Chạng vạng, đội tàu rốt cuộc đến huyện Ô Trình, huyện Ô Trình cũng chính là Hồ Châu đời sau, thuộc Ngô quận, là nơi sản xuất lương thực cực kỳ quan trọng phía nam Thái hồ.
Đội tàu dọc theo bờ hồ tìm kiếm cửa vào sông Ô Gia, nhưng ven bờ huyện Ô Trình ít nhất có mấy chục con sông nhỏ rót vào Thái hồ, nếu muốn tìm được cửa vào sông Ô Gia rộng chỉ có hai trượng cũng không dễ.
Lúc này, ánh chiều tà chiếu chéo ở trên Thái hồ, khiến Thái hồ trở nên dập dờn ánh sóng, giống như trên mặt hồ điểm hỏa một mảng lửa màu đỏ tím vô biên vô hạn, khiến nước hồ cùng bầu trời phương xa hòa hợp một thể, đặc biệt huyễn lệ đồ sộ.
Chu Mãnh lại không có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp mặt hồ, mắt thấy trời sắp tối, bọn họ phải ở trước khi trời tối tìm được cửa sông, trong lòng hắn cực kỳ sốt ruột. Đội tàu thả chậm tốc độ, Chu Mãnh cầm bản đồ, cẩn thận quan sát vật tham chiếu trên bờ, ở trên bản đồ, chỗ sát cửa sông hẳn là có cái miếu hồ thần, đó là đánh dấu hắn muốn tìm kiếm.
“Tướng quân, có phải nơi đó hay không!” Một binh sĩ chỉ một ngôi miếu nhỏ xa xa hô lớn.
Miếu nhỏ rất kín, bị cỏ hoang cao bằng một người che, chỉ lộ ra một cái nóc, hai bên nóc là mái cong, ngói đen tường vàng, đúng là bộ dáng một ngôi miếu thờ, mà lúc này, Chu Mãnh cũng thấy ở bên cạnh miếu nhỏ có một chỗ cửa sông bị bụi cây thủy sinh che phủ. Chu Mãnh vui mừng quá đỗi, lập tức hướng binh sĩ dựng thẳng ngón cái khen: “Thưởng mười quan tiền!”
Đội tàu chạy vào bên bờ, toàn cảnh căn phòng bày biện ra, quả nhiên là một ngôi miếu nhỏ cũ nát, mà lúc này, Chu Mãnh cũng nhìn ra chỗ cửa sông này khác với những cái khác, cửa sông khác đều là nước chảy vào Thái hồ, mà chỗ cửa sông này lại trái ngược, nước Thái hồ chảy vào trong sông, các binh sĩ rút đao chặt bụi cây, một lòng sông rộng hai trượng hiện ra ở trước mắt bọn họ.
Chính là con sông này rồi, Chu Mãnh lập tức ra lệnh: “Vào sông!”
Ở lúc màn đêm lặng yên hạ xuống, đội tàu thật dài của Tùy quân chạy vào trong sông Ô Gia, dần dần biến mất ở sâu trong dòng sông nhỏ.
~~~~
Ở chỗ cách đại doanh Tùy quân khoảng hai dặm, có một thôn trang không lớn, tên là thôn Tương Đôn, trong thôn ước chừng có bảy tám mươi hộ gia đình, hầu như mỗi nhà đều họ Tương. Sau buổi trưa, một cánh quân hai ngàn người đến đánh vỡ sự yên tĩnh của thôn trang nhỏ.
Trương Huyễn mệnh lệnh quân đội ở ngoài thôn chờ, hắn mang theo mười mấy thân binh vào thôn, ngay tại tận cùng đầu đông của thôn có một tòa nhà lớn diện tích hai mươi mẫu, tường sân cao tới một trượng, tường trắng ngói đen, cổng sơn son, cửa còn có hai con tì hưu đá, đại biểu cho chủ nhân phủ đệ này thân phận không tầm thường.
Một binh sĩ xoay người xuống ngựa, tiến lên gõ vang vòng đập cửa. Một lát sau, cổng lớn ‘Két!’ một tiếng mở ra cái khe, lộ ra một khuôn mặt già nua. Hắn thấy bên ngoài là mười mấy binh sĩ, không khỏi hiện ra nét giận dữ, “Lão gia nhà ta đã nói, không bán sức cho các ngươi!”
Nói xong, ‘Phành!’ một tiếng đem cổng khép lại, đây vẫn là lần đầu tiên Trương Huyễn bị sập cửa vào mặt. Các thân binh giận dữ, đang muốn tiến lên đạp cửa, Trương Huyễn lại ngăn bọn họ, cao giọng nói: “Lão trượng, chúng ta là Tùy quân, không phải quân đội của Mạnh Hải Công!”
Hắn biết lão nhân kia nhất định cho rằng bọn họ là quân đội của Mạnh Hải Công, cũng nói rõ Mạnh Hải Công thường xuyên phái người đến quấy rầy bọn họ.
