Hắn mang theo ba trăm kỵ binh đẩy nhanh tốc độ ngựa, nháy mắt đã đánh đến trước mắt kỵ binh Tùy quân. Hai chi kỵ binh kịch chiến với nhau, Lưu Hắc Thát lại vung tay, mang theo hai trăm kỵ binh còn lại vòng qua rừng cây, hướng xe ngựa của Đậu Kiến Đức phía trước đuổi theo.
Đậu Kiến Đức ngồi ở trên xe ngựa quay đầu nhìn tình hình phía sau, đằng sau bụi đất bay lên, Tùy quân đang kịch chiến cùng truy binh, làm trong lòng hắn thực sự thấp thỏm bất an. Đúng lúc này, từ trong rừng cây bên cạnh bỗng lao ra một mũi kỵ binh, người cầm đầu chính là Lưu Hắc Thát, bọn hắn vung chiến đao, hò hét hướng bên này đánh tới.
Trong nháy mắt mặt Đậu Kiến Đức cũng tái đi, quay đầu hô to: “Mau! Mau một chút nữa!”
Xa phu liều mạng quất ngựa, xe ngựa ở trên đường cái chạy vun vút như nổi điên, nhưng Lưu Hắc Thát dẫn dắt thủ hạ vẫn dần dần đuổi kịp. Đậu Kiến Đức rút bảo kiếm, nhìn nhìn con trai đang ngủ say trong lòng, tim hắn không khỏi như bị đao cắt, mình chết không đáng tiếc, nhưng hắn tuyệt không muốn con mình chết đi, Lưu Hắc Thát có thể buông tha con mình sao?
Thê tử Lý thị phủ phục trên người hắn cất tiếng khóc rống, Đậu Kiến Đức thở dài một tiếng, “Thôi, cùng chết đi!”
Ngay tại lúc chỉ mành treo chuông này, phía trước bỗng nhiên xuất hiện vô số kỵ binh, đằng đằng sát khí hướng bên này lao tới, xa phu hô to, “Lão gia, phía trước có kỵ binh Tùy quân.”
Đậu Kiến Đức cũng đã thấy, làm trong lòng hắn mừng như điên một trận, vội hô: “Đừng có ngừng lại, đi nghênh đón!”
Lưu Hắc Thát dẫn truy binh lúc này cách xe ngựa đã không đến năm mươi bước, mắt thấy sắp đuổi kịp, phía trước một cỗ bụi đất đập vào mặt, thủ hạ của hắn hoảng sợ hô to: “Là kỵ binh Tùy quân!”
Chỉ thấy mấy trăm kỵ binh Tùy quân xuất hiện ở cách bọn họ trăm bước, trang bị hoàn mỹ, đằng đằng sát khí. Lưu Hắc Thát chấn động, vội ra lệnh: “Lập tức rút lui!”
Thủ hạ ùn ùn quay đầu ngựa lại bỏ chạy, Lưu Hắc Thát lại không cam lòng nhìn thoáng qua xe ngựa, giơ cung cài tên, một mũi tên hướng xe ngựa bắn đi, một mũi tên này cọ qua khuôn mặt Đậu Kiến Đức, cắm ở xe trên vách đá. Đem Đậu Kiến Đức dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Mấy trăm kỵ binh Tùy quân từ hai bên xe ngựa chạy vội qua, hướng Lưu Hắc Thát đuổi theo, Lưu Hắc Thát và thủ hạ liều mạng bỏ chạy, một mực chạy đi hơn trăm dặm, mới dần dần bỏ lại kỵ binh Tùy quân truy kích, mà lúc này kỵ binh thủ hạ của hắn chỉ còn lại có không đến trăm người, binh sĩ còn lại đều chết ở trên đường đuổi giết.
~~~~
Hai ngày sau, Đậu Kiến Đức rốt cuộc đến Trung Đô, giáo úy Võ Tranh dẫn kỵ binh dưới trướng hướng hắn cáo biệt, bọn họ ở chung cùng một chỗ gần hai năm, vì bảo hộ hắn, năm mươi kỵ binh bất hạnh chết trận mười ba người, khiến Đậu Kiến Đức cũng có chút thương cảm.
Trương Huyễn đã an bài nhà cửa cho Đậu Kiến Đức, còn có binh sĩ chuyên môn bảo hộ hắn an toàn, có quan viên mang theo gia quyến của hắn đi phủ trạch trước, Đậu Kiến Đức thì theo thân binh của Trương Huyễn hướng Tử Vi thiên điện đi đến.
Trong thiên điện, Trương Huyễn đang cùng các trọng thần thảo luận an bài khoa cử năm sau, phương án lớn đã định ra, mấu chốt là một số vấn đề chi tiết cần chứng thực.
