Viên Chá Vinh trầm ngâm một phen, nói: “Còn có chính là khoa cử, nghe nói Trung Đô ở tháng một năm sau sẽ tuyên bố thời gian khoa cử, khoa cử lần này phi thường quan trọng đối với Giang Nam dung nhập Bắc Tùy, hy vọng điện hạ có thể đem chuyện này an bài tốt, ví dụ như an bài thuyền vận chuyển sĩ tử và vấn đề ăn ở kinh thành vân vân.”
Trương Huyễn nói chuyện phiếm với Viên Chá Vinh vài câu, chỉ là muốn ổn định cảm xúc của hắn, không cho hắn có cảm giác khuất nhục, lại không ngờ Viên Chá Vinh này rất có kiến thức, ra ngoài Trương Huyễn dự kiến.
Trương Huyễn lúc này mới ý thức được, Viên Chá Vinh này đã có thể trở thành người quyết sách cuối cùng Giang Nam hội, tất nhiên có chỗ hơn người của hắn. Tham sống sợ chết là một mặt, nhưng đến niên đại hòa bình, lại sẽ trở thành một thái thú đủ tư cách.
Trương Huyễn liền bắt đầu cân nhắc ở sau khi Giang Nam hội giải tán, bổ nhiệm Viên Chá Vinh này làm thái thú quận Đan Dương.
Trương Huyễn cười cười hỏi: “Trong quân ta còn thiếu một gã thương tào tham quân, Viên công có thể đề cử một con em Viên thị trẻ tuổi ưu tú hay không?”
Viên Chá Vinh mừng rỡ, Viên gia bọn họ cũng có cơ hội trở thành Hoàng Dục thứ hai. Hắn nghĩ nghĩ nói: “Cháu ta Viên Thiên Cương cực kỳ tinh thông số học, vốn nhậm chức ở phủ Thành Đô, bởi phản cảm Lý Hiếu Cung trấn áp Ba Thục mà từ chức, đến Giang Nam cầu phát triển.”
Trương Huyễn rất kinh ngạc, “Danh Viên Thiên Cương ta cũng nghe đã lâu, nhưng hắn không phải người Thành Đô sao?”
Viên Chá Vinh cười nói: “Điện hạ có điều không biết, Đan Dương Viên thị chính là từ Thục quận dời đến, đến nay chưa tới năm mươi năm, mà chúng ta một nhánh này càng là mười năm trước mới từ Thục quận tới, cha của Viên Thiên Cương là em trai ruột của ta.”
“Thì ra là thế!”
Trương Huyễn cười vui vẻ nói: “Hắn ở nơi nào? Ta muốn gặp hắn một lần.”
“Hồi bẩm điện hạ, hắn hiện tại ở nơi nào ta cũng không biết, nhưng ta sẽ mau chóng tìm được hắn.”
~~~~
Sau đó, Trương Huyễn lại cùng Tạ, Vương hai đại gia tộc đạt thành chung nhận thức giải tán Giang Nam hội, ngay đêm đó, một chiếc thuyền lớn vận chuyển Trầm Kiên bọn thành viên đại biểu Giang Nam hội đến nơi cắm trại lâm thời, do Viên Chá Vinh dẫn đầu, ba mươi lăm người đại biểu thế gia thảo luận gần một canh giờ, cuối cùng nhất trí đạt thành quyết nghị, quyết định chính thức giải tán Giang Nam hội, sĩ tộc các quận Giang Nam thừa nhận quan phủ Bắc Tùy bổ nhiệm.
Canh một, thân binh đem Trương Huyễn vừa mới ngủ đánh thức, “Điện hạ, Bỉnh tiên sinh đến rồi, hắn nói kết quả đã có.”
Trương Huyễn tuy thân thể rất mỏi mệt, nhưng vẫn cố phấn chấn tinh thần đứng dậy, “Bảo hắn ở ngoài khoang thuyền chờ ta một lát!”
Trương Huyễn đơn giản khoác một cái trường bào, đi đến khoang ngoài, Bỉnh Nguyên Chân đem một quyển trục thật dày trình cho Trương Huyễn, “Điện hạ, đây là quyết định cuối cùng của ba mươi lăm thành viên Giang Nam hội, mời đại soái xem qua.”
Trương Huyễn vội vàng tiếp nhận hiệp nghị, ở trên bàn chậm rãi mở ra, điều khoản không nhiều, tổng cộng chỉ có sáu điều, nội dung chủ yếu đó là giải tán Giang Nam hội, hậu duệ Trần triều không mưu cầu phục quốc nữa, sĩ tộc các quận Giang Nam tiếp nhận quan phủ do triều đình Trung Đô bổ nhiệm, hoàn toàn thừa nhận sáu quận Giang Nam thuộc về Bắc Tùy, đồng thời các đại thế gia nguyện ý bỏ tiền bỏ của ủng hộ Tùy quân tiêu diệt loạn phỉ Mạnh Hải Công.
