Giai Thoại Bình Yên - Phục Kinh Sơ

Chương 64

Ánh đèn phía trên rực rỡ, Tiểu Bạch nằm trong ổ của mình gặm đồ ăn vặt dành cho chó như một sự bù đắp vì hôm nay không được ra ngoài chơi. Đột nhiên, có tiếng ly thủy tinh rơi vỡ vang lên. Nó ngẩng đầu, đôi tai giật giật, tứ chi vươn dậy, bước về phía phát ra âm thanh, dường như đó là hướng của bố mẹ.

Nó tiến gần lại, nhìn thấy một vũng nước lớn làm ướt cả tấm thảm lông xù, chỗ mà nó hay lăn lộn nhất. Nó hướng về hai người trên ghế sô pha: Gâu! Gâu!

Không ai để ý đến nó, Tiểu Bạch không nản lòng, đi thêm vài bước nữa. Bất ngờ, một chiếc gối ôm bị ném tới. Nó nhanh chóng né sang một bên, ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt giận dữ của bố. Một tiếng “gâu” yếu ớt không còn đủ can đảm để thốt ra.

Lúc này, Thôi An Tĩnh bị đè dưới thân anh, vừa rồi cô vô tình chạm phải ly nước trên bàn trà khi giơ tay lên, trong sự hỗn loạn, cô nghe thấy tiếng vỡ của chiếc ly. Hiện tại, đôi môi cô cuối cùng cũng có thể thở một cách tự do, cô bất giác khẽ nhổm người dậy, nhìn xuống sàn: “Có phải em làm rơi ly không?”

Vừa mới nhổm người lên được hai giây, eo cô bị kéo lại, ép xuống.

Giọng anh khàn đặc: “Không quan trọng.”

Bàn tay buông thõng bên mép sô pha của cô bị anh nắm chặt. Cô quay đầu, để lộ chiếc cổ thanh tú. Ánh mắt của người đàn ông phía trên dán vào làn da ấy, nghĩ đến câu cô vừa nói, anh nhanh chóng cúi xuống rồi cắn nhẹ và li3m qua: “Thật sự có thể để lại dấu sao?”

Anh vẫn nghĩ đến thân phận là người của công chúng của cô.

Thôi An Tĩnh khẽ cựa quậy vì có chút khó chịu.

Bàn tay anh rất chuẩn mực, chỉ đặt trên eo cô như để giữ vững.

Trong ánh nhìn mờ ảo, dấu hôn của anh hiện ra rõ ràng. Một sợi dây trong tâm trí cô đột nhiên đứt phựt, cô không kìm được mà nuốt khan.

Bàn tay khác của cô nắm lấy tay anh, đôi mắt lấp lánh.

“Anh không muốn chạm vào sao?”

Cô chạm vào những gân xanh nổi lên trên tay anh, biết rằng anh đã kìm nén tới mức nào.

Khoảnh khắc này, sự chịu đựng của Tạ Hành Ngôn đã đạt đến giới hạn, đôi mắt anh khóa chặt vào cô.

Thôi An Tĩnh thật sự muốn bật cười, cô không hiểu anh đang nhẫn nhịn cái gì.

Ngón tay cô từ từ luồn vào bên trong gấu áo sơ mi của anh, chạm vào làn da nóng rực, người đàn ông cuối cùng không thể nhịn được nữa, giữ lấy eo cô, cả hai đổi vị trí. Giờ cô đang nằm trên người anh.

Ngực anh rắn chắc, Thôi An Tĩnh chống tay lên đó, bất chợt cô khẽ rùng mình.

So với cảm giác nửa vời, khoảnh khắc thật sự chạm vào, cô duỗi thẳng đầu ngón chân, khẽ rên lên.

Cô nghĩ rằng anh sẽ dừng lại trên lớp áo, nhưng không ngờ anh lại luồn tay vào từ vạt áo.

Lớp vải đen bên trong bị đẩy lên trên.

Cô nhắm mắt lại, cảm giác chạm vào da thịt trở nên rõ ràng lạ thường. Một cảm giác kỳ lạ trỗi dậy. Cô bật ra một tiếng rên nhỏ, nắm lấy tay anh, mở mắt ra, bắt gặp ánh lửa h@m muốn trong đôi mắt anh.

Chính cô cũng không khác gì hơn.

Tạ Hành Ngôn hiểu ngay cô đang cảm thấy khó chịu ở đâu, anh rút tay ra, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc cô.

Khi cả hai đã bình tĩnh lại, Tạ Hành Ngôn nói: “Em yên tâm, chỉ cần em không cho phép, anh sẽ không làm gì cả.”