Tô Uy vẫn là người phác thảo phương án khoa cử lần này, hắn chậm rãi nói với mọi người: “Sang năm thời gian khoa cử giống với năm nay, đặt ở đầu tháng năm cử hành, nội dung thi cũng cơ bản không thay đổi, bởi vì chúng ta ở Trung Nguyên, Giang Hoài mở rộng phạm vi khống chế, sang năm có lẽ còn có thể hướng nam mở rộng, cho nên nhân số trúng tuyển so với năm trước có sự gia tăng, ước chừng hai trăm người, những cái này mọi người đều đã thảo luận, các vị còn có ý kiến không?”
Trong thiên điện một mảng trầm mặc, Tô Uy nhìn nhìn Trương Huyễn, Trương Huyễn gật gật đầu, ra hiệu hắn tiếp tục, Tô Uy cười nói: “Mọi người đều đã không có ý kiến, vậy ta tiếp tục nói, phía dưới chính là vấn đề phân phối danh ngạch.”
Trong thiên điện nhất thời dẫn lên một trận xôn xao rất nhỏ, tháng năm năm nay khoa cử lần đầu là vì vấn đề danh ngạch ồn ào huyên náo, cuối cùng hai thượng thư bị giáng chức, việc này quan hệ ích lợi thiết thân các địa phương, cho nên mọi người đặc biệt chú ý.
Tô Uy nhìn thoáng qua Trương Huyễn, lại nói: “Phân phối danh ngạch địa vực vốn là cử chỉ tạm thích ứng, không thể hình thành lệ thường hoặc là chế độ, cho nên từ năm nay bắt đầu, hủy bỏ phân chia địa vực khoa cử trúng tuyển, toàn bộ sĩ tử dựa vào tài học của mình cạnh tranh công bằng, về sau cũng là như thế, sẽ không có đặc thù nữa.”
Trong đại điện một mảng trầm mặc, không có ai phản đối hoặc là đồng ý. Mọi người đều biết, Tô Uy là không có quyền lực quyết định chế độ hoặc là lệ thường này, cái này tất nhiên là ý tứ của Tề vương.
Nhưng cạnh tranh công bằng mọi người cũng không thể nói gì, ai cũng không muốn thừa nhận con em mình tài học không bằng người khác.
Lúc này, Trương Huyễn nói với mọi người: “Năm trước chúng ta tạm thời dựa theo địa vực để phân chia danh ngạch trúng tuyển, sự thật chứng minh quyết định này không sáng suốt, nhưng chúng ta quả thật cũng cần chiếu cố sĩ tử một số địa vực, nhất là sĩ tử phương nam, cho nên ta cân nhắc ở danh ngạch Thái Học tiến tới đổ nghiêng, mọi người nếu không có ý kiến, thì để Tô tướng quốc tiếp tục tuyên đọc.”
Lúc này, Lễ bộ thượng thư Trần Lăng hạ thấp người nói: “Theo vi thần biết, ở thời Khai Hoàng nếu tiến vào Thái Học, chẳng khác nào bước nửa chân vào quan trường, chúng ta có phải cũng là như thế hay không, tiến vào Thái Học đọc sách có phải ở phương diện khoa cử sẽ có ưu đãi hay không?”
Trương Huyễn cười nói: “Vấn đề này để Tô tướng quốc trả lời đi! Hắn rõ ràng nhất.”
Tô Uy ho khan một tiếng nói: “Khai Hoàng năm đầu bởi vì vẫn thi hành chế độ cửu phẩm công chính, cho nên sĩ tử các nơi đề cử đến Thái Học cơ bản chính là quan viên dự bị, cho nên có cách nói tiến vào Thái Học là đã bước nửa chân vào quan trường, nhưng chúng ta hiện tại hoàn toàn không phải, hiện tại khoa cử mới là con đường chính thức tiến vào quan trường.”
“Vậy tiến vào Thái Học đọc sách lại có ý nghĩa gì đây?” Trần Lăng tiếp tục hỏi.
“Vào Thái Học đọc sách đương nhiên là có chỗ tốt, ăn ở miễn hết, mỗi tháng còn có tiền gạo, cái này đối với con em nhà nghèo đặc biệt có dụ hoặc, đọc sách là có thể nuôi gia đình. Mặt khác, tiến Thái Học đọc sách cũng có thể được danh sư chỉ điểm, đề cao học thức, vô luận đối với hắn tham gia khoa cử hay là tương lai làm phụ tá đều có lợi. Còn có một điểm rất quan trọng, Thái Học sinh tương lai sẽ là nguồn văn lại quận huyện quan trọng, đây chính là đường ra của đại bộ phận Thái Học sinh.”
Lúc này, một thị vệ vội vàng đi tới, hướng Trương Huyễn nói nhỏ vài câu, Trương Huyễn đứng dậy cười nói: “Mọi người tiếp tục, ta lâm thời có chút việc, rất nhanh sẽ trở về.”
Trương Huyễn trở lại quan phòng của mình, thị vệ bẩm báo: “Hắn chờ ở nghị sự đường.”