Giai Thoại Bình Yên - Phục Kinh Sơ

Chương 63

Sau một hồi ầm ĩ, hai người đi siêu thị mua ít trái cây, suýt nữa thì không kịp giờ ăn cơm. Vừa bước vào cửa, tay của Thôi An Tĩnh được Tạ Hành Ngôn nắm chặt trong tay đã bị Thôi Lâm Như kéo qua. Anh đứng ở cửa nhìn theo bóng lưng hai người phụ nữ, cảm giác bất lực dần xuất hiện.

Thôi Lâm Như cười tươi kéo Thôi An Tĩnh đi thẳng vào phòng ăn, dì giúp việc trong nhà vừa lúc đang bưng các món ăn lên bàn: “Sau này hãy đến đây nhiều hơn, đừng khách sáo, cứ xem như nhà của mình nhé.”

Thôi An Tĩnh liếc nhìn Tạ Hành Ngôn đang bị họ bỏ lại phía sau, cô hơi đỏ mặt: “Vâng ạ.”

Vào bàn ngồi, Tạ Hành Ngôn và Tạ Trác Xương ngồi cùng một bên. Ban đầu Tạ Hành Ngôn muốn ngồi cạnh Thôi An Tĩnh nhưng bị Tạ Câu Nguyệt chiếm mất chỗ, bây giờ đành ngồi cùng bố, bởi hai người phụ nữ kia chẳng thèm để ý gì đến họ.

Trên bàn ăn ở nhà, Tạ Hành Ngôn rất ít khi nói chuyện, là thói quen từ nhỏ đến lớn. Nhưng hôm nay Tạ Trác Xương lại nói khá nhiều, không ngừng hỏi anh.

“Hành Ngôn, công việc ở trường dạo này thế nào?”

“Vẫn ổn ạ.”

Hầu hết các câu hỏi đều xoay quanh công việc, Tạ Hành Ngôn trả lời ngắn gọn từng câu, không mấy hứng thú.

Có lẽ tâm trí anh đều để dồn hết bên phía đối diện, Tạ Trác Xương nhìn thoáng qua vết đỏ trên cổ anh, mới đây thôi, còn rất mới, ông vội quay mặt đi, không tiện nói thêm gì nữa. Nói nhiều cũng vô ích, vì rõ ràng đầu óc con trai không ở đây.

Sau bữa ăn, Tạ Câu Nguyệt cũng tham gia vào cuộc trò chuyện với Thôi An Tĩnh. Hai người ngồi sát nhau, câu chuyện chủ yếu xoay quanh Tạ Hành Ngôn. Họ kể về lúc anh còn nhỏ, nghịch ngợm không chịu được, một lần chạy vào vườn rau của bà nội, nhổ sạch cả luống cây non.

Nghe xong, Thôi An Tĩnh khó có thể tưởng tượng hai hình ảnh ấy là cùng một người.

Tạ Câu Nguyệt cũng nói: “Không ngờ đúng không? Giờ thì trưởng thành hơn nhiều rồi.”

Thôi Lâm Như cười: “Nhưng dì thấy giờ nó hơi ít nói quá, hồi nhỏ thì đáng yêu hơn, nói nhiều.”

Thôi An Tĩnh chợt nhớ tới những lúc bình thường của Tạ Hành Ngôn, có những khi anh nói khá nhiều, ví dụ như lúc uống rượu…

Tạ Hành Ngôn bị Tạ Trác Xương gọi vào thư phòng để bàn công việc. Khi ra ngoài, anh vừa lúc nhìn thấy Thôi Lâm Như đang cầm hai, ba hộp trang sức đi xuống cầu thang. Anh liếc mắt: “Mẹ cầm nhiều trang sức vậy làm gì thế?”

“Tặng cho An Tĩnh.”

Ánh mắt của Tạ Hành Ngôn lại nhìn vào mấy hộp trang sức kia, anh lập tức giữ mẹ lại: “Mẹ định đưa mấy thứ này như phí chia tay để cô ấy rời xa con đấy à?”

Thôi Lâm Như suýt thì tát anh một cái: “Con nói bậy bạ gì thế, mẹ đương nhiên là tặng cho An Tĩnh.”

