Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 1002 - Chương 807: Lập Công Chuộc Tội (1)

Chương 807: Lập công chuộc tội (1)
Chương 807: Lập công chuộc tội (1)

Trương Huyễn trầm ngâm thật lâu mới nói: “Chuyện này liên quan trọng đại, để ta cân nhắc kỹ thêm một chút đi!”

Bỉnh Nguyên Chân liền không nói thêm gì nữa. Lúc này, một gã thân binh tiến lên nói khẽ với Trương Huyễn vài câu, Trương Huyễn cười nói: “Cái này có ý tứ đấy, hắn hiện tại ở nơi nào?”

“Người đã đưa tới trên thuyền điện hạ ngồi chờ.”

Trương Huyễn gật gật đầu, dặn Bỉnh Nguyên Chân thêm vài câu, liền xoay người đi hướng bờ sông.

***

Trong khoang thuyền, Viên Chá Vinh tỏ ra có chút đứng ngồi không yên. Hắn là ở buổi sáng hôm nay bị thủy quân Tùy quân chặn thuyền, bị binh sĩ Tùy quân mang về doanh địa lâm thời. Viên Chá Vinh không biết vận mệnh của mình như thế nào, trong lòng rất khẩn trương, đặc biệt hắn vứt bỏ đám sĩ tộc huyện Giang Ninh chạy trốn một mình, càng làm hắn lúc này cảm thấy một loại hối hận không hiểu.

Sớm biết chiến thuyền Tùy quân sẽ đến tiếp ứng, mình cần gì phải đào tẩu?

Nhưng Viên Chá Vinh càng sợ hãi Trương Huyễn truy cứu trách nhiệm của mình, chính là hắn kiên trì, mới khiến Giang Nam hội cuối cùng từ chối yêu cầu của Trương Huyễn, mà hiện tại hắn lại rơi vào trong tay Trương Huyễn.

Đúng lúc này, ngoài khoang thuyền vang lên tiếng bước chân, Viên Chá Vinh quay đầu, chỉ thấy Trương Huyễn bước nhanh đi đến, dọa hắn vội bước lên phía trước quỳ xuống hành lễ, “Tiểu dân Viên Chá Vinh bái kiến Tề vương điện hạ!”

“Viên công nhận ra ta?” Trương Huyễn cười hỏi.

Viên Chá Vinh nghe Tề vương xưng hô mình một tiếng ‘Viên công’, trong lòng an tâm một chút, lại sinh ra một tia ý niệm may mắn, chẳng lẽ Trương Huyễn không biết mình kiên trì phản đối điều kiện của hắn sao?

Hắn không kịp nghĩ nhiều, vội nói: “Tiểu dân từng ở Giang Đô thấy điện hạ.”

“Thì ra là thế, mời Viên công ngồi!”

Trương Huyễn mời Viên Chá Vinh ngồi xuống, lại bảo thân binh dâng trà, lúc này mới nói: “Ta nghe Trầm Kiên nói, Viên công là nguyên lão Giang Nam hội, ở Giang Nam hội địa vị cao nhất, lần trước ta đưa ra điều kiện là vì Viên công kiên quyết phản đối, mới không giải quyết được gì, là như thế sao?”

Trong lòng Viên Chá Vinh mắng to, Trầm Kiên thế mà bán đứng mình như vậy, đem trách nhiệm đổ hết lên trên đầu mình, quả thực nào có lý lẽ vậy. Hắn vội vàng giải thích: “Điện hạ, sự tình không phải như thế, Giang Nam hội tự có quy tắc, sự tình trọng đại do bốn đại gia tộc cùng bàn bạc quyết định, phải có ba nhà ủng hộ mới có thể thông qua, chuyện điện hạ nói là bốn nhà nhất trí đồng ý, bao gồm Trầm Kiên, hắn cũng cho rằng không thể tiếp nhận điều kiện của điện hạ, giờ sao có thể nói là ta kiên quyết phản đối?”

“Có lẽ thế! Cho nên ta mới muốn xác nhận một phen, không muốn nghe lời nói của một bên.”

Trương Huyễn cười cười, lại hỏi: “Vậy hiện tại thì sao? Viên công cân nhắc như thế nào.”

Viên Chá Vinh thở dài, “Điện hạ đã xuất binh, vấn đề này còn có cái gì phải thảo luận?”

“Cũng không phải như vậy, hiện tại ta chỉ là lâm thời xuất binh, vì cứu dân chúng huyện Giang Ninh. Ta lúc trước đã nói, nếu Giang Nam hội không giải tán ta tuyệt đối không tiến quân Giang Nam, Trương Huyễn ta tuy không phải cái gì miệng vàng lời ngọc, nhưng ít ra cũng đã nói là giữ lời, ta chuẩn bị buổi chiều sẽ rút quân về Giang Đô.”

“Xin hỏi điện hạ, vậy ý tứ người khác thế nào?” Viên Chá Vinh lại thấp giọng hỏi.

