Lúc này, ‘Keng!’ một tiếng vang lớn, đại đao của Ngụy Văn Thông rời tay mà bay, Ngụy Văn Thông chỉ đành nhận thua lui xuống, trên giáo trường chỉ còn lại có Tô Định Phương đang kịch chiến Vũ Văn Thành Đô, nhưng không đến ba hiệp, Phượng Sí Lưu Kim Đảng của Vũ Văn Thành Đô liền đè vững ngực Tô Định Phương, “Tô tướng quân, ngươi thua rồi!”
“Hay!”
Trương Huyễn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, các binh sĩ giờ mới phát hiện đại soái thế mà đứng chung một chỗ với bọn họ, mọi người ùn ùn tránh ra.
Trương Huyễn đi vào giáo trường, Vũ Văn Thành Đô và Tô Định Phương vội vàng xoay người xuống ngựa, tiến lên quì một gối, “Tham kiến đại soái!”
Ngụy Văn Thông cũng lên trước thi lễ. Lúc này, có binh sĩ hô: “Đại soái cũng ra trận đi!”
Chung quanh nhất thời vang lên một mảng tiếng ồn hòa theo, “Đại soái, đấu một lần đi!”
Trương Huyễn cười nói: “Đám khốn kiếp này muốn xem ta xấu mặt sao?”
Tô Định Phương cũng cười nói: “Ty chức sắp một năm chưa thấy đại soái ra tay rồi, vẫn luôn rất chờ mong đó!”
Trương Huyễn tùy tay gõ ở trên đầu hắn một cái, cười mắng: “Ngươi cũng đến giúp vui?”
Tuy là nói như vậy, nhưng ánh mắt chờ mong của mấy vạn binh sĩ chung quanh làm Trương Huyễn không thể từ chối, hơn nữa mấy năm qua võ nghệ của hắn càng thêm thành thục, lý giải đối với Tử Dương Kích Pháp càng thêm thấu triệt, hắn cũng chờ mong chiến một trận với cao thủ, liền cười nói: “Vũ Văn tướng quân nguyện đấu một hồi hay không?”
Vũ Văn Thành Đô khom người nói: “Nếu đại soái có hứng thú, ty chức tự nhiên phụng bồi!”
“Tốt! Lấy kích của ta đến.”
Binh sĩ quân doanh nghe nói chủ soái cùng Vũ Văn Thành Đô luận võ, đều chạy vội ra, ước chừng có bảy tám vạn đại quân đem giáo trường vây chật như nêm cối, thiên hạ đệ nhị mãnh tướng đối trận thiên hạ đệ tam mãnh tướng, trường hợp phấn khích như vậy không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy.
Trương Huyễn xoay người lên ngựa, Bảo Diễm Thú phấn chấn tinh thần. Chiến mã của Vũ Văn Thành Đô tuy là ngựa mới, nhưng vẫn tên là Ma Lân Thú, cả người đen bóng, không có một sợi lông tạp. Vũ Văn Thành Đô giơ lên cao cao Phượng Sí Lưu Kim Đảng, tỏ vẻ thăm hỏi.
Trương Huyễn vung lên Song Luân Tử Dương kích, lớn tiếng quát: “Vũ Văn tướng quân, buông tay làm đi!”
“Tuân lệnh!”
Hai người đồng thời hét lớn một tiếng, giục ngựa chạy nhanh, hai con chiến mã từ ngoài trăm bước nhanh như điện chớp hướng đối phương phóng đi. Trương Huyễn trường kích như gió, đâm về phía trước ngực Vũ Văn Thành Đô. Lúc này, chiêu thức của Trương Huyễn càng thêm tinh luyện đơn giản, nhất kích thất đầu các loại hoa chiêu đã không còn, chỉ thường thường thản nhiên đâm một cú như vậy, bên trong lại ngầm có một loại kình lực vô hình.
Vẻ mặt Vũ Văn Thành Đô rất nghiêm túc, hắn biết mình đã gặp cao thủ thật sự, hắn lập tức áp dụng thủ thế, Lưu Kim Đảng vẽ ngang nửa vòng tròn, phong tỏa toàn bộ điểm tiến công, không ngờ trường kích của Trương Huyễn không chịu bất cứ ảnh hưởng nào, đâm phá phòng ngự của hắn, không nhanh không chậm đâm về phía ngực Vũ Văn Thành Đô. Vũ Văn Thành Đô chấn động, mũi kích đối phương nhìn như không nhanh, nhưng hắn lại không cách nào tránh né, một khí thế cường đại đem cả người hắn phủ kín.
Rơi vào đường cùng, Vũ Văn Thành Đô hét lớn một tiếng, vung lên Lưu Kim Đảng hướng đầu Trương Huyễn quét tới, đây là một loại đấu pháp lưỡng bại câu thương, trên chiến trường có thể, nhưng hiện tại dùng ra lại ít nhiều có chút vô lại. Hắn biết rõ Trương Huyễn sẽ không đâm thật, chỉ là mặt mũi Vũ Văn Thành Đô cũng không bỏ xuống được, thiên hạ đệ nhị mãnh tướng một cái đối mặt đã thua, tin tức truyền ra, mặt mũi hắn để vào đâu?
