Các binh sĩ tranh nhau chạy trốn, hoảng sợ hò hét, nhưng bọn hắn chạy không lại chiến mã của thám báo Tùy quân. Các kỵ binh từ hai bên đều kéo ra một đường, ở phía trước chặn đường binh sĩ tặc binh chạy trốn, các kỵ binh rống to: “Tề vương điện hạ có lệnh, kẻ đầu hàng có thể về nhà!”
Ba ngàn tặc binh chạy dẫn đầu cùng đường, ùn ùn quỳ xuống đầu hàng. Kỵ binh Tùy quân lao vun vút hô to, “Tề vương điện hạ có lệnh, kẻ đầu hàng có thể về nhà!”
Cái này không thể nghi ngờ là vũ khí sắc bén nhất, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, nghe được câu này binh sĩ tặc binh đều quỳ xuống đất đầu hàng, từng mảng binh sĩ quỳ xuống, tựa như quân bài domino. Chỉ trong chốc lát, gần vạn binh sĩ quỳ hết xuống, binh khí đặt dưới đất, hai tay giơ lên cao cao, tựa như vô số tín đồ triều bái thần linh, rất đồ sộ.
Lúc này, Trầm Quang thở dài: “Có đôi khi không giết so với giết còn hữu dụng hơn.”
Trương Huyễn thản nhiên nói: “Bọn hắn là bị Vô Tích tòa kinh quan đó dọa sợ rồi, cho nên thoát chết đối với bọn hắn mà nói so với lên thiên đường còn quan trọng hơn.”
Nói đến đây, Trương Huyễn liếc Trình Giảo Kim đang kích động áp giải tù binh, cũng khéo, Trình Giảo Kim vừa lúc hướng bên này nhìn tới. Trình Giảo Kim thấy ánh mắt sắc bén của đại soái, hắn bị dọa trong lòng run rẩy, không cần Trương Huyễn vẫy tay, hắn đã tự mình tiến lên quỳ xuống, “Ty chức hướng đại soái thỉnh tội!”
“Ngươi cũng biết mình có tội?”
“Ty chức nghe thấy thằng nhãi đó dám gọi thẳng tên đại soái, ta phẫn nộ máu nóng xông lên đỉnh đầu, cho nên cái gì cũng không để ý tới, chỉ muốn giết tên khốn không biết trời cao đất dày này.”
Hai gã thân binh phía sau ‘Phốc!’ cười ra tiếng, Trương Huyễn quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ một cái, rồi hướng Trương Huyễn Trình Giảo Kim lạnh lùng nói: “Kẻ chưa xin chỉ thị mà tự tiện xuất chiến, phạm điều thứ mười ba của quân đội, kẻ dẫn phát hậu quả nghiêm trọng đáng chém, thấp nhất phạt một trăm quân côn, ngươi nhận tội không?”
Trình Giảo Kim cúi đầu, “Ty chức nhận tội!”
“Niệm ngươi chém giết tướng địch, có thể giảm nửa tội, người đâu! Đem hắn kéo xuống đánh năm mươi quân côn!”
Mấy binh sĩ tiến lên đem Trình Giảo Kim kéo xuống, kéo đến phía sau bắt đầu đánh ‘Bốp bốp!’, Trương Huyễn lại nói với Trầm Quang: “Ngươi là chủ tướng của hắn, nên là ngươi tới xử phạt mới đúng, ta bao biện làm thay rồi.”
Trầm Quang cười khổ một tiếng, “Mặc cho đại soái xử phạt, ty chức chỉ cầu đại soái đem hắn điều ra khỏi thám báo quân, thật sự chịu không nổi hắn nữa.”
Trương Huyễn lại lắc lắc đầu, “Hắn là thám báo tốt nhất, một ngày nào đó ngươi sẽ cảm tạ an bài của ta.”
Trầm Quang thở một tiếng thật dài trong lòng, bất đắc dĩ, chỉ đành khom người nói: “Đại soái an bài, ty chức không dám cãi lời.”
~~~~
Mạnh Hải Công và con hắn Mạnh Nhượng dẫn sáu vạn đại quân một đường hướng nam vội vàng chạy. Trong lòng Mạnh Hải Công có tính toán, Hồng Nhân Đào không cản được bao lâu, Tùy quân cũng nhất định sẽ nhanh chóng hướng nam truy kích, hắn liều mạng vụt chiến mã, mang theo mấy trăm kỵ binh một đường chạy như điên, căn bản mặc kệ binh sĩ phía sau.
Mạnh Nghĩa thì không đành lòng bỏ lại binh sĩ, thả chậm tốc độ ngựa để binh sĩ đuổi kịp, quân đội đi đi, lúc canh bốn kỵ binh, Tùy quân rốt cuộc đuổi kịp đại đội tặc quân.
Mặt đất chấn động, cho nên binh sĩ đều lâm vào trong cực độ sợ hãi, giống như cuộc đồ sát cực kỳ bi thảm sắp xảy ra, mỗi người liều mạng chạy như điên, sợ hãi khiến bọn hắn nhịn không được la hét, mấy vạn cái đầu người đắp thành kinh quan tựa như sắp trở thành vận mệnh của bọn hắn.
