Thời khắc Vương Thế Sung đoạt vị sắp đến, mấy ngày nay, trên đầu đường Lạc Dương xuất hiện một bài đồng dao, ‘đầu đông một cái Trương, đầu tây một cái Lý, Lạc Dương sắp có thiên tử Vương’ .
Không chỉ có thế, Thái Sử giám lệnh An Già Đà phát hiện thiên tượng khác thường, sao Tử Vi lóe sáng dị thường, hắn liền dâng thư triều đình nói: “Lạc Dương sắp có chủ mới!”
Lạc Dương đạo sĩ Hoàn Pháp Tự hướng Vương Thế Sung hiến 《 Khổng Tử bế phòng ký 》 một lá thư cho Vương Thế Sung, xưng tiên hiền đã có chỉ rõ, tướng quốc Vương Thế Sung nên thay Tùy làm thiên tử, Vương Thế Sung một mặt nói sĩ ngôn không thể tin, một mặt khác lại phong Hoàn Pháp Tự làm gián nghị đại phu, thưởng ngàn lượng vàng.
Triều đình bách quan ở dưới Thái Thường khanh Thôi Văn Tượng dẫn dắt khởi xướng hoạt động liên danh thư tình nguyện, khẩn cầu Trịnh vương đăng cơ làm đế. Vương Thế Sung ra vẻ giận dữ, “Các ngươi muốn hại ta bất nghĩa sao?” Từ chối bách quan thỉnh nguyện.
Tuy điều kiện đăng cơ của Vương Thế Sung đã chín muồi, nhưng Vương Thế Sung còn có một khối tâm bệnh, đó là hắn lo lắng nhất Vũ Văn Thành Đô cùng Trương Trấn Chu hai gã đại tướng quân, tuy hai người này đã bị hắn điều khỏi Lạc Dương, một người đi đóng giữ quận Huỳnh Dương, một người chuyển sang làm Hoài An thái thú, hơn nữa đại tướng dưới trướng Vũ Văn Thành Đô cũng đều là tâm phúc của Vương Thế Sung, trên thực tế đã khiến đại tướng quân Vũ Văn Thành Đô mất quyền lực, nhưng Vương Thế Sung vẫn không yên tâm, hắn phải trừ bỏ hai người, mới có thể chính thức đăng cơ.
Trong Trịnh vương phủ, Vương Thế Sung đang cùng vài tên tâm phúc thương lượng đối sách diệt trừ hai gã đại tướng quân, Vương Nhân Tắc nói: “Vẫn là dựa theo đề nghị của ta lúc trước, dùng chiếu thư triệu hai người trở về báo cáo công tác, ở nửa đường giết họ, giá họa cho loạn phỉ, như vậy có thể bịt miệng mọi người.”
Vân Định Hưng có chút không tán đồng, “Không cần phiền toái như vậy, trực tiếp giết họ ở trong quân, cứ nói hai nơi binh biến, hai người đều chết vào tay loạn quân, vương gia thì phái quân đội đi bình loạn, sau đó ai điếu hai gã đại tướng quân, tất cả liền thuận buồm xuôi gió.”
Vương Thế Sung thực sự không quyết được, liền hướng Đoạn Đạt nhìn lại. Đoạn Đạt cười nói: “Hai phương án đều không tệ, mỗi người dùng một cái phương án mới được, chết kiểu giống nhau ít nhiều sẽ làm người ta nghi ngờ.”
Vương Thế Sung gật gật đầu, phương án này của Đoạn Đạt có thể tiếp nhận. Hắn trầm ngâm một phen, nói với Vương Nhân Tắc: “Quận Huỳnh Dương cách Đông quận quá gần, đem Vũ Văn Thành Đô triệu hồi, chuyện này giao cho ngươi.”
“Thúc phụ yên tâm, ta sẽ không có chút sai sót!”
Vương Thế Sung lại nhìn thoáng qua Vân Định Hưng, Vân Định Hưng vội vàng khom người nói: “Quận Hoài An bên kia cũng sẽ không có vấn đề, ty chức sẽ xử lý tốt!”
Vương Thế Sung vui vẻ nói: “Ngày thủ cấp hai người đến Lạc Dương, chính là ngày ta đăng cơ.”
~~~~
Vũ Văn Thành Đô mấy tháng qua thật sự rầu rĩ không vui, sau một trận chiến với quân Đường, Vương Thế Sung đệ trình thiên tử phong hắn làm Anh quốc công, Huỳnh Dương đại soái, tuy tước vị liên tục thăng hai cấp, nhưng quân quyền của hắn lại bị cướp đoạt, trên danh nghĩa để hắn thống lĩnh một vạn quân đội Huỳnh Dương, nhưng một vạn quân đội này trên thực tế là quân đội lệ thuộc trực tiếp Vương Thế Sung, trừ Vương Thế Sung, ai cũng không chỉ huy được bọn họ, vô hình trung đã tước quyền lực Vũ Văn Thành Đô.
