Tạ Hành Ngôn đành phải nghe lời, ra mở cửa xem ai, kết quả ngoài cửa lại là Trịnh Nhã Hân.

“Anh Hành Ngôn.” Cô ta khóc nức nở gọi.

Tạ Hành Ngôn theo phản xạ nhìn vào trong nhà, không cho cô ta vào.

“Em đến đây làm gì?”

“Em… em…” Vừa nói ra được chữ đầu tiên, Trịnh Nhã Hân không kìm nổi đã khóc: “Em… muốn hỏi anh, anh thật sự thích Thôi An Tĩnh đến vậy sao!?”

“Cô ấy đã từ chối anh rồi, anh vẫn thích cô ấy! Huhuhu…”

Trịnh Nhã Hân không hề để ý đến hình tượng mà khóc lớn, tiếng khóc vang vọng khắp hành lang khiến Tạ Hành Ngôn cau mày.

Cô ta tiếp tục nói: “Cô ấy sẽ không thích anh đâu! Huhu… cho dù có ở bên anh, cô ấy cũng sẽ không công khai tình cảm, chờ vài năm nữa, cô ấy sẽ bỏ anh thôi, huhu…”

Lúc này Chu Xu mới đuổi kịp, quả nhiên nhìn thấy Trịnh Nhã Hân say khướt đứng trước cửa nhà Tạ Hành Ngôn. Cô ta chạy lại kéo Trịnh Nhã Hân, mặt đầy áy náy: “Xin lỗi, cậu ấy say rồi.”

Trịnh Nhã Hân tựa vào vai cô ta mà khóc, Chu Xu cũng thấy đau lòng: “Anh Hành Ngôn, cậu ấy thật lòng thích anh.”

Tạ Hành Ngôn nhìn Chu Xu: “Để anh nói vài câu với em ấy.”

Chu Xu gật đầu, buông tay Trịnh Nhã Hân để cô ta đứng thẳng dậy, rồi đi đến chỗ thang máy đợi.

Cô ta cần một câu trả lời từ chối thật sự.

Trịnh Nhã Hân đứng không vững, nhưng thật ra đầu óc cô ta vẫn tỉnh táo về những gì mình đang làm. Cô ta không nhìn rõ được hình dáng của anh, nhưng giọng nói thì cô ta nhớ rất rõ, đến nỗi nhiều ngày sau, cô ta vẫn còn nhớ câu nói ấy.

Anh nói: “Trịnh Nhã Hân, anh luôn chỉ xem em như em gái.”

Đóng cửa lại, trở về phòng khách, Thôi An Tĩnh không ngồi trên sô pha, cũng không ở trong bếp. Anh đi đến gõ cửa phòng ngủ khách, bên trong vọng ra tiếng cô.

“Em hơi mệt, muốn nằm nghỉ một lát.”

Tạ Hành Ngôn còn định nói gì đó, nhưng động tác giơ tay lại dừng lại, cuối cùng chỉ để lại một câu: “Ngày mai anh sẽ đi Hương Lâm.”

Trong phòng truyền ra một tiếng: “Ừ.”

Cô không hỏi anh khi nào trở về.

Anh đứng bên cửa chờ một lát, nhưng cuối cùng vẫn không đợi được cánh cửa mở ra, đành thất vọng rời đi.

Thôi An Tĩnh nằm sấp trên giường, giữa trán cô ánh lên nỗi buồn rầu.

Khi nãy, khi Tạ Hành Ngôn mở cửa, cô nghe thấy giọng Trịnh Nhã Hân. Khi trở về phòng ngủ, cô lại vô tình nghe được những câu cô ta nói.

Trong mắt người khác, Tạ Hành Ngôn luôn là người yêu mà không có được.

Chiều hôm sau, tại buổi họp báo, Thôi An Tĩnh với tư cách là diễn viên chính, được người dẫn chương trình hỏi vài câu. Hai câu đầu tiên khá thông thường, nhưng câu hỏi sau lại mang ý nghĩa sâu sắc hơn.

Người dẫn chương trình giơ micro lên hỏi: “Tôi muốn hỏi An Tĩnh, đến giờ phút này, cô có điều gì nuối tiếc không?”

Ý định của người dẫn chương trình là muốn hỏi, liệu sự nổi tiếng năm nay có khiến cô nhớ lại hai năm bị lãng quên, có điều gì nuối tiếc hay không.

Trước khi lên sân khấu, Tạ Câu Nguyệt đã đưa cho cô xem kịch bản, các câu hỏi của người dẫn chương trình đều có câu trả lời tiêu chuẩn, chỉ là hình thức, nói theo ý muốn của fan để họ hiểu rõ hơn.

Thôi An Tĩnh nhìn vào chiếc camera bên dưới, khi nâng micro lên, gương mặt của Tạ Hành Ngôn thoáng hiện lên trong đầu cô.

Cô bỏ qua phần chuẩn bị, đối diện với hàng loạt camera, mỉm cười với một lòng dũng cảm như vũ bão mà mở miệng: “Có, không biết… người tôi thích có còn thích tôi hay không.”

Câu nói vừa thốt ra, mọi người trên sân đều nhìn về phía cô, có người thì ngạc nhiên, có người thì khó hiểu. Thôi An Tĩnh vẫn bình thản, giữ dáng vẻ thanh lịch khi cầm micro được đưa tới, không hề bị những ánh đèn flash điên cuồng ảnh hưởng.

Cô thật sự muốn nói, em thích anh, không biết anh có còn thích em hay không.

Cô không biết anh có thể nghe thấy hay không, chỉ là cô nghĩ vậy nên nói ra thôi.

Bình Luận (0)
Comment