Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 1007 - Chương 810: Nhà Có Tiểu Lang

Chương 810: Nhà có tiểu lang
Chương 810: Nhà có tiểu lang

Lưu Hắc Thát vừa muốn mở miệng, chỉ thấy nha hoàn bưng một ấm trà mới đun đi vào. Lưu Hắc Thát lập tức cắn đầu lưỡi, nha hoàn đặt ấm trà lên bàn, Đậu Kiến Đức khoát tay, bảo nàng đi ra ngoài.

Nha hoàn lui xuống, Lưu Hắc Thát quay đầu thấy nha hoàn đóng cửa lại, lúc này mới hạ giọng lại tiếp tục khuyên nhủ: “Năm đó lúc chúng ta khởi binh, đại ca đã từng nói, trừ phi tiêu diệt Đại Tùy, nếu không chúng ta sẽ chết trận mới thôi, hiện tại Tùy triều còn đó, chí hướng của chúng ta còn chưa hoàn thành, đại ca vì sao hùng tâm đã mất, cam tâm làm một người nhà quê? Chúng ta hoàn toàn có thể Đông Sơn tái khởi, lấy uy vọng của đại ca, vung tay hô một câu, mấy chục vạn dũng sĩ Hà Bắc sẽ tập hợp ở bên người đại ca, khi đó chúng ta ở U Châu, khống chế Liêu Đông, có chiến mã của người Đột Quyết, có lương thực tiền bạc Đại Đường, thiên hạ chia ba, chúng ta cũng có thể có một chỗ. Đại ca, tận dụng thời cơ, mất đi không tới nữa!”

Lưu Hắc Thát than thở khóc lóc, tiểu nha hoàn ở cách vách nghe lén lại leo cửa sổ đi ra ngoài, tìm được chủ mẫu Lý thị, khẩn trương nói: “Phu nhân, đại hán đen sì kia ta nhận ra, chính là Lưu nhị thúc trước kia, hắn đang khuyên lão gia một lần nữa khởi binh tạo phản!”

Lý thị bị dọa sắc mặt trắng bệch, nếu lại tạo phản, con mình sẽ không sống nổi. Nàng nghĩ nghĩ, liền nói với tiểu nha hoàn: “Ngươi đi bờ sông bên kia căn nhà nuôi dê đó, tìm một người trẻ tuổi tên là Tiểu Võ, ngươi đem nghe được trong lời nói đều nói cho hắn, nhanh đi!”

“Phu nhân, có thể chứ?”

“Không có vấn đề, mau đi đi!”

Nha hoàn nhanh như chớp đi ra ngoài. Lúc này, Lưu Hắc Thát khuyên bảo cũng đến vĩ thanh, Đậu Kiến Đức một mực trầm mặc không nói, Lưu Hắc Thát cũng không có cách nào, hơn nữa hắn không thể nán lại thời gian quá dài. Hắn liền nói với Đậu Kiến Đức: “Lời ta nói hết rồi, đại ca lại mãi không bày tỏ thái độ, như vậy đi! Đại ca cân nhắc hai ngày, ta hai ngày sau lại đến, cáo từ trước!”

Đậu Kiến Đức vẫn trầm mặc không nói, cúi đầu, giống như cái gì cũng chưa nghe thấy. Lưu Hắc Thát bất đắc dĩ, chỉ đành chắp chắp tay mang theo hai thủ hạ bước nhanh rời đi.

Đi ra cổng, Lưu Hắc Thát hướng một gã thủ hạ thấp giọng nói: “Ở lại chỗ này, theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ.”

Đậu Kiến Đức thẳng đến bọn họ cũng rời khỏi cửa phủ rồi, mới thở dài một tiếng, đứng dậy đi phía trong sân, vừa lúc chạm mặt kiều thê ôm ấp con trai. Đậu Kiến Đức ôm lấy con trai, hôn một cái ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, cười nói: “Cha con muốn có vài năm an ổn cũng khó.”

Lý thị lo lắng hỏi: “Lão gia, bọn họ là người nào?”

“Là thủ hạ cũ của ta, đến thăm ta.”

“Bọn họ là tới khuyên lão gia khởi binh tạo phản sao?”

Đậu Kiến Đức cảm giác được kiều thê lo lắng, liền cười nói: “Yên tâm đi! Ta đã có con, đã không có cái lòng đó nữa.”

“Nhưng... Bọn họ sẽ không bỏ qua lão gia, ta thấy bọn họ đều mặt âm trầm đi ra ngoài.”

“Ta nói cho nàng không có việc gì, đừng để ở trong lòng.”

Đậu Kiến Đức ôm con đi về phía sảnh bên trong, Lý thị ở phía sau cắn môi một cái thấp giọng nói: “Lão gia vì sao không hướng Võ giáo úy cầu cứu, bọn họ chỉ cách con sông nhìn nhau với chúng ta.”

Đậu Kiến Đức sắc mặt đại biến, quay đầu tức giận nhìn thê tử nói: “Ngươi đi nói cho bọn họ rồi?”

“Lão gia, bọn họ là tới bảo hộ chúng ta, ta cảm thấy nên hướng bọn họ cầu cứu!”