Phía sau là rậm rạp ba mươi lăm người ký tên đồng ý, phải nói điều khoản của phần quyết nghị này Trương Huyễn lúc trước đã đàm phán thỏa đáng hết cùng bốn đại gia tộc trung tâm, biến hóa không lớn, nhưng cũng có một chút quyết định chưa thể hiện ở trên phần quyết nghị này, ví dụ như, Giang Nam hội hội chủ Trần Hiến sẽ ở triều đình Trung Đô đảm nhiệm chức giáo kiểm Công bộ thượng thư, cũng phong làm Quang Lộc đại phu, Trần quốc công.
Cái gọi là giáo kiểm Công bộ thượng thư, chính là ý tứ dự khuyết Công bộ thượng thư, chỉ là có được cấp bậc Công bộ thượng thư, mà không có quyền lực thực tế, mọi người đối với bổ nhiệm này không có dị nghị, bản thân Trần Hiến cũng đã tiếp nhận quyết định đi Trung Đô đảm nhiệm chức quan.
Mặt khác, còn có một quyết định chưa thể hiện rõ chính là do Viên Chá Vinh đảm nhiệm thái thú quận Đan Dương, tuy các thế gia đối với Viên Chá Vinh lâm trận bỏ chạy có chút canh cánh trong lòng, nhưng Viên Chá Vinh uy vọng rất cao, luôn được sĩ tộc Giang Nam coi là lãnh tụ, cho nên bổ nhiệm này của Trương Huyễn vẫn thắng được mọi người nhất trí ủng hộ.
Chính là giai đoạn đầu làm chuẩn bị đầy đủ, cho nên mới có một phần quyết nghị hoàn toàn làm Trương Huyễn hài lòng như vậy.
“Điện hạ, chúng ta một bước tiếp theo làm cái gì?” Bỉnh Nguyên Chân hỏi.
Trương Huyễn chỉ chỉ quyết nghị cười nói: “Đối phương đã có thành ý mời chúng ta như vậy, chúng ta sao có thể để bọn họ thất vọng. Ngày mai bắt đầu, Tùy quân vào đóng ở quận Đan Dương.”
“Mặt khác, dân chúng Giang Ninh ở lại thêm vài ngày, chờ sau khi quận Đan Dương hoàn toàn an toàn lại để bọn họ dời về, vất vả ngươi rồi.”
“Ty chức sẽ cố gắng đem sự tình làm tốt.”
Trương Huyễn gật gật đầu, lại cười nói: “Còn có một việc đã quên, ta đã quyết định để Viên Chá Vinh đảm nhiệm thái thú quận Đan Dương, như vậy Đan Dương quận thừa sẽ do ngươi tới đảm nhiệm.”
Bỉnh Nguyên Chân khẽ giật mình, trong mắt lập tức lộ ra nét cảm kích, hắn cố gắng khắc chế sự kích động trong lòng, khom người thi lễ nói: “Ty chức sẽ tuyệt không làm điện hạ thất vọng!”
***
Sáng sớm hôm sau, Tùy quân bắt đầu đổ bộ quy mô lớn ở quận Đan Dương, trừ một vạn kỵ binh cùng một vạn bộ binh lên bờ trước, một lần này lại có ba vạn bộ binh lên bờ, mặt khác còn có hai vạn thuỷ quân chiếm lĩnh huyện Duyên Lăng, huyện Duyên Lăng lại xưng Kinh Khẩu, cũng chính là Trấn Giang ngày nay, cũng là điểm khởi đầu của kênh đào Giang Nam, đoạt lấy huyện Duyên Lăng, khiến thuỷ quân Bắc Tùy ôm một khối căn cơ tiến vào Giang Nam.
Nhưng Trương Huyễn tự có kế hoạch hành động của hắn. Mùa đông đã đến, hắn cũng không muốn ở mùa đông đánh một trận chiến này, hắn đầu tiên cần hoàn thành bố trí chiến lược của mình ở Giang Nam, không chỉ có đánh Ngô quận, Hội Kê các quận, còn có một bước tiếp theo chiến đấu tiêu diệt đối với Lâm Sĩ Hoằng.
Cho nên bước thứ nhất đó là ở Giang Nam tạo ra một khối căn cơ, đây là thủ pháp nhất quán của Trương Huyễn, năm đó ở bờ Hoàng Hà bên kia tạo ra căn cơ quận Thanh Hà, khiến Thanh Châu quân có thể thuận lợi tiến vào Hà Bắc, mấy tháng trước công chiếm quận Thượng Đảng và quận Trường Bình, tương tự cũng là đánh căn cơ cho Tùy quân tiến vào Tịnh Châu.
Lần này cũng tương tự, Trương Huyễn lựa chọn quận Đan Dương làm chỗ căn cơ đầu tiên mình nam hạ, dùng thời gian một mùa đông để khống chế toàn diện nó.
Mười hôm sau, tiên phong Tùy quân công chiếm huyện Khúc A chỉ có hơn ngàn binh sĩ gác, lúc này quân đội Mạnh Hải Công đã rút lui hướng nam tới quận Bì Lăng, theo năm vạn Tùy quân toàn diện vào trú đóng quận Đan Dương, uy hiếp huyện Giang Ninh gặp phải được giải trừ, mười mấy vạn dân chúng Giang Ninh ở bờ bên kia ở suốt mười hai ngày bắt đầu vượt sông nam hạ, bắt đầu lục tục quay về vườn nhà của mình.