Tuy Trương Huyễn trước đó nhiều lần hướng hắn bày tỏ, thậm chí còn tặng hắn một con ngựa quý, Vũ Văn Thành Đô cũng hiểu Trương Huyễn ám chỉ, hy vọng mình có thể quy hàng Bắc Tùy, nhưng Vũ Văn Thành Đô vẫn không muốn phản bội Hoàng Thái đế, mà một nguyên nhân khác khó có thể mở miệng đó là hai tháng trước, Trung Đô ở phố xá sầm uất công khai xử trảm huynh đệ Vũ Văn Hóa Cập và Vũ Văn Trí Cập, chấn động thiên hạ, điều này làm cho Vũ Văn Thành Đô ít nhiều có chút xấu hổ, dù sao hắn từng là đại thái bảo của Vũ Văn gia tộc, mặc kệ hắn có thừa nhận không, thân phận giống như vết bớt này sẽ theo hắn cả đời.
Buổi sáng một ngày này, phụ tá Hứa Ấn của Vũ Văn Thành Đô vội vàng đi hướng đại trướng, Hứa Ấn là phụ tá của Vũ Văn Thuật năm đó, sau khi Vũ Văn Thuật qua đời, hắn không theo Vũ Văn Hóa Cập, mà là quay sang đầu nhập Vũ Văn Thành Đô đã được phong làm tướng quân. Hai người ở Vũ Văn phủ quan hệ cũng rất tốt, chính là Hứa Ấn nhiều phen đề nghị, khiến Vũ Văn Thuật đồng ý Vũ Văn Thành Đô vào triều đình làm quan, Vũ Văn Thành Đô cũng bởi vậy tự lập, dần dần thoát ly thân phận Vũ Văn thái bảo.
Vì thế, Vũ Văn Thành Đô cảm kích vạn phần đối với Hứa Ấn, cho nên khi Hứa Ấn đến đầu nhập, Vũ Văn Hóa Cập liền không chút do dự để hắn làm phụ tá của mình.
Hứa Ấn đi vào đại trướng, cười nói: “Nghe nói thánh chỉ đến, đã nói gì đó cho tướng quân?”
Vũ Văn Thành Đô nhặt lên một quyển thánh chỉ nói: “Thiên tử chiếu ta về kinh, tham gia Nguyên Đán (tết) đại triều.”
Hứa Ấn tiếp nhận thánh chỉ đọc qua, cười lạnh một tiếng nói: “Nhắm chừng thiên tử ngay cả đại tướng quân ở nơi nào hắn cũng không biết, đây là Vương Thế Sung triệu đại tướng quân về triều.”
Vũ Văn Thành Đô gật gật đầu, “Ta nghĩ hẳn là như vậy, tựa như đem ta điều đến Huỳnh Dương, trên danh nghĩa là ý chỉ thiên tử, trên thực tế chính là ý tứ của Vương Thế Sung, ta cảm thấy cũng không cần thiết truy cứu chuyện này, đây là bí mật công khai, hẳn là Vương Thế Sung hy vọng chúng ta về Lạc Dương tham gia đại triều.”
“Tướng quân, gần đây Lạc Dương không yên ổn đâu!” Hứa Ấn lời nói thấm thía.
Vũ Văn Thành Đô vội vàng khoát tay bảo vài tên thân binh đi ra ngoài, trong đại trướng chỉ còn lại có hai người bọn họ. Vũ Văn Thành Đô thấp giọng nói: “Tiên sinh là chỉ Vương Thế Sung kia sao?”
Hứa Ấn chậm rãi gật đầu, “Tinh tượng, thụy triệu, đồng dao, lời tiên tri ở Lạc Dương thay nhau xuất hiện, tướng quân còn không ngờ tới sắp có chuyện gì sao?”
***
Vũ Văn Thành Đô một lúc lâu không nói gì, hắn sao có thể không biết dã tâm của Vương Thế Sung, chỉ sợ trẻ con ba tuổi ở Lạc Dương cũng biết, nhưng Vũ Văn Thành Đô hắn lại có thể thế nào, trừ hơn trăm tên thân binh, trên tay hắn chẳng một binh một tốt.
“Tiên sinh nói ta nên làm gì bây giờ?” Vũ Văn Thành Đô thở dài hỏi.
“Thật ra đường ngay tại trước mắt tướng quân, chỉ xem tướng quân có chịu đi hay không.”
Vũ Văn Thành Đô chắp tay sau lưng đi qua đi lại ở trong đại trướng. Đường quả thật ngay tại trước mắt hắn, nhưng con đường này hắn đi như thế nào? Bảo hắn trực tiếp đi đầu hàng Trương Huyễn, Hoàng Thái đế còn đó, cái tiếng phản chủ hắn không gánh nổi.
Thật lâu sau, Vũ Văn Thành Đô thở dài một tiếng thật dài, “Ta vẫn là đi Lạc Dương một chuyến đi! Vô luận như thế nào, ta muốn gặp thiên tử một lần nữa.”