“Điện hạ không ngại nói chuyện hẳn hoi với Đậu Kiến Đức, có lẽ hắn biết tình huống Lưu Hắc Thát. Mặt khác, ta đề nghị điện hạ lập tức phái binh bảo hộ Đậu Kiến Đức, phòng ngừa hắn bị Lưu Hắc Thát làm hại, khơi mào thù hận của thủ hạ cũ của Đậu Kiến Đức.”
Phòng Huyền Linh nhắc nhở điều này phi thường đúng lúc, trong lòng Trương Huyễn cũng sinh ra một tia lo lắng.
Đúng lúc này, Trầm Quang vội vàng chạy tới, khom mình hành lễ nói: “Tham kiến đại soái!”
Hắn lại hướng Phòng Huyền Linh thi lễ, “Tham kiến quân sư!”
“Trầm tướng quân, có nhiệm vụ quan trọng giao cho ngươi.” Trương Huyễn nói.
“Xin đại soái phân phó!”
Trương Huyễn liền đem việc Lưu Hắc Thát nói rõ cho hắn, lập tức đi đến trước bản đồ bên cạnh tường, dùng cây gỗ chỉ vào các quận Hà Bắc nói: “Hiện tại vấn đề là, chúng ta không biết Lưu Hắc Thát sẽ khởi binh ở nơi nào của Hà Bắc, ta nghĩ hẳn là ở nơi nào đó có căn cơ, ngươi có thể phái năm trăm đội thám báo, mỗi đội năm người, chia đi các nơi của Hà Bắc điều tra, tìm kiếm chỗ Lưu Hắc Thát ẩn thân, lát nữa ta sẽ nói chuyện với Đậu Kiến Đức, có tình báo tiến thêm một bước ta lại thông báo ngươi.”
“Ty chức tuân lệnh!”
Trương Huyễn lại nói: “Mặt khác còn có một việc, Đậu Kiến Đức đã ở trên đường đến Trung Đô, rất có thể người của Lưu Hắc Thát sẽ đến đuổi giết hắn, ngươi có thể phái ba trăm thám báo kỵ binh đến bảo hộ, lập tức xuất phát. Còn có, cố gắng bắt mấy người sống cho ta, có lẽ bọn họ biết Lưu Hắc Thát trốn ở nơi nào?”
“Ty chức lập tức phái quân.”
Trầm Quang khom người thi lễ, xoay người bước nhanh rời đi.
~~~~
Bởi vì sông phương bắc đã kết băng, di chuyển gián đoạn, giao thông phương bắc chỉ có thể dựa vào xe ngựa thông hành. Huyện Chươ ng Nam ở tận cùng phía bắc quận Thanh Hà, từ huyện Chươ ng Nam tới Trung Đô ước chừng cần đi sáu ngày, hơn ngàn dặm lộ trình. Đậu Kiến Đức cũng biết Lưu Hắc Thát làm người quyết đoán, tàn nhẫn, một khi mình từ chối yêu cầu của hắn, hắn sẽ tuyệt không tha cho mình, cho nên Đậu Kiến Đức phân phó xe ngựa đi cả ngày đêm, dọc theo đường cái bờ bắc kênh Vĩnh Tể hướng Trung Đô chạy gấp, năm mươi kỵ binh gắt gao đi theo, bảo hộ cả nhà Đậu Kiến Đức an toàn.
Giữa trưa một ngày này, xe ngựa đến huyện Quán Đào quận Vũ Dương, tối qua bọn họ bỏ lỡ túc đầu, lương khô mang theo bên người đều đã ăn hết, nóng lòng tìm một chỗ nghỉ ngơi bổ sung lương khô.
Võ Tranh nhớ rõ phụ cận có một lán trà, hắn khum tay tìm kiếm mọi nơi, bỗng chỉ vào phía trước nói: “Đậu công, lán trà ở ngay phía trước, chúng ta ở nơi đó nghỉ ngơi một lát đi!”
Đậu Kiến Đức vừa đói vừa khát, ngựa cũng mệt muốn chết rồi, quả thật cần tìm một chỗ nghỉ ngơi nửa canh giờ. Hắn liền gật đầu nói: “Được!”
Xe ngựa lại tiếp tục tiến lên, ước chừng đi hai dặm, phía trước quả nhiên có một lán trà, bởi vì sắp đến tết, trong lán trà trống trơn, không có một người khách, vài tên tiểu nhị uể oải úp sấp ở trên bàn ngủ gật. Đội ngũ của Đậu Kiến Đức đến, lập tức khiến lán trà náo nhiệt hẳn lên, năm mươi kỵ binh Tùy quân đều đi giếng nước múc nước cho ngựa.
Chưởng quầy chạy lên cúi đầu khom lưng nói: “Các vị là tới ăn cơm trưa à!”
Đậu Kiến Đức ném cho chưởng quầy một thỏi vàng, “Toàn bộ nguyên liệu nấu ăn trong tiệm của các ngươi chúng ta đều bao, có bao nhiêu cái ăn dọn hết ra.”
