Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 1044 - Chương 834: Đại Quân Giết Tới (1)

Chương 834: Đại quân giết tới (1)
Chương 834: Đại quân giết tới (1)

Từng đạo mệnh lệnh hạ đạt, cổng trại nam doanh Tùy quân chậm rãi mở ra, Trương Huyễn tự mình dẫn năm ngàn thám báo kỵ binh bày trận rời doanh trại. Hắn phụ trách đối phó tặc quân đến yểm hộ chủ lực rút lui, mà Bùi Hành Quảng, La Sĩ Tín, Tô Định Phương ba viên đại tướng thì dẫn bốn vạn đại quân từ cửa đông quân doanh lao ra, hướng phía nam đuổi giết.

Hồng Nhân Đào dẫn một vạn quân đội ra vẻ ba vạn nghi binh bố trí ở chỗ hai dặm phía nam đại doanh Tùy quân, nhưng bọn hắn ngụy trang không cao minh, mỗi binh sĩ giơ ba cây đuốc, khiến tổng số đuốc vượt qua ba vạn cây, chỉ cần hơi tới gần, thám báo Tùy quân rất dễ dàng nhìn thấu sự ngụy trang của bọn hắn.

Nhiệm vụ của Hồng Nhân Đào tuy là bám trụ chủ lực Tùy quân, yểm hộ Mạnh Hải Công rút lui, hắn nghẹn đủ rồi, chỉ muốn đại chiến một trận với Tùy quân.

Trong bóng đêm, một mũi Tùy quân đã vô thanh vô tức xuất hiện ở cách bọn hắn ba trăm bước, đợi lúc Hồng Nhân Đào kinh ngạc phát hiện, một mũi Tùy quân khác đã lặng lẽ đi vòng đến phía sau bọn hắn, cắt đứt đường lui của bọn hắn. Đúng lúc này, một thủ hạ chạy tới, nói khẽ với Hồng Nhân Đào: “Tướng quân, chủ tướng đối diện hình như chính là Trương Huyễn.”

Hồng Nhân Đào vừa mừng vừa sợ, “Ngươi có thể xác nhận?”

“Có huynh đệ nhận ra, hẳn là không sai.”

Hồng Nhân Đào chỉ là một gã đồ tể ở quận Hội Kê, đời này sống hơn ba mươi năm, còn chưa từng đi phía bắc Trường Giang, cộng thêm tin tức bế tắc, tương đối cô lậu quả văn, gia nhập quân đội của Mạnh Hải Công mới một năm, còn thuộc giai đoạn nghé con mới sinh không sợ hổ, cộng thêm đầu óc hắn đơn giản, tứ chi phát triển, nếu không cũng sẽ không bị Mạnh Hải Công lừa dối, tiếp nhận nhiệm vụ chịu chết này.

Nghe nói Trương Huyễn ngay trong đội ngũ, trong lòng hắn bắt đầu trở nên ngứa ngáy, nếu mình có thể bắt được Trương Huyễn, vậy chẳng phải sẽ danh chấn thiên hạ, hơn nữa cũng có thể lập công lao cái thế cho chủ công.

Nghĩ đến đây, hắn quay đầu hô to một tiếng, “Các binh sĩ, xem gia gia bắt sống Trương Huyễn như thế nào!”

Nói xong, hắn giục ngựa vung chùy nghênh đón, hơn vạn binh sĩ phía sau nhất thời tràn ngập đánh trống reo hò. Đám tặc binh này đều là đám vô lại hiếu sự của các quận Giang Nam, sợ thiên hạ không loạn, nghe nói chủ tướng muốn đi bắt Trương Huyễn, hơn nữa mặc kệ có thể hay không, đều kích động hò hét lên theo.

Chỉ có một số tướng lĩnh âm thầm khẩn trương, Trương Huyễn chính là thiên hạ đệ tam mãnh tướng, Hồng Nhân Đào thế mà dám đi đơn đấu, đây rõ ràng là sống lâu ngại phiền rồi, bọn họ bắt đầu cân nhắc đường lui của mình.

Hồng Nhân Đào giục ngựa đến trước trận, thanh âm hắn cực kỳ thô lỗ, hét lớn: “Ta chính là Hội Kê thiên vương Hồng Nhân Đào! Trương Huyễn có dám chiến với mỗ gia một trận?”

Trong Tùy quân cười phá lên, lúc này, trong Tùy quân vang lên một thanh âm như chiêng vỡ, “Để Trình gia gia đến tiếp ngươi một chút!”

Chỉ thấy từ trong đội ngũ Tùy quân một viên đại tướng lao ra, tuy trong bóng đêm không thấy được bộ dáng, nhưng cái cổ họng chiêng vỡ có tính dấu hiệu đó của hắn vẫn khiến đại bộ phận binh sĩ Tùy quân đều đoán được thân phận hắn, khẳng định là tam vô tướng quân xông ra rồi.

Tần Dụng giận dữ, hắn cũng dùng đại chuỳ cán dài, đang muốn tiếp đối phương một trận, bị tên khốn này giành trước. Hắn thấp giọng oán hận nói: “Không qua đại soái đồng ý đã tự tiện xuất chiến, trái quân lệnh, phải đánh một trăm quân côn.”

