Lăng Kính mời hắn ngồi xuống, Lưu Lan Thành uống ngụm trà, lúc này mới đem việc hắn bắt Vương Thuận nói kĩ một lần. Lăng Kính nhướng mày, “Ngươi thả hắn trở về, không sợ hắn bán đứng chúng ta sao?”
“Hồi bẩm tham quân, con trai hắn ở trên tay chúng ta, hơn nữa ta đã hứa hẹn hắn, nếu hắn phối hợp chúng ta làm việc, sau chuyện sẽ không truy cứu hắn làm việc cho Bột Hải hội, còn có thể thưởng hắn năm mươi lượng vàng, tin tưởng hắn sẽ không bán đứng chúng ta.”
“Vừa đấm vừa xoa như thế, thủ đoạn hay!”
Lăng Kính khen một tiếng, lại hỏi: “Bọn hắn chuẩn bị khi nào đem khôi giáp đưa đi.”
“Vương Thuận kia nói, bởi vì trên đường tra thật sự nghiêm, cho nên bọn hắn đang chờ đợi thời cơ.”
Lăng Kính chắp tay sau lưng đi vài bước, hắn biết hiện tại bởi vì đang nghiêm khắc khống chế lén vận chuyển gang, toàn bộ cửa ải ven đường tra rất nghiêm, xem ra hắn cần thiết phát cho Phòng Huyền Linh một phong thư bồ câu.
~~~~
Vừa qua tết, Hà Bắc lại có một trận tuyết lớn, toàn bộ Trung Đô đều bị tuyết trắng bao trùm, trong khe rãnh bị tuyết lớn lấp đầy, trên phòng ốc, nóc cung điện, trong lòng sông, trên cầu nhỏ nơi nơi là tuyết trắng như bọt biển, cây to kết thành dải băng, đặc biệt long lanh trong suốt.
Mỗi chiếc xe ngựa từ trên đường cái chạy qua, đem tuyết đọng trên đường ép thành bùn đen, hai bên đường cái khắp nơi là trẻ con cùng người trẻ tuổi ném tuyết, tiếng cười, tiếng náo nhiệt vang thấu thành Trung Đô.
Lúc này, một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng ở trước phủ Tề vương, cửa xe mở ra, Phòng Huyền Linh từ trong xe ngựa đi ra, đi hướng trong phủ, vừa lúc quản gia mang theo mấy hạ nhân đang quét tuyết đọng trên bậc thang, thấy Phòng Huyền Linh tới, quản gia vội vàng hành lễ.
“Điện hạ có đây không?”
“Ở trong phòng, ta đi thông báo cho tiên sinh, Phòng tiên sinh đi ngoại thư phòng cho ấm trước.”
Đây là đặc quyền của Phòng Huyền Linh, hắn có thể trực tiếp đi ngoại thư phòng của Trương Huyễn chờ trước, Phòng Huyền Linh chà chà tay, “Được rồi! Phiền quản gia thay ta thông báo.”
Trong thư phòng, Trương Huyễn đang dựa ở trên giường mềm đọc sách, khó được thời gian nghỉ ngơi như vậy, hắn cũng tận lực thả lỏng bản thân, cái gì cũng không cân nhắc, lẳng lặng hưởng thụ giờ khắc an bình này.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, chỉ nghe quản gia ở ngoài phòng bẩm báo, “Lão gia, Phòng tiên sinh đến đây, nói có việc quan trọng tìm, hắn hiện chờ ở ngoại thư phòng.”
“Ta biết rồi, đi ngay đây!”
Người khác tới quấy rầy Trương Huyễn có lẽ sẽ có chút không quá cao hứng, nhưng Phòng Huyền Linh lại sẽ không. Hắn biết Phòng Huyền Linh không có việc không tới nhà, lúc này đến, nhất định có chuyện quan trọng.
Hắn mặc vào một cái áo da, liền ra ngoài đi về phía ngoại thư phòng.
Đi vào ngoại thư phòng, đang ở uống trà Phòng Huyền Linh vội vàng đứng dậy hành lễ, “Quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi rồi!”
“Ngươi không phải cũng vậy sao? Không có thời gian nghỉ ngơi.”
Phòng Huyền Linh cười khổ một tiếng, “Vừa lúc nhận được thư bồ câu của Lăng tham quân!”
Trương Huyễn khoát tay, “Chúng ta ngồi xuống nói.”
Hai người ngồi xuống. Hai ngày trước, Ân Hoành Chí từ Lạc Dương chạy tới, mang đến cho Phòng Huyền Linh thư Lăng Kính tự tay viết, bọn họ liền biết Lăng Kính đi Lạc Dương điều tra đã tìm được manh mối, Trương Huyễn rất chú ý việc này, hắn biết Phòng Huyền Linh lúc này tới, nhất định là Lăng Kính bên kia có tiến triển.
Một thị nữ tiến vào một lần nữa dâng trà cho họ. Phòng Huyền Linh nói: “Bọn họ đã ở huyện Trần Lưu tìm được lô khôi giáp đó, nhưng đối phương chậm chạp không chịu lên đường.”