Chưởng quầy thấy vàng phải gần năm lượng, vui đến mức mặt cũng sắp nổ tung, liên thanh thúc giục tiểu nhị: “Mau đem toàn bộ đồ ăn đều dọn ra!”
Dọc theo đường đi, Đậu Kiến Đức ra tay hào phóng, ở chung rất hòa hợp cùng các binh sĩ, mọi người cũng thơm lây hắn, ăn ngon ngủ ngon, tâm tình mọi người đều không tệ, ngồi ở trước bàn ăn ăn uống uống, vừa nói vừa cười. Một nhà Đậu Kiến Đức thì ngồi ở bên kia, đứa nhỏ đang ngủ say, thê tử Lý thị u buồn, không muốn ăn, chỉ uống một chút canh, Đậu Kiến Đức dùng bánh lớn bọc thịt dê, lại rót một chén rượu, ăn thùng uống vại.
Nhưng Đậu Kiến Đức dù sao không phải người thường, hắn tuy cũng ăn uống nhồm nhoàm như binh sĩ, nhưng đồng thời hắn lại cực kỳ cảnh giác, không ngừng nhìn chăm chú vào đường cái xa xa. Trong lòng hắn rõ ràng, đi thêm hơn trăm dặm nữa bọn họ sẽ tiến vào Ngụy quận, bên kia tới gần Trung Đô, phòng ngự càng thêm nghiêm mật, nếu Lưu Hắc Thát sẽ đối mình động thủ, nọvậy hắn chỉ có cái này trăm dặm cơ hội.
Đúng lúc này, xa xa bỗng nhiên xuất hiện mười mấy điểm đen nhỏ, Đậu Kiến Đức lập tức đứng lên, không chớp mắt nhìn chăm chú vào mười mấy điểm đen xa xa, các binh sĩ cũng phát hiện dị thường, cũng ùn ùn đứng dậy theo.
Lại sau một lúc lâu, điểm đen xa xa dần dần trở nên dày đặc hẳn lên, Đậu Kiến Đức lập tức hô lớn: “Có tình huống, mọi người mau về chiến mã!”
Các binh sĩ ùn ùn hướng chiến mã của mình chạy đi, Lý thị sợ tới mức thanh âm run rẩy hỏi: “Lão gia có gì thế?”
Đậu Kiến Đức nghiến răng nghiến lợi nói: “Là huynh đệ tốt của ta tới giết ta!”
Hắn ôm lấy con trai, đỡ thê tử hướng xe ngựa chạy tới, lên xe ngựa hô: “Đi mau!”
Xa phu vung cây roi dài, xe ngựa hướng phía trước chạy vội đi, Võ Tranh lớn tiếng hô to: “Chuẩn bị chiến đấu!”
Năm mươi kỵ binh đều giơ lên chiến sóc cùng khiên, ở trên đường cái xếp thành hai hàng, tiểu nhị cùng chưởng quầy trong lán trà sợ hãi nhanh chân hướng mặt sông đóng băng chạy đi.
Lúc này, truy binh đã lao đến ngoài ba trăm bước, tiếng chân như sấm, bụi đất bay lên, nhiều tới năm sáu trăm người, cầm đầu là một viên đại tướng mặt đen, chính là Lưu Hắc Thát.
Lưu Hắc Thát không muốn mời Đậu Kiến Đức rời núi, vậy sẽ uy hiếp đến địa vị thủ lĩnh của hắn, nhưng mấy tháng qua hắn bái phỏng không ít thủ hạ cũ, mọi người đều tỏ thái độ, trừ phi Đậu công lại lần nữa rời núi, nếu không bọn họ sẽ không tạo phản nữa, Lưu Hắc Thát bất đắc dĩ mới đến mời Đậu Kiến Đức rời núi, nhưng hắn còn có một phương án dự bị, nếu Đậu Kiến Đức không chịu rời núi, vậy hắn cứ đơn giản giết Đậu Kiến Đức, giá họa cho triều đình Trung Đô, như vậy cũng sẽ có rất nhiều thủ hạ cũ nguyện ý báo thù cho Đậu Kiến Đức mà tạo phản.
Lúc này, Lưu Hắc Thát đã nhìn ra dụng ý của Đậu Kiến Đức, thế mà muốn đi Trung Đô, đây hiển nhiên là muốn bán đứng mình, hơn nữa một khi Đậu Kiến Đức lên tiếng ở Trung Đô, các thủ hạ cũ vốn đã không muốn tạo phản nữa lại càng sẽ không đáp ứng mình, Lưu Hắc Thát lập tức hạ quyết tâm, nhất định phải giết Đậu Kiến Đức, giá họa cho Trung Đô.
Hắn dẫn năm trăm kỵ binh một đường đuổi theo, mắt thấy dần dần đuổi kịp, trên đường cái phía trước xuất hiện năm mươi kỵ binh Tùy quân. Lưu Hắc Thát cực kỳ giảo hoạt, hắn lập tức hướng phó tướng Phạm Nguyện ra lệnh: “Ngươi dẫn ba trăm huynh đệ cuốn lấy kỵ binh Tùy quân, ta đi đường vòng giết con mồi.”
Phạm Nguyện thét ra lệnh: “Ba lữ đầu theo ta đánh lên!”