Sau nửa canh giờ, mấy trăm kỵ binh hộ vệ xe ngựa của Lý Kiến Thành chậm rãi dừng lại trước bậc thang ngoại phủ, một gia phó chạy lên mở cửa xe, đỡ Lý Kiến Thành xuống xe ngựa, “Ngụy tiên sinh có đây không?”
“Hắn vừa tới, thái tử điện hạ!”
Lý Kiến Thành nhìn thoáng qua một chiếc xe ngựa hoa lệ đỗ ở đối diện, liền sải bước đi vào trong phủ.
Lý Kiến Thành đã gần một năm không gặp Cao Tuệ, vào cửa cái nhìn đầu tiên, còn tưởng mình nhận lầm người. Tuy Cao Tuệ vẫn trang điểm xinh đẹp, nhưng một tầng phấn thật dày trên mặt cũng không lấn át được khuôn mặt tiều tụy cùng gầy đi của nàng, giống như già đi mười tuổi.
“Phu nhân hình như gần đây không quá như ý?” Lý Kiến Thành thản nhiên cười hỏi.
Cao Tuệ đứng dậy thi lễ, thở dài nói: “Thật ra điện hạ cũng biết, từ sau khi Bột Hải hội diệt vong, ta liền biến thành chó nhà có tang.”
Lý Kiến Thành ngồi xuống, lại cười hỏi: “Đã như vậy, phu nhân vì sao không tìm nơi đi về, giúp chồng dạy con, yên lặng vượt qua nửa đời còn lại chứ?”
Cao Tuệ cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu, vấn đề này nàng không thể trả lời, cũng không muốn trả lời.
Lý Kiến Thành nhìn nhìn nàng, lại nói: “Phu nhân không biết à! Giang Nam hội cũng giải tán rồi, thiên hạ đại thế đã định, về sau người tranh bá, Bắc Tề và Nam Trần trước kia đều không có bất cứ cơ hội phục quốc nào nữa, huynh trưởng ngươi hiện tại không phải sống rất khá sao?”
“Đừng nhắc tới kẻ bất lực đó với ta nữa!”
Cao Tuệ nghiến hàm răng trắng. Nàng hận thấu xương đối với đại ca Cao Liệt chỉ biết ham hưởng thụ, hùng tâm tráng chí mài mòn hết kia của mình, thế mà ngầm thông đồng quan phủ tới bắt nàng, nếu không phải nàng chạy nhanh, bản thân đã thật sự gặp hạn.
Lúc này, Lý Kiến Thành bỗng phát hiện trên tay nàng lại mang đầy nhẫn, nhất thời như có chút hiểu ra, cười nói: “Thì ra phu nhân lại đã lập gia đình.”
Trong mũi Cao Tuệ hừ một tiếng, “Chưa nói tới lập gia đình, chỉ là ích lợi kết hợp mà thôi.”
Lý Kiến Thành cười nhẹ, hắn cũng không quan tâm Cao Tuệ lập gia đình hay không, hắn chỉ quan tâm lợi ích Đường triều. Lý Kiến Thành trầm ngâm một phen, nói: “Chúng ta thiếu gang, phu nhân có cách nào kiếm được gang thay chúng ta không?”
Cao Tuệ cười lên, “Điện hạ hỏi đúng người rồi, Bột Hải hội ở quận Giang Hạ Kinh Châu có một quặng sắt, hàng năm sản xuất năm trăm vạn cân sắt, là một tài nguyên lớn của chúng ta, hiện tại vẫn nắm giữ ở trong tay ta, điện hạ nếu cần, ta có thể bán cho điện hạ.”
Lý Kiến Thành vui mừng quá đỗi, “Năm trăm vạn cân chúng ta lấy hết, chúng ta mua cao hơn giá thị trường.”
“Gần đây tồn kho thật ra có một khoản gang, nhưng bản thân chúng ta phải dùng, từ tháng sau bắt đầu, mỗi tháng cung ứng Đường quân ba mươi vạn cân gang, đi đường Nam Tương vận chuyển vào Quan Trung.”
Lý Kiến Thành cười mắt thành một đường, “Vậy kính nhờ phu nhân.”
Thu hoạch ngoài dự liệu khiến tâm tình Lý Kiến Thành đặc biệt tốt, hắn cũng biết Cao Tuệ sở dĩ thống khoái đáp ứng như vậy, là vì nàng cũng có việc cầu mình, Lý Kiến Thành liền chủ động hỏi: “Không biết phu nhân tới tìm ta, có chuyện gì quan trọng?”
Cao Tuệ chậm rãi nói: “Chúng ta muốn khởi sự ở Hà Bắc, hy vọng có thể được Đường triều ủng hộ.”
Lý Kiến Thành nhất thời có hứng thú, hỏi: “Phu nhân không ngại nói rõ một câu, khởi sự như thế nào?”
~~~~
Quận Thanh Hà huyện Chươ ng Nam dựa sát phụ cận Chươ ng Thủy, có một tòa nhà lớn diện tích gần trăm mẫu, bốn phía sông nhỏ vờn quanh, cây xanh thành tán, là một chỗ tu thân dưỡng tính rất thanh nhã.
