Vũ Văn Thành Đô cả kinh, vội vàng nâng hắn dậy nói: “Chuyện xảy ra thế nào?”
“Ba ngày trước, Dương Công Khanh dẫn quân tới quận Hoài An, mời thúc phụ đi bàn bạc vấn đề đóng quân, thúc phụ cũng có chuẩn bị, mang theo thân binh đến, nhưng thúc phụ vừa mới vào quân doanh liền phát hiện hai bên mai phục đao phủ thủ, liền lao ra, chúng ta liều chết giết ra khỏi vòng vây, lại gặp phục binh của Vân Định Hưng, thúc phụ và các huynh đệ đều đã chết trận, chỉ có một mình ta chạy thoát, thúc phụ trước khi chết bảo ta tới tìm đại tướng quân, Vương Thế Sung nhất định sẽ giết đại tướng quân, bảo đại tướng quân lập tức đi Trung Đô.”
Vũ Văn Thành Đô xoay người hung hăng nện một quyền ở trên cột gỗ, nước mắt trào ra. Hắn và Trương Trấn Chu giao tình cực sâu, Trương Trấn Chu thế mà bị Vương Thế Sung hại chết, khiến trong lòng hắn tràn ngập phẫn hận.
Lúc này, thân binh tiến lên đem một tờ giấy đưa cho Vũ Văn Thành Đô, “Đây là thư ngắn Hứa tiên sinh bảo ta giao cho đại tướng quân.”
Vũ Văn Thành Đô lau nước mắt, tiếp nhận tờ giấy mở ra, bên trên chỉ có một câu, ‘Hổ Lao quan tất có phục binh, nhanh rời!’
Vũ Văn Thành Đô không nói gì, hắn cũng tin tưởng Vương Thế Sung muốn giết mình, Trương Trấn Chu đã bị hại, kế tiếp tất nhiên là mình. Hắn lại hỏi thân binh: “Tiên sinh còn có lời nhắn gì không?”
“Có! Tiên sinh nói, Vương Thế Sung tất nhiên sẽ giả trang thành kiểu loạn phỉ sơn tặc đến hại đại tướng quân, như vậy sẽ tránh được trong quân bất mãn, xin đại tướng quân phải thật cẩn thận.”
Vũ Văn Thành Đô đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội ra lệnh: “Bảo toàn bộ huynh đệ lập tức dậy!”
Vừa dứt lời, bên ngoài mơ hồ truyền đến một tiếng hét thảm, Vũ Văn Thành Đô chấn động, rút bảo kiếm lao ra cửa lớn, chỉ thấy đầu đường một người nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, chính là thân binh đi phía bắc thôn trấn canh gác, cả người hắn đầy máu, trên người trúng ba mũi tên. Thân binh thấy Vũ Văn Thành Đô, đưa tay hô: “Có tình hình địch!”
Kêu xong một câu này, thân binh liền gục xuống đất tuyết mà chết.
Vũ Văn Thành Đô giận tím mặt, ngẩng đầu hướng phía bắc nhìn lại, chỉ thấy chỗ bóng tối xuất hiện bóng người đông nghìn nghịt, ‘Vù!’ một mũi tên bắn lén hướng mặt hắn bắn tới, Vũ Văn Thành Đô dùng một kiếm đập bay, xoay người thét ra lệnh: “Hết thảy lên ngựa, theo ta giết ra ngoài!”
***
Vương Nhân Tắc dẫn ba ngàn binh sĩ tinh nhuệ bao vây trấn Quản Tây. Lúc trước hắn phái năm trăm người giả trang phỉ chúng, quấy rầy dân chúng chung quanh, để mọi người đều cho rằng quận Huỳnh Dương xuất hiện một mũi loạn phỉ, đêm qua lại huyết tẩy Tống gia trang, đây là làm chuẩn bị cho đêm nay giết hại trấn Quản Tây, hắn không cho phép bất cứ người nào nhìn thấy chân tướng sống sót.
Ba ngàn binh sĩ không giả làm loạn phỉ nữa, mà là mặc minh quang khải, tay cầm trường mâu cung nỏ, từ bốn phương tám hướng đem khách sạn Lão Du thụ bao vây nhiều vòng.
Vũ Văn Thành Đô không nóng lòng phá vây, hắn một mặt lệnh binh sĩ đem chưởng quầy và tiểu nhị giấu đến trong hầm tránh họa, một mặt kiên nhẫn chờ đợi thời gian phá vây. Hắn cần phải biết chủ tướng kẻ địch ở phương hướng nào, bình thường chủ tướng kẻ địch chính là chỗ binh lực nhiều nhất.
“Chuẩn bị khiên, lúc phá vây không thể ham chiến!” Vũ Văn Thành Đô quay đầu hướng các binh sĩ thấp giọng hạ lệnh.
Trong bóng đêm, Vương Nhân Tắc đứng ở xa xa ánh mắt lạnh lùng nhìn khách sạn, hắn vốn là phục binh ở trong khe núi ngoài Hổ Lao quan tập kích Vũ Văn Thành Đô, không ngờ Vũ Văn Thành Đô lại tới chậm, trực tiếp ở trên trấn nhỏ qua đêm. Vương Nhân Tắc sợ đêm dài lắm mộng, quyết định động thủ giết chết mục tiêu ngay trong đêm.