Lúc này, cổng lại mở, lão nhân áy náy nói: “Rất xin lỗi, ta cho rằng các ngươi là Mạnh đồ tể phái tới, vừa rồi thất lễ.”
Trương Huyễn cười nói: “Người không biết không trách, xin thay ta thông báo chủ nhân nhà ông một tiếng.”
Lão nhân đánh giá cao thấp tướng lĩnh trẻ tuổi trước mắt một phen, “Xin hỏi tướng quân là?”
“Ngươi cứ nói Trương Huyễn tới chơi.”
“Xin chờ chút!”
Lão nhân chưa phản ứng lại, xoay người hướng vào phía trong sân bước đi, trong miệng lẩm bẩm ‘Trương Huyễn!’, nhưng lão mới vừa đi hai bước, chợt dừng bước, quay đầu hoảng sợ nhìn Trương Huyễn, “Ngươi chính là... Tề vương... Trương Huyễn?”
“Đúng vậy!”
Lão nhân bị dọa chân mềm nhũn, ‘Phốc’ quỳ rạp xuống đất, dập đầu phành phành, “Tiểu nhân có mắt không tròng, húc vào điện hạ, xin điện hạ tha tội cho tiểu nhân!”
Trương Huyễn cười làm động tác nâng một cái, “Ta vừa rồi đã nói, người không biết không trách, lão trượng không cần tự trách, nhanh đi thay ta bẩm báo chủ nhân nhà ông.”
Đúng lúc này, một âm thanh văng vẳng từ trong sân truyền đến, “Lão Trung, là ai thế!”
Lão nhân cuống quít đứng dậy nói: “Lão gia... Là... Tề vương điện hạ tới.”
Trong sân truyền đến ‘A!’ một tiếng, chỉ thấy một lão nhân gầy bước nhanh đi ra, chính là quận thừa Ngô quận Tương Nguyên Siêu. Hắn nhận ra Trương Huyễn, vội vàng khom người thi lễ, “Vi thần Tương Nguyên Siêu tham kiến Tề vương điện hạ!”
“Tương quận thừa nhận ra ta?” Trương Huyễn cười hỏi.
“Vi thần vài năm trước từng làm Đại Lý tự thiếu khanh, ở kinh thành từng thấy điện hạ.”
“Thì ra là thế, ta tới đường đột, quấy rầy Tương quận thừa rồi.”
“Nào có! Nào có! Điện hạ mau mời vào nhà.”
Trương Huyễn vui vẻ đi vào phủ trạch, ngồi xuống trên đại sảnh, Tương Nguyên Siêu lại vội vàng sai lão bộc dâng trà. Trương Huyễn cười nói: “Ta đến bái phỏng Tương quận thừa, đầu tiên là muốn cảm tạ quận thừa cung cấp bản đồ cho chúng ta.”
Tương Nguyên Siêu cười lên, “Xem ra ta không nhìn lầm người, anh bạn trẻ bán hàng rong đó chính là thám báo Tùy quân.”
Trương Huyễn có chút tò mò hỏi: “Tương quận thừa sao lại nhìn thấu thân phận của hắn, hắn sơ hở chỗ nào?”
“Anh bạn thám báo kia biểu hiện rất khá, không có một chút sơ hở, hỏi thăm tin tức cũng không lộ thanh sắc, là một thám báo rất ưu tú, vừa mới bắt đầu ta cũng chưa nhìn thấu, thật sự cho rằng hắn là người bán hàng rong, thẳng đến về sau cáo biệt ta mới chợt nghĩ tới sơ hở của hắn.”
“Là cái gì?”
“Thật ra điện hạ hẳn cũng biết, tất cả người quận Bì Lăng một tháng trước đã bị Mạnh Đạm Quỷ bắt hết đến huyện Vô Tích, người bán hàng rong này lại nói hắn vài ngày trước mới từ quận Bì Lăng đến Ngô quận mưu sinh, sao có thể? Ta về sau mới phản ứng lại, lại nghĩ hắn không lộ cảm xúc hỏi thăm tin tức, ta liền kết luận là hắn là một gã thám báo Tùy quân, ta liền đem bản đồ đưa cho hắn.”
Trương Huyễn cười to, “Quả nhiên không phải người thường, có sự giác ngộ do quan trường luyện ra, khó trách hắn sẽ bị nhìn thấu, cũng chỉ có Tương quận thừa mới có thể.”
Tương Nguyên Siêu vội vàng nói: “Ấn tượng của ta đối với anh bạn trẻ bán hàng rong đó rất tốt, chỉ mong điện hạ không nên trách tội hắn sơ hở.”
Trương Huyễn cười cười, “Hắn lấy được bản đồ xem như lập công lớn rồi, lại cung cấp tin tức Tương quận thừa, có hi vọng từ lữ soái thăng làm giáo úy.”
Trầm ngâm một phen, Trương Huyễn thành khẩn nói: “Ta hôm nay đến bái phỏng Tương quận thừa, cũng là muốn thảo luận với Tương quận thừa thống trị Ngô quận như thế nào?”