Ở ngoài thành Giang Ninh đại doanh Tùy quân đã xây xong, đây là một tòa quân doanh kiểu ván tường cực lớn không thua gì thành Giang Ninh, chu vi đủ hai mươi dặm, vượt qua sáu ngàn lều lớn cùng sân huấn luyện rộng lớn. Lúc này, năm vạn đại quân đang sắp hàng chỉnh tề ở trên sân huấn luyện, nhận thống soái cao nhất của Tùy quân phát biểu, Trương Huyễn đứng ở trên một cái đài gỗ cao hai trượng, mười mấy đại tướng đứng phía sau.
Ở trong gió sông hơi lạnh, thanh âm Trương Huyễn truyền thật sự xa.
“Từ Từ Châu đến Trung Nguyên lại đến Giang Nam, chúng ta nam chinh bắc chiến, lập chiến công hiển hách, đủ để chúng ta hướng con cháu khoe, mà nay chúng ta lại vượt Trường Giang, chuẩn bị quét ngang Giang Nam, nhưng không phải bây giờ, hiện tại chúng ta cần là nghỉ ngơi. Năm mới đã đến, chúng ta cần ăn uống no đủ, viết thư báo bình an cho người nhà phương xa, tích cực huấn luyện, chờ đợi mùa xuân trống trận gõ vang.”
Trương Huyễn hít sâu một hơi, ánh mắt sắc bén đảo qua khuôn mặt mỗi một binh sĩ, hắn giống như nghe thấy nhịp tim binh sĩ, lại chậm rãi nói: “Có rất nhiều lão binh đều còn nhớ, vài năm trước chúng ta chỉ có mấy nghìn người, chiếm cứ một quận Bắc Hải, nhưng tới hôm nay, chúng ta đã có được Thanh Châu, Hà Bắc, Từ Châu, Trung Nguyên, Giang Hoài, mấy ngàn dặm màu mỡ, dân cư hơn hai ngàn vạn, nhưng không đủ! Sang năm đầu xuân, chúng ta bắt đầu hướng Giang Nam tiến quân, ta sẽ dẫn các vị tướng sĩ quét ngang phương nam, đó sẽ là hành trình mới của chúng ta, mục tiêu của chúng ta là thiên hạ, chúng ta phải thống nhất thiên hạ, đúc đế quốc cường đại nhất, các tướng sĩ, dùng tiếng rống giận dữ của chúng ta để biểu đạt tâm tình của chúng ta lúc này đi!”
Trương Huyễn giơ cánh tay phải hét lớn: “Chúng ta tất thắng!”
“Tất thắng!”
Năm vạn tướng sĩ cùng nhau hô to, mắt mọi người dâng lên nước mắt kích động, một loại tín niệm cam nguyện khẳng khái chịu chết thiêu đốt ở trong lòng bọn họ, mỗi người vô luận binh sĩ hay là đại tướng đều khàn cả giọng vung tay rống to, “Tất thắng —— “
~~~~
Trường An Thái Cực cung, Lý Kiến Thành vội vàng đi lên bậc thang trước Võ Đức điện, lại nghe thấy phía sau có người gọi hắn lại. Lý Kiến Thành khẽ quay đầu, thấy là thượng thư phó xạ Bùi Tịch. Trong khoảng thời gian này Bùi Tịch cố ý nịnh bợ Lý Kiến Thành, vô hình trung xa lánh Tần vương Lý Thế Dân, Lý Kiến Thành cũng thuận thế lung lạc Bùi Tịch, hai người đã dần dần đạt thành quan hệ.
Bùi Tịch nịnh bợ Lý Kiến Thành là có nguyên nhân, bởi vì Lý Uyên ở hậu cung trầm mê vào tửu sắc, thế mà ngất ở trên đại triều hội mùng năm, dẫn phát các thần tử nghị luận cùng lo lắng, Bùi Tịch lại âm thầm mua chuộc thủ tịch ngự y, tìm hiểu tình trạng thân thể Lý Uyên, ngự y hàm súc nói cho hắn, nếu thánh thượng còn tiếp tục phóng túng bản thân như vậy, chỉ sợ trong ba năm sẽ sinh bệnh nặng.
Chính là lo lắng mạng Lý Uyên không lâu nữa, Bùi Tịch mới quay sang bắt đầu ôm đùi Lý Kiến Thành, từ bỏ lập trường hắn nhất quán ủng hộ Tần vương Lý Thế Dân.
Lý Kiến Thành dừng bước cười ha ha nói: “Ta còn tưởng mình đã tới muộn, không ngờ tướng quốc cũng đến muộn.”
“Vừa rồi ở kho hàng Quân Khí giám kiểm kê vũ khí mới làm ra, nhắm chừng hôm nay thánh thượng sẽ hỏi chút chuyện.”
“Ồ —— không biết hiện tại vũ khí đủ tân binh hay không?”
Hai tháng qua, quân Đường ở Quan Lũng chiêu mộ mười ba vạn tân binh, khiến binh lực quân Đường đạt tới ba mươi vạn, nhưng hậu cần lại không thể theo kịp, chủ yếu là vũ khí trước đây Tùy triều để lại Trường An đã tiêu hao gần hết, nhưng tiến độ rèn binh giáp mới lại theo không kịp, ảnh hưởng quân đội thành quân, làm Lý Uyên rất tức giận.
