Trời đất quay cuồng, không biết thế nào mà từ phòng ngủ chuyển sang phòng tắm, trước bồn rửa mặt có một chiếc gương lớn và sáng.
Thôi An Tĩnh ngồi trên đó, lưng tựa vào gương, cằm bị người ta nắm giữ, đầu bị nâng lên, môi bị hôn tới mức không còn cảm giác dưới chân.
Khi cô cảm thấy mình sắp nghẹt thở, động tác của anh cuối cùng cũng dừng lại, lưỡi anh rút ra, buông cô ra. Thôi An Tĩnh ôm ngực, thở hổn hển.
Đây là lần đầu tiên cô nhận một nụ hôn mãnh liệt như vậy, còn hơn cả lần anh say rượu trước đó.
Ánh đèn trong phòng tắm sáng rõ, soi rõ gương mặt không tì vết của cô, và cả d ục vọng trong mắt anh cũng hiện ra không chút che đậy. Anh nhìn chằm chằm vào cô, Thôi An Tĩnh bối rối quay đầu đi, trong lúc đó, ánh mắt cô lướt qua gương và thấy hình ảnh chính mình, khuôn mặt đỏ ửng, ánh mắt lấp lánh ánh nước.
Với tư thế này, Tạ Hành Ngôn lại cúi xuống hôn cô lần nữa, giữ lấy đầu cô, ghé sát môi cô thì thầm: “Đừng nhắm mắt.”
Đây là yêu cầu gì thế! Rất nhanh, cô hiểu được ý đồ của Tạ Hành Ngôn. Anh xoay cô lại, chỉ cần xoay nhẹ đầu là có thể nhìn thấy tư thế họ đang hôn nhau trong gương.
——Người khác anh đã thấy rồi, nhưng chưa thấy chúng ta.
Thôi An Tĩnh vừa giận vừa xấu hổ. Nhưng rất nhanh cô đã bị cuốn vào cảm xúc, vòng tay tự động quấn quanh cổ anh, cả người dán chặt vào anh, cô cảm nhận được phản ứng của anh rõ ràng, hàng mi khẽ run rẩy.
Suốt một tiếng liền, son môi của Thôi An Tĩnh bị trôi sạch, ngược lại, màu môi của anh còn đậm hơn cả cô. Cô ngẩn người, đưa tay lên, cổ tay có chút tê dại.
Tạ Hành Ngôn mở vòi nước, tỉ mỉ rửa sạch từng ngón tay thon thả của cô, không bỏ sót kẽ nào.
Thôi An Tĩnh như mất hồn, vừa rồi cô… sao lại đồng ý với anh…
Khi tỉnh táo lại, cô không kìm được mà đẩy tay anh ra. Nhìn thấy tay anh bao bọc lấy đôi tay của mình, hình ảnh lúc nãy lại hiện ra trong đầu cô, anh cũng chính là người đã dẫn dắt cô…
Cơn say của Tạ Hành Ngôn đã sớm tan, anh thả cô ra, cố ý hỏi: “Không phải em bảo là tay run sao?”
“…”
“…”
Thôi An Tĩnh vốc nước hất thẳng vào mặt anh.
“Đồ không biết xấu hổ.”
Tạ Hành Ngôn tránh được phần lớn, nhưng vẫn không ít nước chảy xuống từ xương mày, từng giọt lăn xuống, toát lên vẻ quyến rũ lạ kỳ. So với Thôi An Tĩnh, quần áo của anh lộn xộn hơn nhiều, hai nút áo trước ngực đã mở, xương quai xanh cùng phần da dưới đó đều lộ ra, trong khi quần áo cô vẫn chỉnh tề, nhìn qua thì rõ ràng là cô chiếm lợi hơn.
Đúng vậy, lúc nãy tay anh rất quy củ, chẳng dám chạm vào đâu cả.
Lúc này, Tạ Hành Ngôn cũng nhớ lại những gì vừa làm, có hơi không tự nhiên, anh khẽ ho vài tiếng rồi rút lui khỏi phòng tắm.
“Em tắm trước đi, anh đi lấy quần áo cho em.”
Chạy cũng nhanh thật.