Nói xong, hắn lại vụng trộm hướng chủ soái nhìn lại, chỉ thấy trên mặt chủ soái không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ là lạnh lùng nhìn Trình Giảo Kim xông lên.

Trong lòng Tần Dụng bỗng câm như hến, không dám nói thêm một câu.

Trong lòng Trình Giảo Kim cũng nghẹn một hơi. Hắn tuy là Hổ nha lang tướng, lại chưa bao giờ có cơ hội ra chiến trường, cả ngày làm những hoạt động trộm cắp thám tử, khiến hắn rất phiền chán, lần này là vì quân đội phái hết ra ngoài, Trương Huyễn chỉ có thể dẫn thám báo quân tới tiếp chiến, Trình Giảo Kim mới rốt cuộc có được một cơ hội, hắn sợ người khác cướp công lao của hắn, hơn nữa hắn không hiểu quy củ, luôn luôn tự do tản mạn, vậy mà không kịp hướng Trương Huyễn xin chỉ thị đã lao ra.

Gió đêm thổi qua, Trình Giảo Kim cũng có chút tỉnh ngộ lại, trong lòng âm thầm hối hận, không khỏi nhìn trộm nhìn lại, chỉ thấy Trương Huyễn mặt không biểu cảm, cũng chưa nói cho phép hay là không cho, hắn chỉ đành kiên trì xông lên, giết địch để lấy công chuộc tội.

“Ầm!”

Trình Giảo Kim vung tuyên hoa đại phủ quát: “Quỳ xuống để lão tử bổ một rìu, sẽ tha mạng ngươi!”

“Ngươi là Trương Huyễn phải không?” Hồng Nhân Đào đánh giá Trình Giảo Kim một phen, hỏi.

“Lão tử là Trình gia gia của ngươi, ăn rìu đi!”

Trình Giảo Kim bổ ngang đại phủ, “Bổ đầu!”

Đại phủ thế tới sắc bén, một cơn gió mạnh đập vào mặt, Hồng Nhân Đào nghe nói đối phương không phải Trương Huyễn, trong lòng giận dữ, sao đối phương nói đánh là đánh, hoàn toàn là chiêu số không cần mạng, hắn chỉ đành áp dụng thủ thế, vung chùy hướng lưỡi rìu của đối phương đập tới.

Hồng Nhân Đào sở dĩ từ đồ tể được Mạnh Hải Công nhìn trúng là do hắn khỏe vô cùng. Mạnh Hải Công có một lần săn thú trở về, thấy hai nách hắn đều kẹp một con lợn to béo nặng hơn trăm cân vào thành, liền đem hắn chiêu mộ làm thủ hạ.

Đại thiết chùy cán dài của Hồng Nhân Đào nặng tám mươi cân, so với tuyên hoa đại phủ của Trình Giảo Kim nặng hơn hai mươi cân, nếu một chùy này đánh trúng, đại phủ của Trình Giảo Kim chắc chắn bị đập bay, không ngờ một rìu này của Trình Giảo Kim lại là hư chiêu, Hồng Nhân Đào đánh trượt một chùy, thân thể nhoáng lên một cái suýt nữa mất cân bằng, rìu thứ hai của Trình Giảo Kim đã đánh đến.

“Quỷ xỉa răng!”

Trình Giảo Kim sửa bổ làm đâm, dùng tua đoạn đầu cây rìu hung hăng hướng mặt đối phương đâm tới. Bởi vì thân thể Hồng Nhân Đào mất đi cân bằng, không thể về đỡ một đòn hung mãnh của đối phương, hắn chỉ đành ngửa về phía sau, một cú Thiết Bản Kiều nằm ở trên yên ngựa.

Trình Giảo Kim chờ hắn vừa ngửa ra, hai con ngựa giao nhau, hắn sửa đâm làm bổ, thuận thế hướng Hồng Nhân Đào nằm ở trên yên ngựa hung hăng bổ tới, “Ngoáy lỗ tai!”

Một chiêu này tới cực nhanh, Hồng Nhân Đào rốt cuộc không tránh được, chỉ nghe ‘Rắc!’ một tiếng, Hồng Nhân Đào bị bổ mất nửa đầu, óc trắng xóa chảy đầy yên ngựa. Trình Giảo Kim ghê tởm nhếch miệng, vội vàng lau ở trên thân ngựa đối phương thứ đỏ đỏ trắng trắng trên rìu.

Binh sĩ tặc quân không ngờ chủ tướng của bọn hắn một cái đối mặt đã bị đại tướng đối phương giết, nhất thời một mảng thất kinh. Lúc này Trương Huyễn vung chiến đao, lớn tiếng ra lệnh: “Xuất kích!”

Năm ngàn thám báo kỵ binh chợt lao ra, rợp trời rợp đất hướng tặc quân đánh tới. Chủ tướng tặc binh đã chết, đang tâm hoảng ý loạn, kỵ binh Tùy quân đánh tới khiến bọn hắn giống như chuỗi tiền đồng đứt dây, nhất thời một mảng tán loạn, có binh sĩ lung tung ngăn cản, cũng có tướng lĩnh cùng binh sĩ quay đầu chạy trốn, theo chạy trốn binh sĩ càng ngày càng nhiều, tặc binh nhanh chóng sụp đổ.

Bình Luận (0)
Comment