Trương Huyễn thản nhiên nói: “Ta cho rằng Viên công là người thông minh, nếu Viên công không muốn một mình đàm phán với ta, ta cũng không miễn cưỡng, sẽ lập tức đưa Viên công đi Giang Đô, coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, sau đó ta sẽ đàm phán với Trầm gia, tin tưởng Trầm gia sẽ phi thường nguyện ý một mình bàn bạc việc này với ta, Viên công cân nhắc một lần nữa đi!”

Nói xong, Trương Huyễn đứng dậy muốn đi, Viên Chá Vinh chợt hô: “Điện hạ, ta hoàn toàn tiếp nhận tất cả điều kiện của điện hạ.”

Trương Huyễn quay đầu tựa cười mà không cười nhìn hắn, “Viên công nghĩ thông suốt rồi?”

Viên Chá Vinh mắng to mình là ngu xuẩn, thế mà không hiểu ý tứ Tề vương, Tề vương là đang tìm một lãnh tụ sĩ tộc Giang Nam, mình suýt nữa đem cơ hội ngàn năm mới có này bỏ qua.Hắn vội nói: “Ta hoàn toàn ủng hộ tất cả quyết định của điện hạ.”

“Ủng hộ vô điều kiện!” Hắn lại cuống quít bổ sung.

Trương Huyễn lại cười xong ngồi xuống. Quan hệ nhiều năm như vậy, Trương Huyễn cũng dần dần hiểu biết sĩ tộc nam bắc khác nhau, sĩ tộc phương nam càng thêm đoàn kết, rất dễ dàng tụ lại đối kháng với triều đình, cho nên Trương Huyễn cần xếp vào một cây gậy ngoáy phân ở trong đám sĩ tộc phương nam.

Sĩ tộc Giang Hoài hắn dùng Hoàng gia làm lãnh tụ sĩ tộc, mà sĩ tộc Giang Nam lực ảnh hưởng với triều đình càng nhỏ hơn, Trương Huyễn nhìn trúng Viên Chá Vinh này, nguyên nhân là ở hắn tham sống sợ chết, vì lợi riêng, hơn nữa trước mắt Viên gia ở Giang Nam thế lực lớn nhất, Viên Chá Vinh không thể nghi ngờ chính là nhân tuyển thích hợp nhất.

“Ta cũng hy vọng Giang Nam ổn định, hy vọng dân chúng Giang Nam có thể an cư lạc nghiệp, hy vọng Giang Nam cá thóc phì nhiêu, tin tưởng Viên công cũng chờ mong như thế.”

“Điện hạ nói đúng, không có ai thích chiến tranh.”

Trương Huyễn gật gật đầu, lại nói: “Ta ở sau khi tiêu diệt Đỗ Phục Uy, lại triệu tập toàn bộ quận vọng thế gia Giang Hoài cùng nhau thảo luận tiền đồ tương lai Giang Hoài, chúng ta đạt thành nhất trí, đã chiếu cố lợi ích trung ương triều đình, đồng thời cũng bảo hộ lợi ích thế gia, Giang Hoài liền nhanh chóng ổn định, ta hy vọng Giang Nam cũng vậy.”

“Chỉ sợ nhu cầu lợi ích của Giang Nam và Giang Hoài sẽ có khác biệt rất lớn.”

“Ta không cho rằng như vậy.”

Trương Huyễn chậm rãi nói: “Lúc trước ta ở Giang Đô cũng đã nói với rất nhiều sĩ tộc Giang Nam, ta cảm giác cùng sĩ tộc Giang Hoài thật ra giống nhiều khác ít, đều là tố cầu lợi ích của mình, đương nhiên, ích lợi có rất nhiều, ví dụ như ích lợi buôn bán, lợi ích đất đai hoặc là ích lợi mỏ. Sĩ tộc Giang Hoài càng thiên về mỏ, mà sĩ tộc Giang Nam thì thiên về buôn bán, nhưng mặc kệ là ích lợi gì, mấu chốt là phải nắm tốt cân bằng ba cái quan, dân, sĩ, Viên công nói đúng không?”

“Điện hạ nhìn rất thấu triệt, tiền triều chính là mất đi sự cân bằng này, mới đưa đến Giang Nam tạo phản không ngừng. Thật ra quan, dân, sĩ ba cái cân bằng cũng không khó thực hiện, chỉ cần quan giữ pháp luật, dân giữ quy tắc, sĩ làm cây cầu cho quan dân, tự nhiên sẽ cân bằng, mà tiền triều làm mãi không được một điểm này nguyên nhân là quý tộc Quan Lũng ăn mòn đối với ích lợi Giang Nam. Chúng ta cũng không tính là bài ngoại, dân chúng phương Bắc trốn đến phương nam, chúng ta tích cực giúp bọn họ an ổn định cư, Giang Nam cũng cần dân cư, nhưng chúng ta không chào đón thế lực ngoại lai xâm nhập, ta không phải chỉ triều đình, mà là chỉ quý tộc Quan Lũng, điện hạ nếu xử lý không tốt một điểm này, Giang Nam hội hậu hoạn vô cùng.”

“Còn có đề nghị gì?” Trương Huyễn lại cười hỏi.

Bình Luận (0)
Comment