Thôi An Tĩnh nhắm mắt lại, ổn định hơi thở, trong lòng nghĩ, em lại mong anh đừng giữ quy tắc quá. Tuy nhiên, hôm nay cô quá mệt, chỉ muốn ngủ. Sau khoảnh khắc vừa rồi, cô cảm thấy mí mắt nặng trĩu, sắp không mở nổi nữa.

Thôi An Tĩnh cứ thế ngủ thiếp đi trong tư thế nằm trên người anh. Sáng hôm sau, khi rửa mặt, cô hồi tưởng lại tất cả những gì xảy ra tối qua, khuôn mặt đỏ bừng.

Khi ăn sáng, Tạ Hành Ngôn nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, cứ ngỡ cô bị ốm.

Hôm nay là cuối tuần, Tạ Hành Ngôn không cần đến trường, có thể dành trọn một ngày để ở bên cô. Cả hai ở nhà nửa buổi, Thôi An Tĩnh nằm trên đùi anh, buồn chán cầm điện thoại của anh lướt xem ảnh. Tuy nhiên, trong thư viện ảnh của anh chẳng có bao nhiêu, phần lớn đều là ảnh cô gửi qua. Trước khi họ ở bên nhau, ảnh của cô đã chiếm đến hai phần ba.

Cô có chút đắc ý, tiếp tục lướt lên, tình cờ nhìn thấy tấm ảnh năm ngoái khi đi xem phim cùng Tạ Câu Nguyệt. Khi ấy, cô và Tạ Hành Ngôn còn chụp chung một tấm, khi đăng lên đã nhận được vô số lời khen. Sau đó, nhân viên rạp phim tặng họ hai vé xem phim miễn phí.

“Vé đổi thưởng của anh còn không?” Cô hỏi.

“Vé gì cơ?” Anh không nhớ ra.

“Chính là vé này nè.” Thôi An Tĩnh đưa điện thoại cho anh, giải thích: “Hồi đó rạp chiếu phim có chương trình khuyến mãi, hai đứa mình mỗi người một vé.”

“Anh làm mất rồi đúng không?” Cô bật dậy khỏi đùi anh, nhìn anh chăm chú, như thể chỉ cần anh gật đầu, cô sẽ lập tức giết anh bằng ánh mắt.

Tạ Hành Ngôn mỉm cười nhìn cô, anh đặt cuốn sách đang đọc xuống, vào phòng sách lấy ra một cuốn khác. Bìa cuốn sách ghi “Lịch sử Kiến trúc Trung Quốc”, tác giả Lương Tư Thành. Anh đưa sách cho cô.

Thôi An Tĩnh khó hiểu nhận lấy, cúi xuống nhìn tên tác giả trên bìa. Cô lật qua vài trang, thấy có dấu vết đã đọc nhưng được bảo quản rất cẩn thận. Đột nhiên, cô lật đến một trang thì thấy có vật gì kẹp bên trong, lấy ra nhìn, chính là tấm vé đổi thưởng ấy.

Tạ Hành Ngôn nói: “Nhưng hạn sử dụng đã hết, giờ không đổi được nữa.”

Lúc đó, nhân viên rạp phim nói vé có hiệu lực trong một năm, bây giờ thì đã quá hạn từ lâu.

Cô chưa từng để ý đến điều đó, cầm tấm vé lên nhìn kỹ. Cảm giác này thật kỳ lạ, cô không bao giờ nghĩ có một ngày, cô sẽ ở bên Tạ Hành Ngôn.

“Vậy còn vé của em đâu?” Tạ Hành Ngôn đột nhiên hỏi.

Động tác của Thôi An Tĩnh khựng lại.

“Em làm mất rồi đúng không?” Anh bắt chước giọng điệu của cô, lười biếng nhìn cô chằm chằm.

Thôi An Tĩnh không nói gì.

“Không sao, mất rồi thì mất thôi.” Anh cười, giả bộ an ủi cô: “Dù sao giờ nó cũng không còn tác dụng gì nữa, chỉ có thể giữ làm kỷ niệm.”

Nói xong, anh còn hỏi: “Em thấy đúng không?”

Giọng điệu của anh thật sự rất mỉa mai.

Thôi An Tĩnh cố nén cười, gật đầu: “Em thấy anh nói rất đúng.”

Tạ Hành Ngôn: “...”

Vừa dứt lời, anh lập tức biểu diễn một màn “biến sắc mặt” trước mắt cô.

Thôi An Tĩnh không nhịn được nữa, bật cười, vòng tay qua cổ anh: “Sao anh lại có hai bộ mặt thế này chứ.”

Tạ Hành Ngôn quay mặt đi.

“Em chỉ đùa thôi mà.” Cô không nỡ trêu anh thêm nữa, kéo mặt anh quay lại: “Ở khu Tây Thượng Vân Các.”