Quả nhiên, cảm giác áp bách trước ngực hắn đột nhiên biến mất, Vũ Văn Thành Đô cũng vội vàng thu thế, hai con ngựa giao nhau.
Một hiệp này đánh rất cổ quái, binh khí hai bên chưa va chạm, chỉ là khoa tay múa chân một chiêu thức đã xong, hơn nữa chiêu thức cũng đơn giản kỳ lạ, chỉ một đâm một quét như vậy, không có một chút cảm giác hoa mắt, bốn phía giáo trường lặng ngắt như tờ, mọi người xem mà không hiểu, không biết có nên cổ vũ hay không,
Ngụy Văn Thông kinh nghiệm già giơ, hắn nhìn ra manh mối trong đó, nói khẽ với Tô Định Phương: “Đã nhìn ra chưa? Vũ Văn tướng quân đã thua rồi.”
Tô Định Phương nhẹ nhàng gật đầu, thở dài nói: “Cái gì gọi là nhập giản siêu phàm, ta hôm nay rốt cuộc thấy rồi, một cú đâm đó của đại soái ta không tránh được.”
Lúc này, Vũ Văn Thành Đô mặt đỏ bừng, hắn vừa muốn đặt binh khí nhận thua, Trương Huyễn lại quát: “Đến tiếp!”
Không đợi Vũ Văn Thành Đô mở miệng, Trương Huyễn dẫn đầu giục ngựa chạy đi, lao thẳng về phía Vũ Văn Thành Đô. Vũ Văn Thành Đô âm thầm cảm kích, đây là đại soái nể mặt mình, không để mình một chiêu đã thua, hắn cũng phấn chấn tinh thần, vung vũ khí nghênh chiến. Một chiêu vừa rồi hắn có chút sơ ý, lúc này hắn không dám có nửa điểm khinh địch sơ ý, đem hết khả năng kịch chiến với Trương Huyễn. Một lần này bọn họ đấu lực lượng và tốc độ, không ngừng nghe thấy tiếng vang lớn binh khí va chạm ‘Leng keng!’, thanh âm cực kỳ chói tai, rất nhiều binh sĩ đều bịt tai.
Trong nháy mắt hai người kịch chiến hai mươi hiệp, như long tranh hổ đấu, kịch liệt phấn khích, loại khí tràng cường đại đoạt uy thiên địa đó khiến binh sĩ hai bên đều cảm thấy từng trận sát khí, binh sĩ hai bên xem như say như mê, hò hét khàn cả giọng.
Ở trên lực lượng Trương Huyễn hơi yếu thế, nhưng loại võ nghệ hóa phức tạp thành đơn giản, trong bình thản có thần kỳ đó của Trương Huyễn lại thắng Vũ Văn Thành Đô một bậc. Lúc này hai con chiến mã lần nữa đan xen, không quay lại nữa. Vũ Văn Thành Đô cắp vũ khí ôm quyền nói: “Đại soái võ nghệ siêu phàm tuyệt luân Vũ Văn Thành Đô tự thẹn không bằng, đa tạ đại soái xuống tay lưu tình.”
Trương Huyễn mỉm cười, “Coi như đánh ngang tay đi! Chúng ta lần sau lại tỷ thí.”
“Ty chức trở về lại cân nhắc thật kỹ một phen một kích bắt đầu của đại soái.”
Hai người cười to, chung quanh giáo trường chợt bộc phát ra một mảng tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô như sấm, các binh sĩ liều mạng hò hét, không ngừng hoan hô vạn tuế.
Ngụy Văn Thông và Tô Định Phương đều nhẹ nhàng thở ra, điểm đến là dừng như vậy tốt nhất. Lúc này Trương Huyễn khoát tay, bốn phía giáo trường nhất thời an tĩnh lại, Trương Huyễn hướng các binh sĩ cao giọng nói: “Hôm nay là mùng bốn tết, ta đặc biệt hướng mọi người ân cần thăm hỏi năm mới, hy vọng mọi người ở trong một năm mới anh dũng giết địch, tích góp gia tài to lớn cho con cháu, cũng hy vọng mọi người khổ luyện võ nghệ, ta tin tưởng thiên hạ đệ nhất mãnh tướng mới nhất định sẽ sinh ra ở trong các vị.”
Chung quanh giáo trường lại vang lên một mảng tiếng hoan hô...
Trương Huyễn đi vào đại trướng, mời các tướng ngồi xuống. Hắn nói với Vũ Văn Thành Đô trước: “Việc vợ con ngươi không cần lo, ta đã viết thư cho Vương Thế Sung, hắn hứa hẹn lập tức thả người, hiện tại bọn họ hẳn là ở trên đường rồi.”
Vũ Văn Thành Đô cảm kích vạn phần, vội nói: “Ân của đại soái, ty chức khắc trong tâm khảm.”