“Ý con là, mẹ làm vậy sẽ dọa cô ấy bỏ chạy mất.”

Nghe anh nhắc nhở, Thôi Lâm Như cúi đầu nhìn lại đống đồ trong tay. Bà vốn định tặng cả một bộ trang sức năm món, giờ còn bớt đi hai món mà vẫn nhiều sao?

Bà không kìm được mà nói: “Con trai, đừng có keo kiệt thế. Dù gì cũng là người có chút gia tài cơ mà.”

Tạ Hành Ngôn: “…”

Tuy nhiên, bà cũng thấy lời của Tạ Hành Ngôn có lý, thôi thì cứ để tự nhiên. Nếu thật sự khiến con bé sợ bỏ chạy thì cũng chẳng đáng.

Dù đã giảm bớt không ít, nhưng chiếc dây chuyền ngọc trai giá trị không hề nhỏ ấy vẫn khiến Thôi An Tĩnh suýt chút nữa thì hoảng hốt.

Thôi An Tĩnh vội vàng từ chối: “Dì, cái này quý giá quá, dì giữ lại đi ạ.”

Lần trước cô tham gia sự kiện thảm đỏ, thấy một ngôi sao nữ đeo chiếc dây chuyền này, giá trị hơn hai triệu.

Thôi Lâm Như lại trực tiếp lấy túi của cô, đút những món trang sức trị giá hàng triệu vào như đang tặng lì xì vào ngày Tết.

Thôi An Tĩnh không biết làm sao, cảm thấy gần như muốn khóc, nhìn về phía Tạ Hành Ngôn.

Tạ Hành Ngôn nhận lấy túi của cô, nắm lấy tay cô: “Không sao đâu, chúng ta về trước nhé.”

Thôi An Tĩnh ngạc nhiên nhìn anh.

Thôi Lâm Như ôm cô một cái: “Đi đường cẩn thận nhé, nhớ thường xuyên qua thăm dì.”

Cảnh tượng này, nếu cô cứ từ chối thì sẽ rất mất lịch sự, không biết điều. Cô cũng ôm lại Thôi Lâm Như, chân thành nói: “Cảm ơn dì, lần sau con lại đến thăm dì.”

Về đến chỗ ở, Tạ Hành Ngôn đưa túi cho cô, Thôi An Tĩnh nhận lấy với vẻ mặt khổ sở.

“Lúc trước anh dẫn bạn gái về nhà, cũng là kiểu tặng đồ thế này à?”

Đây là mấy triệu đấy.

Nghe cô hỏi vậy, Tạ Hành Ngôn nhíu chặt mày.

“Không có.”

“Hả?” Thôi An Tĩnh càng hoảng hốt hơn.

Nhìn thấy vẻ mặt cô, anh biết cô đang nghĩ sai, lập tức đưa tay xoa nhẹ mặt cô.

“Em tỉnh chưa?” Tạ Hành Ngôn nắm cằm cô, nâng mặt lên, nói từng chữ rõ ràng: “Ý anh là, anh chưa từng dẫn bạn gái về nhà, từ đầu đến cuối chỉ có mình em, em nghe rõ chưa?”

Thôi An Tĩnh chớp mắt, như hiểu như không gật đầu. Tạ Hành Ngôn thở dài, nhìn thấy cô cười khúc khích, anh ngẩng đầu lên: “Cười gì thế?”

Thôi An Tĩnh lắc đầu: “Không có gì.”

Thấy cô cười, Tạ Hành Ngôn cũng bất giác cười theo, anh đưa tay lấy túi của cô, mở hộp trang sức bên trong: “Tặng em cái này thì em cứ nhận đi, đừng có cảm thấy gánh nặng, nói thật, mẹ anh còn phải cảm ơn em nữa.”

Thôi An Tĩnh mở to mắt, ánh mắt lấp lánh: “Ồ? Cảm ơn em cái gì?”

Tạ Hành Ngôn uể oải nói: “Cảm ơn em cuối cùng cũng chịu thu nhận anh.”

Thôi An Tĩnh bật cười: “Sao anh lại nói về mình như vậy?”

