Hứa Ấn rất hiểu Vũ Văn Thành Đô, Vũ Văn Thành Đô tuy võ nghệ siêu nhiên tuyệt luân, nhưng tính cách cố chấp hơn bất cứ ai khác, hơn nữa cực kỳ ngu trung, bởi vì Dương Quảng lúc đi Giang Đô đem Việt vương phó thác cho hắn, hắn liền trung thành và tận tâm đối với Dương Đồng, tới chết không đổi, làm người ta kính ngưỡng, nhưng lại đáng than thở.
“Ta là lo tướng quân đi Lạc Dương sẽ bị Vương Thế Sung làm hại.”
“Điều này trái lại sẽ không!”
Vũ Văn Thành Đô cười nói: “Trong quân doanh đều là người của hắn, hắn muốn giết ta dễ như trở bàn tay, cần gì triệu đi Lạc Dương, huống hồ ta đã không binh không quyền, giết ta lại có ý nghĩa gì, hắn là muốn lợi dụng thanh danh của ta lung lạc quân đội.”
Dừng một chút, Vũ Văn Thành Đô ngữ khí kiên định nói: “Nếu hắn nhất định muốn làm hoàng đế, ta cũng không thể ngăn cản, nhưng ta tuyệt không thể để hắn hại Hoàng Thái đế, ta muốn đem Hoàng Thái đế mang đi.”
Hứa Ấn âm thầm thở dài, lấy sự độc địa của Vương Thế Sung, hắn sao có thể bỏ qua cho Hoàng Thái đế, Vũ Văn Thành Đô cũng không hiểu chính trị, nghĩ quá đơn giản.
“Tướng quân, cái này không thực tế —— “
Không đợi Hứa Ấn nói xong, Vũ Văn Thành Đô khoát tay chặn lời hắn, “Tiên sinh không cần khuyên ta nữa, tâm ý ta đã quyết, nếu ta không đi thử, ta tất sẽ hối hận cả đời.”
“Được rồi!”
Hứa Ấn không khuyên nữa, dù sao vợ con Vũ Văn Thành Đô ở Lạc Dương, cho dù hắn bị mình khuyên phục, hắn lại há có thể bỏ lại thê tử và con cái chạy trốn một mình?
Hứa Ấn chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Ta đi Trung Đô an bài đường lui cho tướng quân, nếu tướng quân bị Vương Thế Sung nhốt, có lẽ Tề vương cũng có thể như cứu Lô Sở ép Vương Thế Sung thả tướng quân cùng người nhà.”
Vũ Văn Thành Đô yên lặng gật đầu, chậm rãi nói: “Xin tiên sinh thay ta chuyển lời Tề vương, nếu Vũ Văn Thành Đô ta bất hạnh bị hại, ân tình của hắn đối với ta ta chỉ có thể kiếp sau lại báo.”
~~~~
Một canh giờ sau, Vũ Văn Thành Đô liền thu thập vật phẩm rời khỏi quân doanh, tới Lạc Dương tham gia triều hội, Hứa Ấn cũng theo hắn cùng nhau rời khỏi quân doanh, nhưng lập tức lại đi vòng hướng nam. Vũ Văn Thành Đô phái hai gã thân binh đi theo hướng Lương quận.
Ngay khi Vũ Văn Thành Đô mới vừa đi, trong quân doanh lập tức bay ra một con bồ câu đưa tin, hướng Hổ Lao quan bay đi.
Quân doanh quận Huỳnh Dương không ở quận trì huyện Quản Thành, mà là ở tận cùng phía nam quận Huỳnh Dương, gần huyện Trần Lưu Lương quận, từ quân doanh đến Hổ Lao quan cách nhau khoảng hai trăm dặm, tiến vào Hổ Lao quan đi thêm hơn trăm dặm liền có thể đến Lạc Dương.
Vũ Văn Thành Đô một đường chạy gấp, hắn muốn ở trước khi trời tối hẳn chạy tới Hổ Lao quan, nhưng trên đường tuyết đọng cản trở, bọn họ chỉ có thể đi đường vòng, liền chậm trễ thời gian, canh một bọn họ mới đến địa giới huyện Quản Thành, cách Hổ Lao quan còn có năm mươi dặm.
Lúc này cách tết còn ba ngày nữa. Vài ngày trước Trung Nguyên có tuyết lớn, tuyết đọng trắng xoá bao trùm mặt đất, đường xá cũng bị bao phủ, tuy là vùng đồng bằng, mọi người cũng không dám tùy ý đi, trong ruộng đất thường thường sẽ có rơm rạ nhọn hoắt, hơi mất tập trung sẽ làm bị thương chiến mã, khiến mọi người đi đường rất chậm chạp.
“Tướng quân, hay là tìm một chỗ dừng chân một đêm đi!” Các thân binh đều khuyên nhủ.
Vũ Văn Thành Đô gật gật đầu, hắn cũng không có hứng thú đối với triều hội, không vội đến Lạc Dương, hắn liền hướng chung quanh nhìn quét, huyện thành ở phía đông nam, bọn họ đã đi qua, cách xa ít nhất ba mươi dặm, Vũ Văn Thành Đô cũng không muốn đi huyện thành.
