Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 1031 - Chương 826: Kéo Ra Tấm Màn Chiến Tranh (1)

Chương 826: Kéo ra tấm màn chiến tranh (1)
Chương 826: Kéo ra tấm màn chiến tranh (1)

Từ trong một vạn thám báo quân lại chọn lựa ra một ngàn người tinh nhuệ nhất, chọn dùng chiến mã tốt nhất, trang bị vũ khí hoàn mỹ nhất, khiến sức chiến đấu của bọn họ đạt tới hiệu quả của năm ngàn người trở lên. Trên thực tế, Trương Huyễn đã lệnh Trầm Quang chọn lựa quân đội, đồng thời hắn cũng nghĩ xong chủ tướng của cánh quân này.

Lúc này, một thân binh tiến lên thấp giọng nói: “Đại soái, hắn đến rồi!”

Trương Huyễn quay đầu, chỉ thấy hai thân binh mang theo một tướng lĩnh thân hình cao lớn khôi ngô bước nhanh đi lên, người này chính là Lưu Lan Thành chém giết Lưu Hắc Thát. Trầm Quang và Phòng Huyền Linh rất tán thưởng đối với hắn, cực lực hướng Trương Huyễn đề cử.

Lưu Lan Thành bước nhanh lên trước, quì một gối ôm quyền nói: “Ty chức Lưu Lan Thành bái kiến đại soái!”

Trương Huyễn thấy hắn tướng mạo rất thân thiện, là loại người trẻ tuổi rất sáng sủa, trong lòng không khỏi có vài phần hảo cảm đối với hắn, liền cười hỏi: “Ngươi là người ở nơi nào?”

“Hồi bẩm đại soái, ty chức là người Tề quận huyện Trâu Bình.”

“Thì ra là người Tề quận, ta xem lý lịch sơ lược của ngươi, ngươi từng tham gia tạo phản của Tả Hiếu Hữu, phải không?”

Lưu Lan Thành đỏ bừng mặt, “Ty chức khi đó mới mười tám tuổi, còn chưa hiểu chuyện!”

Trương Huyễn mỉm cười, “Cái này không phải vấn đề lớn gì, chỉ cần có thể thay đổi triệt để, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ. Tả Hiếu Hữu ta không phải vẫn bổ nhiệm hắn làm thái thú quận Đông Lai sao? Ta cũng chỉ là tùy tiện hỏi một chút mà thôi.”

“Ty chức sẽ không khiến đại soái thất vọng nữa.”

Trương Huyễn gật gật đầu, lại hỏi: “Từng luyện võ không?”

“Từng luyện vài năm, đáng tiếc ty chức không thể trở thành mãnh tướng góp sức cho đại soái.”

“Cho dù mãnh tướng cũng không nhất định có thể giết được Lưu Hắc Thát! Cái này cần gan dạ sáng suốt, cần quyết đoán, cần can đảm cẩn trọng, bình tĩnh nhiều mưu, ngươi đều có thể làm được, về phần võ nghệ, ta cảm thấy chỉ là đại tướng phương hướng phát triển khác nhau, như Lý Tĩnh tướng quân và Từ Thế Tích tướng quân, bọn họ đều không có võ nghệ gì, lại có thể một mình đảm đương một phía, Trầm tướng quân của các ngươi cũng chưa nói tới võ nghệ gì, cũng có thể trở thành chủ tướng của thám báo quân, phương hướng ngươi phát triển không cần võ nghệ.”

Lưu Lan Thành luôn vì mình võ nghệ không cao mà canh cánh trong lòng, nhưng phen lời này của Trương Huyễn lại như chuông thần mộ cổ làm hắn hoàn toàn tỉnh ngộ. Đại soái nói đúng, mỗi đại tướng phương hướng phát triển khác nhau, võ nghệ không cần thiết, mình cần gì phải tự tìm phiền não. Trong lòng Lưu Lan Thành cảm kích, lại ôm quyền nói: “Đa tạ đại soái dạy bảo, ty chức hiểu rồi.”

Trương Huyễn duỗi tay ra, “Lấy kiếm đến!”

Có binh sĩ đưa lên một thanh bảo kiếm, Trương Huyễn tiếp nhận kiếm chậm rãi rút ra, nhìn nhìn thân kiếm màu đen tự nhiên, hắn đem kiếm đưa cho Lưu Lan Thành, “Nghe nói ngươi là dùng dao chẻ củi chặt đầu Mạnh Hải Công, cũng giải trừ một cái họa lớn trong lòng ta, cây Thắng Lô kiếm này thưởng cho ngươi, về sau không cần dùng dao chẻ củi nữa.”

Hai tay Lưu Lan Thành tiếp nhận bảo kiếm, “Ơn tri ngộ của đại soái, ty chức ghi nhớ trong lòng!”

Trương Huyễn nhìn chăm chú vào hắn nói: “Ta mới xây dựng một cánh quân đặc thù, tên là ‘Phong Lôi’. Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là thống lĩnh chi ‘Phong Lôi’ quân này, ngươi hiện tại phải đi gặp Trầm tướng quân, hắn sẽ đem quân đội và các loại hạng mục công việc dặn dò ngươi.”

“Ty chức tuân lệnh!”

Lưu Lan Thành thi lễ, vội vàng đi xuống.

