Khuất Đột Thông lại nói với Lý Thế Dân: “Năm đó Trương Tu Đà xây dựng Phi Ưng quân, nam chinh bắc chiến, phá Vương Bạc, đuổi Từ Viên Lãng, diệt Cách Khiêm, công diệt Lưu Phách Đạo, Tả Hiếu Hữu, Mạnh Nhượng, Trương Kim Xưng, Hác Hiếu Đức, Dương Công Khanh, lấy hai vạn quân dẹp gần trăm vạn phỉ, uy chấn Hoa Hạ, được Dương Quảng coi là rường cột số một Đại Tùy, đáng tiếc nhân duyên quan trường quá kém, lập công nhiều nữa cũng không được trọng dụng. Vị Tần Quỳnh tướng quân này cùng Trương Huyễn và La Sĩ Tín, Bùi Hành Quảng cùng nhau được xưng là tứ đại kim cương dưới trướng Trương Tu Đà, ta luôn cho rằng Tần tướng quân đã ở dưới trướng Trương Huyễn, lại không ngờ vậy mà cũng là Đường tướng, quả nhiên là bị mai một rồi.”
Lý Thế Dân cũng thở dài: “Hôn quân chính là hôn quân, biết rõ là tài rường cột lại không trọng dụng, lại một mặt tin tưởng gian nịnh, chà đạp giang sơn tươi đẹp, Lý Thế Dân ta sẽ tuyệt đối không trở thành Dương Quảng thứ hai.”
Nói đến đây, Lý Thế Dân lại nói với Tần Quỳnh: “Trương Huyễn lấy toán kỵ binh tinh nhuệ nhỏ đánh bất ngờ quận Quân Dương thành công, khiến chúng ta lâm vào sự bị động rất lớn, loại chiến thuật này đáng giá tham khảo, bổn vương cũng quyết định xây dựng một mũi kỵ binh tinh nhuệ ba ngàn người, tên là Huyền Giáp quân, lệ thuộc trực tiếp bổn vương, chủ tướng của nó sẽ do Tần tướng quân đảm nhiệm, vì thống soái Huyền Giáp quân tốt hơn, bổn vương phong Tần tướng quân làm Phiêu Kỵ tướng quân.”
Trong lòng Tần Quỳnh kích động vạn phần, một lần nữa quì một gối ôm quyền nức nở nói: “Ơn tri ngộ của điện hạ, Tần Quỳnh khắc trong tâm khảm, ty chức sẽ tuyệt không làm điện hạ thất vọng!”
Lý Thế Dân gật gật đầu, lại nói: “Dưới Tần tướng quân có hai phó tướng, một là nguyên U Châu đại tướng Hầu Quân Tập, một người khác là Phiêu Kỵ tướng quân Địch Trường Tôn dưới trướng ta, hy vọng Tần tướng quân thay ta lấy được quận Giang Hạ.”
“Ty chức tuân lệnh!”
Lý Thế Dân lại nói với Tang Hiển: “Tang tướng quân, mang Tần tướng quân đi gặp quân đội và hai gã phó tướng đi!”
Tang Hiển thi lễ, liền dẫn Tần Quỳnh đi xuống.
Lúc này, Lý Thế Dân nhìn chăm chú vào bản đồ hỏi: “Lão tướng quân cảm thấy mục tiêu kế tiếp của chi kỵ binh Tùy quân này sẽ ở nơi nào?”
“Đánh bất ngờ huyện Quân Dương thành công, dựa theo suy nghĩ bình thường, hành động tiếp theo của chúng ta phải tạm dừng, chờ đợi lương thực lần nữa vận chuyển đến, lúc ban đầu ta cũng cân nhắc như vậy, tin tưởng chủ tướng chi kỵ binh này cũng sẽ cho rằng như vậy, cho nên ty chức có thể cho rằng nhiệm vụ của bọn họ ở quận Tương Dương đã hoàn thành, mục tiêu kế tiếp tất nhiên đi vòng hướng nam.”
Khuất Đột Thông chỉ chỉ quận Di Lăng trên bản đồ, “Ta nghĩ hẳn là quân đội Ba Thục, điện hạ phải nhắc nhở Triệu quận vương.”
Triệu quận vương chính là Lý Hiếu Cung, trước mắt là chủ soái Đường quân ở Ba Thục, sắp dẫn quân ra Tam Hiệp. Lý Thế Dân rất tán đồng, gật gật đầu, “Ta lập tức viết thư cho hắn!”
~~~~
Đại quân của Trương Huyễn ở sau khi tiêu diệt quân đội của Mạnh Đạm Quỷ, đại quân nghỉ ngơi hồi phục ba ngày lại tiếp tục nam hạ, một lần này tốc độ hành quân của Tùy quân cũng không nhanh, mà là thuỷ bộ đồng thời đồng tiến.
Bốn hôm sau, đại quân đến trấn Lục Mộ phía bắc Ngô huyện, đóng quân ở nơi này, chờ đợi thám báo phái ra từ các nơi của quận Ngô trở về báo cáo tình huống.
Buổi sáng một ngày này, Trương Huyễn đang ở trong đại trướng trao đổi việc quân sự với Phòng Huyền Linh, một binh sĩ ở cửa bẩm báo: “Khởi bẩm đại soái, Mạnh Hải Công phái sứ giả đến cầu kiến.”