Lúc này, hắn nhìn thấy phía trước mơ hồ có ánh đèn, liền chỉ ánh đèn hỏi: “Chỗ đèn sáng là nơi nào?”
Trong thân binh có người địa phương, cười nói: “Tướng quân, đó là trấn Quản Tây, thôn trấn rất nhỏ.”
“Có khách sạn không?”
“Có! Cửa trấn có một nhà khách sạn, tên là Lão Du thụ (cây dâu già).”
“Tới đó nghỉ chân!”
Vũ Văn Thành Đô vung roi ngựa, giục ngựa hướng chỗ đèn sáng chạy đi, mọi người cũng vội vàng giục ngựa đuổi theo...
Bởi vì tết, khách sạn trên cơ bản đều là trống, không làm ăn, Vũ Văn Thành Đô và hơn trăm thân binh của hắn đã đến, nhất thời chen chật cứng khách sạn, khiến chưởng quầy và hai tiểu nhị bận chân không chạm đất, trước sau hầu hạ đám binh đại gia này.
Vũ Văn Thành Đô khoát tay với chưởng quầy, “Ngươi đem ngựa của chúng ta chiếu cố tốt là được, cái khác chúng ta tự làm!”
Chưởng quầy vội vàng đáp ứng, đi vài bước, lại quay đầu nói: “Tướng quân tốt nhất để ý một chút, gần đây vùng này không yên ổn.”
“Lời này của ngươi là có ý tứ gì? Có giặc cướp?”
“Không phải giặc cướp, gần đây không biết là chuyện gì xảy ra, thế mà lại xuất hiện một mũi sơn phỉ, ước chừng có mấy trăm người, nghe nói ở núi Đào Bình vào rừng làm cướp, tối qua Tống gia trang đã bị cướp sạch, chết rất nhiều người, mười mấy nữ nhân trẻ tuổi cũng bị cướp đi rồi.”
Vũ Văn Thành Đô ngẩn người, hắn quả thực không dám tin, quận Huỳnh Dương lại có thể xuất hiện loạn phỉ, hơn nữa còn là huyện Quản Thành, đây chính là vùng trung tâm Lạc Dương, loạn phỉ nào chán sống, lại ở đây vào rừng làm cướp.
Tuy Vũ Văn Thành Đô xem thường đám cướp nho nhỏ này, nhưng hắn cũng lo bọn loạn phỉ đó không biết tốt xấu chạy tới cướp của mình, tạo thành thương vong không cần thiết cho thủ hạ cùng chiến mã của mình, hắn liền gọi tới hai gã thủ hạ, thưởng bọn họ mỗi người mười quan tiền, làm bọn hắn đêm nay ở thôn trấn hai bên canh gác, hai gã thân binh lĩnh mệnh mà đi.
Mọi người hò hét ăn chút đồ, lại dùng nước ấm ngâm chân, lần lượt đi ngủ, Vũ Văn Thành Đô cũng có chút mỏi mệt, hắn lên lầu ba đi ngủ.
Ngủ thẳng tới nửa đêm, Vũ Văn Thành Đô bị thủ hạ đánh thức, “Chuyện gì?” Vũ Văn Thành Đô mơ mơ màng màng hỏi.
“Có người tìm đến tướng quân, hình như đã có chuyện gì?”
Vũ Văn Thành Đô xoay người ngồi dậy, khoác thêm một cái áo khoác hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Canh bốn vừa qua!”
Trong lòng Vũ Văn Thành Đô kỳ quái, muộn như vậy có ai đến tìm mình?
Hắn đi xuống lầu, đầu cầu thang gặp binh sĩ phái đi phía cửa nam trấn canh gác. Binh sĩ nói với hắn: “Tướng quân, là huynh đệ theo Hứa tiên sinh nam hạ, một người khác từ quận Nam Dương Trương đại tướng quân bên đó tới đây.”
“Bọn họ ở nơi nào?”
“Ngay tại đại sảnh.”
Vũ Văn Thành Đô bước nhanh vào đại sảnh, chỉ thấy hai người ngồi đại sảnh, một người là thân binh hắn phái đi hộ vệ Hứa Ấn, mà một người còn lại vẻ mặt bi thương. Vũ Văn Thành Đô đến gần, bỗng nhận ra gã, là Trương Duyên Niên cháu Trương Trấn Chu.
“Hứa tiên sinh đến đâu rồi?” Vũ Văn Thành Đô hỏi thân binh của hắn trước.
Thân binh tiến lên quì một gối thi lễ, “Khởi bẩm tướng quân, tiên sinh đã đến huyện Trần Lưu, ở ngoài huyện thành gặp vị huynh đệ này, hắn là cháu của Trương đại tướng quân, hắn quen biết Hứa tiên sinh.”
Trương Duyên Niên tiến lên ‘Phốc!’ quỳ xuống khóc lớn nói: “Đại tướng quân, thúc phụ ta đã bị cẩu tặc Vương Thế Sung hại chết!”