Thôi An Tĩnh sấy khô tóc rồi nằm xuống giường ngủ. Mười mấy phút sau, một bên giường lún xuống, làm cô giật mình tỉnh dậy. Mở mắt ra, cô thấy Tạ Hành Ngôn đang nằm cạnh, lúc này cô mới nhớ ra, đây không phải là phòng của cô!
Cô hốt hoảng ngồi dậy.
Tạ Hành Ngôn cũng nghiêng người lại gần.
“Sao thế?”
Cô kéo chăn định xuống giường, nhưng tay lại bị anh giữ chặt và kéo trở lại.
“Em về phòng mình ngủ.”
“Ừm, nhưng ôm một chút đã.”
“Vừa nãy vẫn chưa ôm đủ à.” Cô không nhịn được hỏi.
“Chưa.” Tạ Hành Ngôn ôm lấy cô từ phía sau: “Ôm anh đi.”
Hôn anh đi.
Giúp anh đi.
Thôi An Tĩnh bây giờ không thể chịu nổi khi nghe anh nói những lời như vậy, cơ thể cô bất giác run rẩy, cho đến giờ đôi môi cô vẫn còn hơi tê.
Tối nay cô quá mệt, được anh ôm vào lòng, chẳng mấy chốc lại ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, cô phát hiện mình đã nằm trong phòng của chính mình, có lẽ là sau khi cô ngủ, Tạ Hành Ngôn đã bế cô về.
Rửa mặt xong, bước ra khỏi phòng ngủ, cô thấy bữa sáng đã được anh chuẩn bị sẵn trên bàn, phía dưới có kẹp một tờ giấy.
——Anh xuống dưới dắt chó đi dạo, nếu em dậy thì ăn sáng trước nhé.
Nét chữ mạnh mẽ, cứng cáp, đầy sự tự tin, chữ anh rất đẹp.
Thôi An Tĩnh ngồi xuống, cầm lấy một miếng sandwich, điện thoại reo lên, là Tạ Câu Nguyệt gọi đến, nói rằng đã tìm được căn nhà phù hợp.
Thôi An Tĩnh cắn một miếng sandwich, vị phô mai ngập tràn, cô rất thích.
“Được, chiều nay tôi đi xem nhé.”
Cô uống hết ngụm sữa cuối cùng, đúng lúc Tạ Hành Ngôn cũng trở về. Sáng nay vừa có mưa, bên ngoài vẫn còn ẩm ướt, anh dẫn Tiểu Bạch vào phòng tắm để rửa chân cho nó, khi anh bước ra, Thôi An Tĩnh đã ngồi trên ghế sô pha chờ anh.
Tạ Hành Ngôn bước tới.
Anh ngồi xuống, ngón tay lạnh buốt khẽ chạm vào má cô, nghĩ rằng cô vẫn còn giận chuyện tối qua.
“Tối qua là lỗi của anh, đừng giận anh nữa nhé.”
Thôi An Tĩnh liếc nhìn anh một cái, cô chỉ đang suy nghĩ một chút thôi, sao lại bị anh hiểu nhầm là không muốn nói chuyện với anh chứ.
Cô lắc đầu: “Em không giận, nhưng có chuyện này em muốn nói với anh.”
“Chuyện gì thế?”
“Em đã nói với anh là em đang tìm nhà rồi đúng không? Chiều nay em sẽ đi xem nhà với Câu Nguyệt, có thể vài ngày nữa em sẽ dọn đi.”
“Ở đây không được sao?” Tạ Hành Ngôn ôm cô.
“Làm phiền anh quá…”
“Anh là bạn trai của em, không có chuyện phiền hay không phiền.” Tạ Hành Ngôn ngắt lời cô: “Hơn nữa, sau khi đã xảy ra chuyện như vậy, anh không yên tâm khi em ở ngoài.”
“Nhưng mà…”
“An Tĩnh.” Tạ Hành Ngôn không để cô có cơ hội nói tiếp: “Anh không muốn xa em.”
Thôi An Tĩnh im lặng.
Anh như thể bị cái gì nhập vào, hoặc là đã quá hiểu cô, cứ động một chút lại giở bộ dạng này ra.