Mặc dù Thôi An Tĩnh đã đồng ý tạm thời ở lại nhà anh, nhưng đồ đạc ở Tây Thượng Vân Các vẫn chưa được thu dọn sang. Tạ Hành Ngôn thấp giọng hỏi: “Hôm nay dọn đồ sang nhé?”

“Nhưng bây giờ em muốn đi xem phim.”

“Xem xong rồi dọn cũng được.”

Anh thật sự rất kiên nhẫn.

Hai người dọn dẹp đơn giản rồi ra khỏi nhà. Gần đây không có phim mới nào ra rạp, phải chờ đến ngày Quốc tế Lao động. Cô chọn một bộ phim được đánh giá khá ổn, khi ngồi vào rạp cũng không có mấy người.

Cô kéo Tạ Hành Ngôn ngồi vào hàng ghế cuối cùng, ở góc khuất. Còn vài phút nữa là phim bắt đầu, ánh đèn trong rạp mờ ảo, cô cảm thấy tâm trạng có chút bồn chồn.

Ngẩng đầu lên, cô bắt gặp ánh mắt nửa như cười nửa như không của Tạ Hành Ngôn.

“Cố ý chọn chỗ này?”

Cô bình tĩnh đáp: “Em chỉ nghĩ chỗ này kín đáo, không bị ai quấy rầy.”

“Kín đáo? Không bị ai quấy rầy?” Anh nhấn mạnh từng chữ một, vẻ mặt rõ ràng như đang viết: Ồ? Định làm gì anh đây?

Rồi anh nhìn thẳng vào cô đầy thản nhiên: “Em định làm gì anh?”

Thôi An Tĩnh bất lực thở dài, nắm lấy tay anh: “Không định làm gì anh cả, em chỉ muốn nắm tay anh thôi.”

Tạ Hành Ngôn thuận theo động tác của cô, đan tay vào nhau, kéo cô lại gần: “Không muốn làm gì khác sao?”

Thôi An Tĩnh nghiêm túc đẩy anh ra: “Anh là giảng viên, cần giữ hình ảnh một chút.”

“Thôi An Tĩnh.” Anh chỉ thấy cô lúc này thật buồn cười, khẽ nâng tay đang nắm của cả hai lên: “Chỗ này là do anh chọn à?”

Thôi An Tĩnh nhìn anh, khó hiểu tự hỏi, chẳng lẽ cô đã làm gì khiến anh hiểu lầm. Cô thật sự chỉ muốn nắm tay anh thôi mà.

“Vậy anh muốn sao?”

“Em muốn làm gì anh cũng được, chỉ cần cho anh tham gia một chút.” Anh nhướng mày.

Thôi An Tĩnh giữ vẻ mặt nghiêm túc: “Ồ, vậy là anh hiểu lầm rồi, em không định làm gì anh ở đây cả.”

Tạ Hành Ngôn khẽ tặc lưỡi.

Xem phim xong, họ tìm một nhà hàng trong trung tâm thương mại để ăn tối rồi đi dạo một lúc. Cô mệt, nói muốn về, Tạ Hành Ngôn lái xe về hướng Tây Thượng Vân Các, Thôi An Tĩnh nhận ra đó là con đường về nhà cô.

Khi mở cửa bước vào, Thôi An Tĩnh bảo anh ngồi sô pha đợi, còn cô vào phòng thu dọn đồ đạc. Một lát sau, Tạ Hành Ngôn bước đến cửa phòng ngủ, gõ cửa: “Có cần anh giúp không?”

Đồ đạc của cô khá nhiều, trong phòng rối tung cả lên, dưới sàn có ba chiếc vali đang nằm ngang.

Nhận được sự đồng ý, Tạ Hành Ngôn bước vào phòng ngủ của cô. Căn phòng không lớn nhưng được trang trí ấm cúng, đống quần áo của cô vứt đầy trên chiếc giường trải ga màu xanh.

“Anh giúp em xếp những bộ này vào vali là được.” Cô vẫn đang dọn tủ, lôi hết quần áo ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên Tạ Hành Ngôn giúp một cô gái sắp xếp quần áo, anh có chút không quen. Anh cầm một chiếc áo nhỏ lên, cẩn thận gấp lại rồi đặt vào vali. Bên cạnh có hai cuốn sách, anh cũng cho vào cùng. Nhìn thấy tiêu đề trên bìa, anh nhướng mày rồi cầm lên xem.

“Đây chẳng phải là cuốn anh tặng em sao?”

Hôm đó, Tạ Câu Nguyệt dẫn cô đến nghe ké lớp của anh, anh đã tặng cuốn sách này cho cô. Bên dưới còn có hai cuốn khác, cũng là về kiến trúc.