Lúc này, một binh sĩ bên cạnh tiến lên nói: “Khởi bẩm đại soái, quân sư và Lăng tham quân đã trở lại, ở đại doanh chờ đại soái!”

Trương Huyễn luôn luôn chờ đợi tin tức của Lăng Kính, hắn lập tức mang theo mọi người giục ngựa hướng đại doanh chạy đi.

Trong đại trướng, Phòng Huyền Linh đang thương nghị cái gì với Lăng Kính. Phòng Huyền Linh mới từ thành Duyên Lăng thị sát trở về, thành Duyên Lăng cũng chính là Kinh Khẩu, là chỗ đại doanh của thủy quân Tùy quân, một lần này Trương Huyễn sắp phát động chiến dịch Giang Nam quy mô chưa từng có, vì thực hiện khống chế hữu hiệu đối với các quận Giang Nam, Trương Huyễn từ triều đình điều đến mười mấy quan viên cao cấp quê Giang Nam, bao gồm trung thư thị lang Tiêu Vũ, Tiêu Vũ sắp được bổ nhiệm làm Giang Nam hành đài thượng thư, toàn diện phụ trách Bắc Tùy thành lập thống trị hữu hiệu ở Giang Nam.

Trước mắt đám người Tiêu Vũ đang ở Giang Đô xây dựng thượng thư hành đài, mà chiến dịch Giang Nam sắp mở màn.

Lúc này, có binh sĩ ở ngoài lều hô lớn: “Đại soái đến!”

Phòng Huyền Linh và Lăng Kính vội vàng đứng lên, màn lều khẽ vén, Trương Huyễn bước nhanh đi đến. Hai người vội vàng khom người thi lễ. Trương Huyễn cười khoát tay, “Vất vả rồi, đến! Chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”

Ba người ngồi xuống, thân binh bưng trà cho bọn họ. Trương Huyễn không để ý tới uống trà, hỏi Phòng Huyền Linh trước: “Mạnh Hải Công bên kia có tin tức gì.”

“Mạnh Hải Công vẫn bộ dáng cũ, nóng lòng hưởng thụ thú vui của hoàng đế, nhưng một thám báo của chúng ta lại ngoài ý muốn đạt được một bức bản đồ, là nguyên Ngô quận thừa Tương Nguyên Siêu cho gã thám báo này.”

Phòng Huyền Linh lấy ra một bức bản đồ đưa cho Trương Huyễn, Trương Huyễn tiếp nhận bản đồ hỏi: “Tương Nguyên Siêu biết đối phương là thám báo của chúng ta sao?”

“Gã thám báo này giả làm người bán hàng rong, ở lán trà gặp Tương Nguyên Siêu, hắn cũng không biết Tương Nguyên Siêu có nhận ra hắn hay không, nhưng vi thần cẩn thận nghiên cứu tấm bản đồ này, phát hiện tấm bản đồ này có giá trị quân sự cực cao, vi thần cảm thấy Tương Nguyên Siêu đã nhìn ra thân phận của thám báo chúng ta.”

Trương Huyễn mở ra bản đồ, địa đồ vẽ ở trên giấy đay vàng, dài rộng khoảng năm thước, vẽ dày đặc, cẩn thận xem xét sẽ phát hiện nó thật ra là một bức bản đồ thủy lộ quận Ngô, bao gồm Thái hồ ở trong, vẽ đầy sông lớn nhỏ, cạnh mỗi một con sông đều đánh dấu giới hạn tàu thuyền có thể đi. Trương Huyễn nhất thời mừng rỡ, có tấm bản đồ này, bọn họ tấn công Ngô huyện chẳng khác nào mọc thêm một con mắt.

“Xem ra đến lúc đó ta cần thiết đi bái phỏng một phen vị Tương quận thừa này.”

Trương Huyễn thu bản đồ, lại hỏi Lăng Kính nói: “Quận Tương Dương trước mắt thế cục như thế nào?”

Trương Huyễn đã từ chỗ sở tình báo Lạc Dương nhận được tin tức Vương Thế Sung cùng Đường triều trao đổi đất đai, tin tức này khiến Trương Huyễn lập tức ý thức được, Đường quân sắp xuất binh Kinh Tương, phát động chiến tranh diệt quốc đối với Tiêu Tiển.

Nhưng những hành động này của Đường quân còn chưa ảnh hưởng đến lợi ích của Tùy quân, chỉ có thể nói Đường quân là ở cạnh hổ trảo của Tùy quân cướp đoạt một ít thức ăn linh tinh, cho nên Trương Huyễn cũng chưa nóng lòng can thiệp việc này, chỉ là nhắc nhở Tiêu Tiển phải tiến hành chuẩn bị chiến đấu.

Lăng Kính hạ thấp người nói: “Hồi bẩm điện hạ, tốc độ Đường quân vào đóng ở Tương Dương phi thường nhanh, trong vòng ngắn ngủn mười ngày, Đường quân ở quận Tương Dương đã có được bốn vạn đại quân, trong đó bao gồm hai vạn nghĩa quân quận Tương Dương, chủ tướng là Khuất Đột Thông, Vũ Sĩ Hoạch đảm nhiệm chủ quản quận Tương Dương, cái này cũng có quan hệ chặt chẽ với trên dưới quận Tương Dương đồng lòng giúp đỡ Đường quân vào đóng ở quận Tương Dương.”

Bình Luận (0)
Comment