“Đến là ai?”
“Là một gã văn sĩ, tên là Lý Bách Dược.”
Trương Huyễn cười lên, “Mạnh Hải Công thế mà phái tướng quốc của hắn tới gặp ta, dẫn gã vào!”
Phòng Huyền Linh ở một bên nói: “Người này có tài lớn, phụ thân Lý Đức Lâm từng là nội sử thị lang của Bắc Tề, sau khi về Tùy làm quan tới nội sử lệnh, phong An Bình công, trong nhiệm kỳ lại phụng chiếu tiếp tục biên 《 Tề sử 》, đáng tiếc sách chưa xong thì mất. Lý Bách Dược này từng làm thái tử xá nhân, Lễ bộ viên ngoại lang, văn tài danh chấn triều dã, rất được Văn đế coi trọng, chiếu thư thiên tử phần lớn xuất phát từ tay hắn, đáng tiếc bị Dương Dũng liên lụy, sau thời Đại Nghiệp liền bị biếm truất về nhà, bởi có tiếng tăm, Trầm Pháp Hưng và Mạnh Hải Công đều dùng hắn làm tướng, nhưng vi thần nghe nói hắn sau khi làm thừa tướng của Mạnh Hải Công, thường khuyên Mạnh Hải Công khôi phục thuế phú, nghiêm túc kỷ luật quân đội, không nên chọn tú nữ ở dân gian, đáng tiếc Mạnh Hải Công chưa từng nghe hắn một câu, từ đó về sau hắn không hiến thêm một kế nào nữa, mỗi ngày uống say như chết, được Mạnh Hải Công phong làm tửu vương. Điện hạ, người này không phải hạng gian nịnh.”
Trương Huyễn lắc lắc đầu, “Hắn có phải gian nịnh hay không không do ta quyết, mà là do dân chúng Ngô huyện đánh giá. Nếu dân chúng Ngô huyện cho rằng hắn là trung lương, vậy ta khoan thứ hắn, nếu dân chúng Ngô huyện cho rằng hắn là gian nịnh, như vậy hắn sẽ cùng tội với Mạnh Hải Công!”
Không bao lâu, Lý Bách Dược được binh sĩ dẫn vào đại trướng, Trương Huyễn thấy người này gày gò, hai hàng tóc mai hoa râm, ánh mắt cũng không có thần thái, quần áo đơn bạc cũ kỹ, tỏ ra rất nghèo túng, thoạt nhìn ít nhất sáu mươi tuổi, nhưng Trương Huyễn biết tuổi thực tế của hắn hẳn là mới ngoài bốn mươi.
Lý Bách Dược đi vào lều liền quỳ xuống, “Tội thần Lý Bách Dược đặc biệt đến thỉnh tội!”
“Ngươi vì sao hướng ta xưng thần?”
“Hồi bẩm điện hạ, vi thần kế thừa tước vị của cha, vẫn là Tùy thần như cũ.”
Trương Huyễn lạnh lùng nói: “Đã là Tùy thần, vì sao phải thờ Trầm Pháp Hưng cùng Mạnh Hải Công?”
Lý Bách Dược mặt đầy sự xấu hổ nói: “Bách Dược không có huynh đệ tỷ muội, phụ thân chết sớm, quận Ngô là cố thổ của mẫu thân, ta liền đưa mẫu thân tới đây dưỡng lão. Trầm Pháp Hưng là họ hàng xa của mẫu thân ta, lại từng có đại ân với ta, ta ngại hắn đến mời mãi, mới đáp ứng sửa sang lại văn thư cho hắn, mà Mạnh Hải Công thì lấy tính mạng mẫu thân đến uy hiếp, vi thần tư tâm trọng ở đại nghĩa, đành phải trái lương tâm làm giặc!”
“Nhưng nếu ta giết ngươi, mẫu thân ngươi làm sao bây giờ?”
Trong mắt Lý Bách Dược rơi lệ, “Mẫu thân nghe nói vi thần thờ Mạnh Hải Công, nổi giận nhịn ăn nhịn uống, đã qua đời ở nửa tháng trước.”
Nói đến đây, Lý Bách Dược rốt cuộc nhịn không được, hai tay che mặt đơn đớn khóc lên.
Trương Huyễn lúc này mới chú ý tới toàn thân hắn trắng thuần, thì ra là để tang mẫu thân, trong lòng Trương Huyễn không khỏi sinh ra vài phần thương tiếc, gật gật đầu nói: “Ngươi tướng quốc Ngô quốc này không làm cũng được, ở lại trong quân ta đi!”
“Không thể!”
Phòng Huyền Linh vội nói: “Điện hạ có thể tạm thời đem Lý công nhốt lại, để tránh bị người trong thiên hạ nhạo báng, chờ về sau lại dùng không muộn!”
Lý Bách Dược lau nước mắt nói: “Đa tạ Tề vương điện hạ rộng lượng tha thứ tội thần, đa tạ Phòng quân sư hiểu cho, nhưng tội thần không muốn làm quan nữa, nếu may không chết, chỉ muốn dựng lều cỏ thay mẫu thân giữ đạo hiếu cả đời.”