Lúc này, quân đội đã bao vây khách sạn, nhưng Vương Nhân Tắc lại không dám tiến lên. Hắn biết rõ Vũ Văn Thành Đô lợi hại, chỉ sợ một cái đối mặt đầu mình phải bay mất, chỉ có tập trung binh lực giết chết hắn, cho dù ba ngàn người chết mất một nửa cũng không đáng tiếc.
Lúc này, một binh sĩ chạy tới bẩm báo: “Đối phương tựa như không có ý tứ phá vây.”
Vương Nhân Tắc lạnh lùng nói: “Bắn tên lửa đốt nhà, đem hắn bức ra!”
Mấy chục thủ hạ lập tức điểm hỏa hỏa tiễn, giơ cung cài tên hướng khách sạn lao tới.
Mấy chục mũi tên lửa bay lên trời, hướng khách sạn bắn tới, Vũ Văn Thành Đô thấy rõ, tên lửa là từ phía tây bắn tới, như vậy chủ tướng quân địch hạ mệnh lệnh cũng tất nhiên ở phía tây, hắn lập tức thét ra lệnh: “Theo ta, hướng đông phá vây!”
Hắn xoay người lên ngựa, vung Phượng Sí Lưu Kim Đảng hướng cổng lớn ném đi. Chỉ nghe ‘Phành!’ một tiếng nổ, gỗ vụn bay loạn, cửa lớn bị đập vỡ, Vũ Văn Thành Đô giục ngựa lao ra ngoài, thủ hạ phía sau cũng ùn ùn từ cửa từ cửa sổ phóng ngựa lao ra, Vũ Văn Thành Đô không nóng lòng bôn tẩu, mà là đợi thủ hạ. Một lát sau, phía sau có người hô to: “Tướng quân, đều đến đông đủ rồi!”
Vũ Văn Thành Đô hét to một tiếng, phóng ngựa lao về hướng đông, trước mặt mưa tên bắn tới dày đặc, Phượng Sí Lưu Kim Đảng của hắn vung giọt nước không lọt, chặn toàn bộ tên, nháy mắt đánh vào đám đông địch, kim thang như lôi điện, một đạo kim quang hiện lên, mười mấy cái đầu người bay lên trời, kim thang quét về, năm sáu binh sĩ bị đánh vỡ đầu. Vũ Văn Thành Đô như sát thần tái thế, nơi đi qua xác ngổn ngang, máu thịt be bét, chỉ xung phong hai đợt, đã có hơn một trăm binh sĩ chết thảm ở dưới Lưu Kim Đảng của hắn, thủ hạ của hắn sĩ khí đại chấn, ai cũng dị thường dũng mãnh, đao chém mâu đâm, không ngừng có binh sĩ quân địch kêu thảm thiết ngã xuống.
Chỗ Vũ Văn Thành Đô phá vây chính là nơi nhân số quân địch mỏng yếu nhất, chỉ có hơn ba trăm người, chỉ trong chốc lát đã bị giết chết một nửa, binh sĩ còn lại bị dọa vỡ mật, điên cuồng hò hét, chạy tán loạn, Vũ Văn Thành Đô vung xẻng giết chết mười mấy binh sĩ cuối cùng, ngoài dự liệu phát hiện phía trước đã không còn vây chặn, bọn họ thế mà đã xông ra khỏi vòng vây.
Vũ Văn Thành Đô quay đầu quát lên: “Đi mau!”
Thủ hạ của hắn nhanh như điện chớp từ bên người hắn chạy băng băng qua, Vũ Văn Thành Đô thì cắp ngang xẻng trên ngựa, lạnh lùng nhìn mấy ngàn binh sĩ phía sau chen chúc tới. Lúc này hắn thấy Vương Nhân Tắc, quát: “Vương Nhân Tắc, trở về nói cho Vương Thế Sung, bảo hắn rửa cổ, Vũ Văn Thành Đô ta một ngày nào đó sẽ đánh vào Lạc Dương lấy cái đầu trên cổ hắn!”
Vương Nhân Tắc giận dữ, thét ra lệnh: “Xông lên giết hắn!”
Các binh sĩ ùa lên, Vũ Văn Thành Đô vung xẻng lao tới, các binh sĩ bị dọa hồn vía lên mây, tranh nhau hướng phía sau chạy trốn, giẫm lên nhau, la hét, trong tiếng kêu tràn ngập sự sợ hãi, Vương Nhân Tắc liên tục giết mấy người, cũng không ngăn được các binh sĩ tràn về phía sau.
Vũ Văn Thành Đô cười ha ha, quay đầu ngựa lại hướng trong bóng đêm chạy đi, không bao lâu, bóng người liền biến mất ở trong đất tuyết mênh mông.
Vương Nhân Tắc trợn mắt há hốc mồm nhìn Vũ Văn Thành Đô chạy xa, hắn chợt rùng mình, mình trở về hướng thúc phụ ăn nói như thế nào?