“Nhưng mà Câu Nguyệt đã tìm xong rồi, em vẫn muốn đi xem thử.”
“Vậy thì anh đi cùng em.”
“Anh không đến trường sao?”
“Chiều nay không có tiết.”
Đến buổi chiều khi đi xem nhà, Thôi An Tĩnh mới nhận ra việc dẫn theo Tạ Hành Ngôn là một sai lầm lớn.
Khi họ rời khỏi khu nhà, Chu Nhân Hoài kìm nén cơn giận: “Cậu cố tình đến gây sự phải không?”
Tạ Hành Ngôn nhấc bàn tay đang nắm tay Thôi An Tĩnh lên: “Không, tớ chỉ đi cùng bạn gái thôi.”
Ba chữ “bạn gái” này, trong vòng hai tiếng đồng hồ, Chu Nhân Hoài nghe tới mức muốn phát ốm.
Lẽ ra anh ấy không nên nhiệt tình thay Tạ Câu Nguyệt đi chuyến này.
Anh ấy thật sự không chịu nổi nữa, tự mình lái xe bỏ đi.
“Anh thật sự không phải cố ý gây sự chứ?” Lên xe rồi, Thôi An Tĩnh suy nghĩ một lúc, nghiêm túc hỏi.
“Không phải.” Tạ Hành Ngôn trả lời tỉnh bơ, không đổi sắc mặt.
“Nhưng em thấy nơi đó thật sự rất ổn…” Cô chưa kịp nói hết câu, nửa người đã bị anh kéo vào lòng, hai cánh tay cô chống lên ngực anh, đôi môi Tạ Hành Ngôn áp sát cổ cô nhưng không hẳn là một nụ hôn, khiến cô nhạy cảm tới mức muốn tránh né.
“Em yên tâm, trước khi em đồng ý, anh tuyệt đối sẽ không làm gì.”
Thôi An Tĩnh xoay người, mặt hơi nóng lên.
Là chuyện đó sao? Cô chỉ là không muốn nợ anh quá nhiều, muốn bình đẳng mà yêu đương với anh.
Không thể thoát ra, Thôi An Tĩnh đành thỏa hiệp: “Vậy em sẽ trả tiền thuê nhà cho anh.”
Tạ Hành Ngôn chỉ cảm thấy dùng mấy chữ này trong mối quan hệ của họ nghe thật mới mẻ, nhưng rất nhanh đã đồng ý. Nếu không đồng ý, cô nhất định sẽ không chịu.
“Tiếp theo em muốn đi đâu?”
“Về nhà?”
“Vậy đi cùng anh đến trường nhé?” Tạ Hành Ngôn hỏi, anh còn một buổi họp.
Thôi An Tĩnh suy nghĩ rồi gật đầu: “Cũng được.”
Khi Tạ Hành Ngôn công khai dẫn theo một cô gái đến trường, nhóm chat của sinh viên gần như bùng nổ.
“Thầy Tạ có một cô gái đi bên cạnh, còn nắm tay nhau nữa, chắc chắn là bạn gái rồi!”
“Từ giờ trở đi tôi không muốn đến lớp của thầy Tạ nữa, phát một bài “thất tình-ing” nào.”
“Tôi nữa.”
“Cô ấy đeo khẩu trang và đội mũ, không thấy rõ mặt, nhưng người khiến thầy Tạ rung động chắc chắn rất xinh!”
“Nhỏ nhỏ xinh xinh, nhìn hai người rất hợp nhau!”
…
Các thầy cô khác cũng không khỏi ngạc nhiên.
Khi họ vừa bước ra khỏi thang máy, đúng lúc gặp hiệu trưởng, nhìn thấy bên cạnh Tạ Hành Ngôn có một cô gái, lại còn nắm tay nhau, mối quan hệ này rõ ràng không cần hỏi. Vị hiệu trưởng suýt nữa đã định giới thiệu cháu gái của mình cho anh, may mà chưa gây ra chuyện hiểu lầm lớn.
Hiệu trưởng bước ra khỏi thang máy, trêu đùa: “Thầy Tạ, nhớ đến họp nhé, đừng trễ đấy.”