“Đúng là vậy mà. Trước kia anh nhớ em tới mức không ngủ được, cả tháng đó anh ăn không ngon, ngủ không yên, mẹ đều thấy hết.” Tạ Hành Ngôn nói mà không chớp mắt.

“Nghe có vẻ như anh đang tính sổ chuyện cũ thì phải.” Cô học theo vẻ mặt anh, nhướng mày hỏi.

“Anh nào dám.” Tạ Hành Ngôn bật cười, ôm lấy cô: “Lúc nãy khi hai người nói chuyện ở dưới, bố gọi anh lên thư phòng nói chuyện một chút.”

“Chuyện gì vậy?”

“Bố muốn anh từ chức công việc ở trường để về quản lý công ty.”

Thôi An Tĩnh ở trong lòng anh ngẩng đầu lên: “Anh đã đồng ý chưa?”

“Chưa.” Anh nhìn cô: “Nhưng thu nhập ở trường chắc chắn không thể cao bằng làm việc ở công ty.”

“Anh thích làm gì thì cứ làm.” Thôi An Tĩnh nâng mặt anh lên, với tư cách là người chỉ có vài chục ngàn trong tay, cô không ngần ngại nói: “Em có thể kiếm tiền nuôi anh mà.”

Tạ Hành Ngôn mỉm cười: “Đợi em nói câu này lâu lắm rồi, không thì giờ đưa thẻ lương cho anh đi?”

“Anh thật sự muốn sao?”

Tạ Hành Ngôn nhướng mày.

“Đưa thì có thể đưa.” Thôi An Tĩnh do dự một lúc rồi nói: “Nhưng anh đừng mua đồ quá đắt, em cũng không có nhiều tiền đâu, nhưng chỉ là tạm thời thôi.”

Tiền từ hai bộ phim phải vài ngày nữa mới chuyển về.

Hôm đi xem nhà, anh đoán được rằng có thể cô đã bỏ hết tiền tiết kiệm mấy năm qua vào căn nhà đó. Anh không hỏi, nhưng cũng đoán được cô sẽ không muốn anh biết.

Bây giờ nghe cô nói ra, lại có ý nghĩa khác.

Anh hôn nhẹ lên trán cô: “Đùa với em thôi, căn nhà đó cũng không phải số tiền nhỏ, tiền của em thì cứ giữ cho cẩn thận.”

“Anh sẽ lo hết mọi chi phí sinh hoạt của em.”

“Nghe vậy thì có vẻ như em vẫn là cái người kiếm tiền ấy nhỉ.”

“Vậy thì cần bạn trai của em làm gì, không có ích gì sao?”

Thôi An Tĩnh suy nghĩ một chút rồi gọi anh: “Tạ Hành Ngôn.”

“Hử?”

“Em ở bên anh không phải vì tiền của anh đâu.”

Tạ Hành Ngôn cười: “Anh biết, vì em thích anh.”

Thôi An Tĩnh cười rạng rỡ: “Ừm, vì em thích anh.”

“Vậy thì thích cho thật tốt.” Tạ Hành Ngôn ôm cô, cảm giác trái tim đầy ắp: “Tất cả của anh đều là của em.”

“Vừa rồi bố còn nói một chuyện.”

“Chuyện gì vậy?”

Tạ Hành Ngôn mỉm cười, kéo một chút cổ áo, lộ ra vết hôn mới, thấp giọng nói: “Ông ấy bảo ở trường phải làm gương, bảo anh chú ý hình tượng một chút.”

Khuôn mặt Thôi An Tĩnh đỏ bừng. Vết hôn này là lúc trước cô hôn anh trong xe, lúc đó không nghĩ nhiều như vậy.

Nhìn vẻ mặt vui vẻ của anh, rõ ràng là rất thích thú với điều này. Cô cố nhịn một lúc, không biết nên phản bác thế nào, cuối cùng mở cổ áo trước mặt anh, để lộ phần xương quai xanh.

Khoảnh khắc đó, cô như một nàng yêu tinh dưới biển sâu, khẽ vẫy tay về phía anh.

“Anh có thể cắn lại em.”

Bình Luận (0)
Comment