“Vì sao?” Trương Huyễn khó hiểu hỏi.
“Nhắm chừng là vì đoạn thời gian trước chúng ta nghiêm tra lén vận chuyển gang, các cửa ải cực nghiêm, khiến đối phương không dám lên đường.”
Trương Huyễn trầm ngâm một phen, nói: “Ý ngươi là nói, chúng ta tạm thời thả lỏng kiểm tra sao?”
“Cũng không hẳn, mấu chốt là chúng ta phải biết tuyến đường đối phương bắc thượng, sau đó có thả lỏng châm chích.”
Trương Huyễn đứng dậy đi đến bên tường, kéo mành ra, lộ ra bản đồ thiên hạ trên tường.
Phòng Huyền Linh đi đến trước bản đồ, nhặt lên cây gỗ chỉ vào huyện Trần Lưu nói: “Từ huyện Trần Lưu đi Hà Bắc có hai con đường, một cái là đi Đông quận bắc thượng, một cái đi quận Huỳnh Dương bắc thượng. Vừa lúc Vương Thế Sung đại xá thiên hạ, đường xá đều không bố trí trạm gác, ta phỏng đoán đối phương nhất định đi quận Huỳnh Dương, qua Hoàng Hà đến quận Hà Nội, sau đó tiến vào Tịnh Châu.”
“Ý tứ tiên sinh là nói, bọn họ sẽ thông qua Thái Hành bát hình một lần nữa tiến vào Hà Bắc sao?”
“Bọn họ nếu không đi như vậy, vậy phải qua Ngụy quận, nhưng ta tin tưởng bọn họ nhất định sẽ không vào Ngụy quận mạo hiểm, hoặc vòng qua Ngụy quận, từ quận Vũ Dương bắc thượng.”
Trương Huyễn chắp tay sau lưng đi vài bước, quay đầu nói: “Nếu bọn hắn đi Thái Hành bát hình sẽ phiêu lưu lớn hơn nữa, nhất là Tỉnh hình và Phũ Dương hình, hắn tránh không thoát thủ quân kiểm tra, cho nên bọn hắn vẫn sẽ tiến vào Hà Bắc, vòng qua Ngụy quận bắc thượng, chúng ta phải sáng tạo cơ hội cho bọn hắn, vẫn là thả lỏng kiểm tra tương đối tốt hơn.”
“Nhưng điện hạ lấy cái cớ nào đây?”
Trương Huyễn cười lên, “Dùng mừng thọ thái hậu, ba ngày sau là mừng thọ thái hậu, chúng ta cũng đại xá thiên hạ, quân dân chúc mừng mười ngày.”
Phòng Huyền Linh gật gật đầu, “Cái cớ này không tồi, cho bọn hắn mười ngày thời gian, xem bọn hắn có thể thể nắm lấy cơ hội hay không.”
“Ta tin tưởng Cao Tuệ nhất định sẽ nắm lấy cơ hội.”
~~~~
Buổi chiều, Trương Huyễn tới quân doanh ngoài thành, nơi này là đại doanh chính của Tùy quân, đóng quân mười vạn. Trước mắt tổng binh lực của Tùy quân đã đạt ba mươi lăm vạn người, phân biệt đóng quân ở Tịnh Châu, Trung Nguyên, Liêu Đông, Thanh Châu, Từ Châu, Giang Hoài và quận Đan Dương Giang Nam.
Theo lãnh thổ không ngừng mở rộng, binh lực cần cũng càng ngày càng nhiều. Dựa theo kế hoạch, sau khi đoạt lấy Giang Hoài, binh lực của hắn sẽ mở rộng đến bốn mươi vạn người, có thể cam đoan hắn khống chế nửa giang sơn.
Trong quân doanh, doanh trại chỉnh tề, tuy là năm mới, nhưng quân đội vẫn nghiêm khắc như mọi khi, nhưng rất nhiều binh sĩ đều đã xin nghỉ, trong quân doanh tỏ ra khá lạnh lẽo.
Mới vừa vào đại doanh, Trương Huyễn đã mơ hồ nghe thấy một trận tiếng trầm trồ khen ngợi như sấm, “Đây là chuyện gì?” Trương Huyễn hỏi giáo úy đang trực bên cạnh.
“Hình như là đang luận võ, ở giáo trường bên kia.”
Trương Huyễn nhất thời có hứng thú, bước nhanh đi hướng giáo trường, chỉ thấy hai bên giáo trường vây ba tầng trong ba tầng ngoài, các binh sĩ không ngừng cổ vũ trầm trồ khen ngợi. Lướt qua đỉnh đầu binh sĩ, chỉ thấy Tô Định Phương và Ngụy Văn Thông hai cây đại đao đang vây công Vũ Văn Thành Đô, chỉ thấy ánh đao quay cuồng, hàn quang như điện, hai cây đại đao múa như bánh xe, một trái một phải vây quanh Vũ Văn Thành Đô ở giữa.
Vũ Văn Thành Đô tuy lực chiến hai viên mãnh tướng, nhưng hắn lại không chút hoang mang, vô cùng đơn giản vài cái chiêu thức đã chặn đối phương tiến công.