“Em mua hai cuốn sách này à?”

Thôi An Tĩnh tranh thủ liếc anh một cái, nhìn cuốn sách anh đang cầm rồi đáp qua loa: “À, hai cuốn đó là Cố Minh tặng em.”

Lời vừa dứt, nét mặt của Tạ Hành Ngôn bỗng trở nên khó dò, anh cười khẩy, rồi rút hai cuốn sách ra khỏi vali và tiện tay vứt sang một bên, sau đó tiếp tục giúp cô thu dọn quần áo như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Một lát sau, ánh mắt anh lại bất chợt chú ý đến tấm ảnh đặt trên bàn đầu giường. Đó chắc hẳn là ảnh cô lúc nhỏ, đôi mắt tròn xoe, hai má ửng đỏ đáng yêu vô cùng.

Anh cầm tấm ảnh lên, nhìn vào rồi so sánh với cô: “Trông có vẻ không thay đổi nhiều lắm.”

Thôi An Tĩnh thấy vậy, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, cô lao tới giật lấy tấm ảnh, nhưng Tạ Hành Ngôn đã giơ cao lên, một tay anh vòng qua eo cô.

“Tạ Hành Ngôn!” Cô có hơi giận dữ.

“Anh đây.” Tạ Hành Ngôn cúi đầu nhìn cô, khoé môi khẽ cong, ánh mắt lộ rõ vẻ trêu chọc: “Nhìn một chút cũng không được sao?”

“Không được!” Thôi An Tĩnh cố gắng kiễng chân để với lấy, nhưng chênh lệch chiều cao quá lớn: “Anh trả lại cho em!”

“Thế em hôn anh một cái?” Tạ Hành Ngôn nhướng mày: “Anh sẽ xem xét việc trả lại.”

Thôi An Tĩnh nén lại ý muốn đấm anh, kiêu ngạo ngẩng cao cằm: “Vậy anh cúi đầu xuống chút.”

Tạ Hành Ngôn cúi người xuống, khi môi hai người sắp chạm vào nhau, đúng lúc đó Thôi An Tĩnh nhanh chóng giật lấy khung ảnh. Khung ảnh rơi vào tay cô như ý, nhưng tay anh lại hạ xuống, giữ lấy mặt cô, rồi hôn lên môi cô.

Khi Thôi An Tĩnh chọn căn nhà này, cô thích nhất là phòng ngủ có tầm nhìn không bị toà nhà cao tầng che khuất, một không gian rộng mở. Đặc biệt là lúc hoàng hôn buông xuống, khi kéo rèm ra, những đám mây lớn như những cánh hoa hiện lên, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống mặt hồ nhân tạo. Gió nhẹ thoảng qua làm mặt nước lấp lánh. Khi chiều muộn, ánh mặt trời dần chuyển màu từ vàng sang hồng, cam, đỏ, tím, như một bức tranh sơn dầu treo lơ lửng trên bầu trời.

Hàng mi của Thôi An Tĩnh khẽ động, cô mở mắt ra, nhìn thấy hoàng hôn rực lửa nhuộm đỏ cả bầu trời, như rừng lá phong mùa thu, cảnh tượng này cô đã nhìn ngắm nhiều năm, nhưng chưa bao giờ thấy nóng nực và khô khan như lúc này.

Nhận thấy sự phân tâm của cô, Tạ Hành Ngôn ngừng lại, mở mắt ra, ghé môi sát vào môi cô: “Tại sao em không muốn cho anh xem ảnh?”

“Xấu.” Thôi An Tĩnh xoay người, tựa vào ngực anh, nói lí nhí: “Em cảm thấy lúc nhỏ em không đẹp.”

Ảnh thời nhỏ của cô không nhiều, sau đó còn làm mất đi khá nhiều. Khi chuyển đến Nghi Đồng, cô chỉ tìm được tấm ảnh này để mang theo bên mình. Trong tấm ảnh đó, cô mới vào lớp một, cả người lấm lem, khăn quàng đỏ thì lệch sang một bên, mặt cũng không sạch sẽ.

Nói xong, cô cảm nhận được lồ ng ngực anh đang rung lên. Anh đang cười.

“Anh cười cái gì?” Cô ngước lên hỏi.

“Sao gánh nặng hình tượng lại lớn thế?” Anh cười hỏi.

“Rõ ràng là em xấu mà.” Cô làm nũng, từ nhỏ đến khi học cấp hai cô đều không dám soi gương.

“Không xấu chút nào.” Tạ Hành Ngôn cười nhẹ, cúi người ôm cô: “Từ nhỏ đến giờ, An Tĩnh của chúng ta luôn là một người đẹp.”

Bình Luận (0)
Comment