Nơi này là phủ trạch của Đậu Kiến Đức sau khi quy ẩn, vợ con Đậu Kiến Đức đều đã chết ở trong chiến loạn, ở sau khi đầu hàng Tùy quân, hắn lại cưới một tiểu thiếp, ngay đầu năm, tiểu thiếp sinh cho hắn một đứa con trai trắng trẻo mập mạp, khiến Đậu Kiến Đức lúc tuổi già có con mừng rỡ như điên, đặt tên là Đậu Quy Nông, tiểu thiếp cũng tôn quý nhờ con, thăng làm chính thê phu nhân.
Trương Huyễn cũng nhận được tin tức, phong con hắn làm Kỵ Võ úy, thưởng năm trăm lượng vàng.
Đảo mắt, con trai Đậu Kiến Đức đã bắt đầu bi bô tập nói, tập tễnh học bước, Đậu Kiến Đức cả ngày ôm con trai bảo bối của mình, dạy nó học đi học nói, cuộc đời có được thú vui thật lớn.
Chạng vạng hôm nay, phủ của Đậu Kiến Đức ngoài ý muốn có mấy người khách tới, điều này làm kiều thê Lý thị của Đậu Kiến Đức có chút bất mãn, nàng không thích người ngoài đến quấy rầy cuộc sống bình tĩnh của bọn họ nữa, hơn nữa mấy người này bộ dạng hung thần ác sát, thoạt nhìn không phải người lương thiện.
“Tiểu Hoa, bên này!”
Lý thị tránh ở bên cửa hông, nàng vẫy vẫy tay, đem nha hoàn dâng trà gọi tới bên người mình, thấp giọng hỏi: “Bọn họ đang nói cái gì?”
“Tiểu tỳ không biết, tiểu tỳ đi vào bọn họ liền không nói nữa, nhưng lão gia hình như rất mất hứng, mãi không nói gì.”
“Ngươi lại đi nghe một chút, ở cách vách nghe bọn họ nói cái gì, lát nữa nói cho ta biết.”
“Tuân mệnh, phu nhân!”
Nha hoàn thi lễ đi rồi, trong lòng Lý thị thực sự rất lo lắng, lão gia rất nhiều chuyện đều không chịu nói cho mình, nhưng tuyệt đối đừng lại là việc tạo phản gì.
Trong thư phòng Đậu Kiến Đức có bốn người ngồi, ngồi ở chính giữa là chủ nhân Đậu Kiến Đức, ngồi ở đối diện hắn vị trí chủ khách là một nam tử mặt đen thân hình cao lớn khôi ngô, tuổi chừng ba lăm ba sáu, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt dữ tợn. Người này là thủ hạ cũ Lưu Hắc Thát của Đậu Kiến Đức, hắn là bạn tốt cùng thôn của Đậu Kiến Đức, cũng là nhân vật số hai trong quân của Đậu Kiến Đức.
Đậu Kiến Đức sau khi đầu hàng Trương Huyễn, quân đội của hắn bị giải tán toàn bộ, Lưu Hắc Thát lại ở sau khi Đậu Kiến Đức quyết định đầu hàng liền mang theo mấy trăm thân binh tâm phúc rời khỏi quân đội. Hắn ở quận Thượng Đảng núi Thái Hành làm giặc cỏ, cũng dần dần tụ tập mấy ngàn phỉ chúng, tự xưng là Hắc vương, lăn lộn rất có danh tiếng ở vùng núi Thái Hành.
Nhưng Lưu Hắc Thát là một người dã tâm cực lớn, hắn tuyệt không cam lòng ở núi Thái Hành làm một tên giặc cỏ, cho nên sau khi Cao Tuệ không cam lòng tương tự tìm tới hắn, hai người ăn nhịp với nhau, quyết định ở nội địa Hà Bắc khởi binh, nơi này binh lực Tùy quân ít, thừa lương thực, dễ tạo thanh thế.
Lưu Hắc Thát đương nhiên muốn làm lão đại, nhưng Cao Tuệ lại không ngừng khuyên bảo hắn, bảo hắn đi thuyết phục Đậu Kiến Đức cùng tạo phản, lợi dụng uy tín của Đậu Kiến Đức ở Hà Bắc, chắc chắn một người nói trăm người theo, gió nổi mây phun. Lưu Hắc Thát cũng bị Cao Tuệ thuyết phục, hoá trang thương nhân, bí mật tới huyện Chươ ng Nam thôn Võ Đinh, nơi này là cố hương của Đậu Kiến Đức, nhưng cũng là cố hương của Lưu Hắc Thát.
Lưu Hắc Thát đã khuyên Đậu Kiến Đức nửa canh giờ, nói tới mức miệng khô lưỡi khô, nhưng Đậu Kiến Đức vẫn trầm mặc không nói, không biết hắn là đang cân nhắc, hay là uyển chuyển từ chối. Cũng may Lưu Hắc Thát rất hiểu biết Đậu Kiến Đức, biết Đậu Kiến Đức là người rất trọng tình nghĩa, phải kiên nhẫn khuyên bảo mới có hiệu quả.