Tạ Hành Ngôn mỉm cười, vẻ mặt nhẹ nhàng như gió xuân: “Không đâu ạ.”
Dọc đường đi, gặp không ít giáo viên chào hỏi Tạ Hành Ngôn, mãi cho đến khi vào văn phòng, đóng cửa lại, Thôi An Tĩnh nghĩ thầm, anh chắc chắn là cố tình.
Thôi An Tĩnh ngồi vào ghế của anh, tháo khẩu trang ra, khẽ hừ một tiếng: “Không ngờ anh lại thích khoe khoang đến vậy.”
Tạ Hành Ngôn rót cho cô một ly nước, anh nhướng mày: “Lần đầu tiên anh khoe bạn gái đấy.”
“Thầy Tạ, phải học cách khiêm tốn chứ.” Thôi An Tĩnh uống một ngụm nước: “Không thì sẽ bị ghét đấy.”
“Cố Minh thì sao?”
“Liên quan gì đến anh ta?” Cô ngẩng đầu nghi hoặc.
Tạ Hành Ngôn thản nhiên đáp: “Trước mặt bao nhiêu người mà tặng, hoa, cho, em.”
“Em không có nhận.”
“Nhưng anh ta đã tặng.”
“Nhưng anh ta không học ở Đại học Nam.”
“Cũng đúng.” Tạ Hành Ngôn dường như thấy cô nói có lý, suy nghĩ vài giây rồi gật đầu: “Lần tới khoe trước mặt anh ta.”
“…”
“…”
Thôi An Tĩnh không nhịn được mà bật cười, đẩy nhẹ anh: “Mau đi họp đi, coi chừng trễ giờ đấy.”
“Vậy em ở đây đợi anh nhé.” Tạ Hành Ngôn lấy cho cô một tấm chăn, đắp lên chân cô: “Nếu buồn ngủ thì ngủ một lát.”
Anh lấy cuốn sổ trên bàn, cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Cuộc họp kéo dài khá lâu, Thôi An Tĩnh phải đợi trong văn phòng hơn một tiếng rưỡi mới xong. Trên đường về, Tạ Hành Ngôn nắm vô lăng: “Vừa nãy mẹ gọi điện, bảo anh đưa em về nhà ăn cơm.”
“Bà ấy biết chúng ta đang hẹn hò rồi sao?”
“Có lẽ là do mấy hôm nay Câu Nguyệt ở nhà, chắc nó đã kể với họ.” Tạ Hành Ngôn quay đầu nhìn cô: “Nếu em chưa sẵn sàng, chúng ta không cần về.”
“Nhưng không về thì lại bất lịch sự.”
“Không sao đâu, anh có thể nói là vấn đề của anh.”
“Chọc anh thôi.” Thôi An Tĩnh không nhịn được cười: “Em rất thích dì ấy, em đồng ý đi.”
“Thích bà ấy, không thích anh sao?”
…
Thôi An Tĩnh không nhịn được mà bật cười, có gì để tranh cãi chứ. Đúng lúc gặp đèn đỏ, dừng xe, Thôi An Tĩnh tranh thủ cúi xuống hôn anh một cái.
“Hài lòng chưa?”
Tạ Hành Ngôn nhếch môi cười, rõ ràng là rất hài lòng, nhưng vẫn không quên véo nhẹ má cô, trêu chọc: “Phía trước có xe đấy, chú ý chút được không, cô ngôi sao của anh?”
Anh không nói thì cô cũng suýt quên mất, vội vàng đưa tay lên che miệng, đúng là giấu đầu hở đuôi. Nếu vừa nãy có paparazzi, chắc hẳn họ đã chụp được không ít hình rồi.
Thấy bộ dạng nửa đùa nửa thật của anh, Thôi An Tĩnh giả bộ tỉnh bơ: “Nhưng mà, chẳng phải anh cũng rất thích sao?”
Nghe vậy, Tạ Hành Ngôn khởi động xe, nhếch môi cười.
Đi được một đoạn, anh đỗ xe bên lề, tắt đèn xe, tháo dây an toàn, rồi nghiêng người áp sát cô.
“Muốn làm lại không?”