Bùi Tịch cười khổ lắc lắc đầu, “Còn thiếu bốn vạn bộ binh giáp.”
“Nhiều như vậy!”
Lý Kiến Thành cả kinh, “Là nguyên nhân gì tạo thành, không đủ thợ sao?”
“Thợ không đủ chỉ là một mặt, mấu chốt là trong kho của chúng ta không có gang, không có gang, thợ khéo cũng không bột không gột nên hồ!” Bùi Tịch thở dài thật dài.
Lý Kiến Thành đang muốn hỏi tiếp, lúc này, một hoạn quan bước nhanh ra, vừa lúc thấy hai người, hoạn quan vội bước lên phía trước nói: “Thánh thượng sắp nổi giận rồi, điện hạ và tướng quốc mau đi đi!”
Lý Kiến Thành gật gật đầu, theo Bùi Tịch bước nhanh đi hướng trong điện...
Trong ngự thư phòng, mặt Lý Uyên đầy sự tức giận, chắp tay sau lưng đi nhanh qua lại, dưới sảnh, Lý Thế Dân, Trần Thúc Đạt, Lưu Văn Tĩnh, Đường Kiệm, Thôi Dân Kiền, Đậu Tấn, Độc Cô Hoài Ân các trọng thần khoanh tay đứng, ai cũng không dám nói chuyện.
“Trẫm mấy tháng trước đã nói tới việc mộ binh, mắt thấy sắp tới cuối năm, mộ binh còn chưa hoàn thành, trẫm nuôi đều là loại người nào, một đám thùng cơm sao?”
Lý Uyên càng nói càng giận, hắn cầm lên một chồng tấu quyển trên bàn hung hăng ném xuống đất, “Đều là một đám thùng cơm vô năng, một tên Lưu Vũ Chu đánh hai năm cũng không hạ được, xuất binh Trung Nguyên tay không mà về. Trương Huyễn đã lấy được Giang Nam, chúng ta lại không thể đi về hướng đông một bước, các ngươi còn có mặt mũi nào lĩnh bổng lộc của trẫm?”
Mọi người đều quỳ xuống, “Bệ hạ bớt giận! Bớt giận!”
Lúc này, hoạn quan ở cửa bẩm báo: “Thái tử điện hạ cùng Bùi tướng quốc cầu kiến!”
“Bảo bọn họ tiến vào!”
Lý Uyên tự mình suy sụp ngồi xuống trên chỗ ngồi, khoát tay nói: “Trẫm có chút thất thố, các ngươi đều đứng lên đi!”
Mọi người đứng lên, trong lòng đều rất hổ thẹn. Hôm nay bọn họ nhận được tin báo khẩn, Tùy quân sau khi diệt Đỗ Phục Uy, lại xuất binh quận Đan Dương, sĩ tộc Giang Nam đầu hàng Trương Huyễn, tin tức này mọi người cực kỳ chấn động, không ngờ Tùy quân mở rộng nhanh chóng như thế, khiến mỗi người đều có cảm giác nguy cơ cực kỳ nặng nề.
Một lát sau, Lý Kiến Thành và Bùi Tịch trước sau đi vào ngự thư phòng, tiến lên khom người thi lễ, “Tham kiến phụ hoàng!” “Tham kiến bệ hạ!”
Lý Uyên không vui trách cứ Lý Kiến Thành, “Vì sao hiện tại mới đến, không biết trẫm chờ sốt ruột sao?”
“Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần chuẩn bị rời cung đi thăm dò thị trường, vừa đi đến Chu Tước môn liền biết được phụ hoàng triệu kiến, cho nên nhi thần vội vàng chạy tới.”
Ánh mắt bất mãn của Lý Uyên lại nhìn về phía Bùi Tịch, Bùi Tịch vội vàng nói: “Vi thần đang ở Quân Khí giám kiểm kê vũ khí mới vừa vào kho, bởi vậy tới chậm một lát, xin bệ hạ thứ tội!”
“Các ngươi đều có cớ, thôi, bình thân đi!”
Hai người hành lễ đứng dậy, Lý Uyên lại nói với Lý Kiến Thành: “Trẫm hôm nay đem mọi người tìm đến, nghĩ hẳn hoàng nhi cũng biết nguyên nhân, sĩ tộc Giang Nam bị Mạnh Hải Công áp bức, quy thuộc Trương Huyễn, thế lực Bắc Tùy đã mở rộng đến Giang Nam, chúng ta lại nửa bước khó đi, ngay cả mộ binh sự tình đơn giản như vậy kéo dài mấy tháng cũng không hoàn thành, trẫm thật sự thất vọng, cũng rất phẫn nộ.”
Lý Kiến Thành khom người nói: “Phụ hoàng, mộ binh tiến triển chậm chạp cũng không phải các đại thần làm việc bất lực, bản thân mộ binh đã không phải một việc đơn giản, phải có quốc lực tương ứng để chống đỡ, không chỉ cần lượng lớn lương thực tiền bạc, hơn nữa phải có vũ khí tương ứng. Lúc trước chúng ta sở dĩ đem binh lực đặt là hai mươi vạn, là bởi vì vũ khí tồn kho của chúng ta chỉ có thể cung ứng hai mươi vạn người, hiện tại chợt tăng thêm mười ba vạn người, vũ khí đã không đủ cung ứng.”