Đậu Kiến Đức gấp đến độ dậm chân, “Thật hồ đồ! Ngươi sắp hại chết chúng ta rồi.”

“Lão gia, ta làm sai sao?”

Lý thị sợ tới mức ngây dại, con trai trong lòng Đậu Kiến Đức cũng bị dọa khóc lớn lên.

Đậu Kiến Đức vội vàng dỗ con, lại vội nói với thê tử: “Mau thu thập hành lý một chút, lập tức đi Trung Đô, đi nhanh!”

Đậu Kiến Đức tâm như gương sáng, hắn rất hiểu biết Trương Huyễn, một khi Trương Huyễn biết Lưu Hắc Thát lại lần nữa mời mình rời núi, như vậy Trương Huyễn nhất định sẽ xuống tay trừ bỏ mình, chỉ có đi Trung Đô tự thú, mới có hi vọng thoát chết.

Hơn nữa Lưu Hắc Thát không khuyên được mình, cũng nhất định sẽ giết mình, dẫn phát thủ hạ cũ của mình sinh loạn, hắn phải lập tức rời đi.

Không bao lâu, một chiếc xe ngựa từ trong Đậu phủ đi ra, hướng cầu nhỏ chạy đi, vừa qua khỏi cầu nhỏ, một nam tử trẻ tuổi từ trên cây nhảy xuống, hắn tên là Võ Tranh, là một gã giáo úy Tùy quân, phụng mệnh dẫn năm mươi binh sĩ giám thị Đậu Kiến Đức, Đậu Kiến Đức cũng biết hắn tồn tại, mọi người không can thiệp chuyện của nhau, tường an vô sự.

Võ Tranh nhận được tin tức của nha hoàn, chuyên môn ở nơi này giám thị Đậu Kiến Đức. Hắn ngăn lại xe ngựa cười hì hì hỏi: “Đậu công đây là muốn đi đâu?”

Đậu Kiến Đức kéo màn xe nói: “Ta muốn đi Trung Đô diện kiến Tề vương điện hạ, Võ giáo úy cũng đi cùng ta đi! Ta có thể gặp việc không an toàn.”

Võ Tranh vui vẻ nói: “Bảo hộ Đậu công an toàn là chức trách của chúng ta, chúng ta tự nhiên hộ tống Đậu công tới Trung Đô.”

Rất nhanh, từ xa xa chạy tới năm mươi kỵ binh hộ vệ xe ngựa của Đậu Kiến Đức, rời khỏi Đậu phủ, hướng phương hướng Trung Đô nhanh chóng chạy đi.

Ngay khi xe ngựa mới vừa đi, một người từ xa xa chạy đi, chính là thủ hạ Lưu Hắc Thát để lại giám thị Đậu Kiến Đức, trong lòng hắn khẩn trương, cũng xoay người lên ngựa hướng phía huyện Chươ ng Nam chạy đi.

~~~~

Trương Huyễn trở lại Trung Đô đã sắp nửa tháng, cách năm mới cũng đã không đến mười ngày, nửa tháng qua, đại bộ phận thời gian của Trương Huyễn đều ở nhà, hảo hảo an ủi các thê tử khổ tương tư.

Trong thư phòng, Trương Đình con Trương Huyễn năm nay bốn tuổi chắp tay sau lưng đứng, giọng trẻ con ngâm nga 《 luận ngữ 》cho phụ thân, nó đã có thể đem 《 luận ngữ 》ngâm nga thuộc lòng hoàn chỉnh.

“Tử viết, hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ! Nhân bất tri nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ?”

~~~~

“Tử viết: kỳ vi nhân dã hiếu đễ nhi hảo phạm thượng giả, tiên hĩ. Bất hảo phạm thượng nhi hảo tác loạn giả, vị chi hữu dã. Quân tử vụ bản, bản lập nhi đạo sinh. Hiếu đễ dã giả, kỳ vi nhân chi bản dữ?”

Trương Huyễn nhìn trưởng tử khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, trong lòng nổi lên một tia áy náy, mình rất ít có thời gian chơi với con, lại chưa bao giờ phát hiện mắt nó rất giống mình.

Lô Thanh ngồi ở một bên với trượng phu cùng con, đây là thời khắc hạnh phúc nhất của nàng, ở trong nôi bên người nàng còn có con gái nhu thuận ngủ.

“Phu quân, để Đình Nhi uống ngụm nước đi!” Lô Thanh nhìn ra con trai có chút khẩn trương.

Trương Huyễn cười gật gật đầu, “Không cần đọc thuộc nữa, ta biết Đình Nhi thuộc rồi.”

Trương Huyễn yêu thương sờ sờ đầu con trai, lại hỏi: “Bình thường trừ đọc sách, còn làm cái gì?”

“Còn có tập võ!”

“Con biết luyện võ?”

Trương Huyễn có chút kinh ngạc, con trai thoạt nhìn có chút gầy yếu, vậy mà còn biết luyện võ.

“Vâng!”

Trương Đình gật gật đầu thật mạnh, “Là Nhị nương dạy con kiếm pháp, con luyện cho phụ thân xem.”

Bình Luận (0)
Comment