“Thiếu chủ công, không thể chạy nữa!”
Một gã đại tướng chạy tới hô: “Kỵ binh chuẩn bị đuổi kịp rồi.”
Mạnh Nghĩa ghìm ngựa quay đầu nhìn, chỉ thấy một đường màu đen thật dài xuất hiện ở trên cánh đồng ngoài vài dặm, ở trên không đường màu đen, bụi đất bay lên hình thành một đám mây đen thật dày, bao phủ ánh trăng trên không, đại địa vốn màu bạc trắng bắt đầu trở nên tối tăm.
Mạnh Nghĩa rút chiến đao hô to: “Tập kết, lập tức tập kết!”
Trong bóng đêm, thanh âm hắn bị tiếng các binh sĩ sợ hãi la hét bao phủ, không có bất cứ hiệu quả gì, sáu vạn binh sĩ vẫn đang liều mạng chạy như điên. Mạnh Nghĩa khẩn trương, thét ra lệnh thân binh chung quanh: “Lập tức đi truyền đạt mệnh lệnh của ta, truyền lệnh các quân tập kết!”
Các thân binh cưỡi ngựa chạy vội đi, bọn họ trên đường cao giọng hạ đạt mệnh lệnh của Mạnh Nghĩa, “Thiếu chủ có lệnh, các quân lập tức tập kết!”
Nhưng ở trong đêm đen muốn đem sáu vạn đám ô hợp nhanh chóng tập kết lại là nói dễ hơn làm, huống chi còn là một cánh quân tràn ngập sợ hãi, một lòng chạy trốn, toàn bộ binh sĩ chỉ có một ý niệm, chạy! Chạy thoát cuộc đồ sát!
Mạnh Nghĩa dốc toàn lực tập kết quân đội, nhưng cuối cùng chỉ tập kết sáu ngàn tinh nhuệ quân lệ thuộc trực tiếp, mà lúc này, hai vạn kỵ binh Tùy quân đã lao đến cách một dặm, kỵ binh rợp trời rợp đất như thủy triều dâng mãnh liệt đánh tới. Trong lòng Mạnh Nghĩa tuyệt vọng, vung đao rống to: “Trường mâu bày trận, liều mạng với bọn hắn!”
Sáu ngàn binh sĩ trường mâu nhanh chóng bày trận. Lúc này, kỵ binh vô biên vô hạn đã như bão tố đánh vào trong đại trận binh sĩ, tặc binh liều chết chống cự, nhưng thực lực chênh lệch quá lớn, kỵ binh Tùy quân rất nhanh đem sáu ngàn binh sĩ xé rách, hai vạn kỵ binh Tùy quân cũng chưa dừng lại, mà là tiếp tục hướng binh sĩ tặc quân chạy tán loạn phía nam đuổi theo.
***
Mạnh Hải Công dẫn mấy trăm kỵ binh liên tục chạy như điên, thẳng đến giữa trưa hôm sau mới dừng chiến mã nghỉ ngơi. Tùy quân đã không đuổi theo nữa, khiến hắn hơi yên tâm, nhưng đồng thời trong lòng hắn lại bắt đầu lo lắng, con hắn Mạnh Nghĩa dẫn quân đi sau, nhất định đã bị Tùy quân đuổi kịp, khiến trái tim Mạnh Hải Công nhấc lên tới cổ họng, tình huống hiện tại của con như thế nào?
Đúng lúc này, có binh sĩ chỉ vào xa xa nói: “Đại vương, có kỵ binh tới, hình như là người của chúng ta!”
Mạnh Hải Công vội vàng từ dưới cái cây to đứng lên, quay đầu hướng bắc nhìn lại, chỉ thấy từ phía bắc một đội kỵ binh chạy tới, ước chừng có mười mấy người, mặc giáp ngực màu đỏ sậm, chính là quân đội của hắn. Một lát sau, kỵ binh chạy tới gần, người cầm đầu là một gã lang tướng, hắn cũng đã thấy Mạnh Hải Công, kích động hướng hắn liên tục vẫy tay.
Mạnh Hải Công nhận ra người này, tên là Lý Chươ ng, là thuộc cấp của Hồng Nhân Đào. Trong lòng hắn nhất thời thất vọng một phen, hắn còn tưởng là con mình đuổi kịp.
Lý Chươ ng tiến lên quỳ xuống hành lễ, “Tham kiến đại vương!”
“Tình huống Hồng tướng quân như thế nào?”
“Hồng tướng quân muốn đơn đấu Trương Huyễn, kết quả bị một viên đại tướng của đối phương một rìu chém mất đầu, quân đội đánh không lại Tùy quân, toàn quân tan tác. Đại vương, Tùy quân đánh đêm rất lợi hại, nhưng chúng ta nhưng không có bất cứ sự huấn luyện đánh đêm nào, vì sao sẽ nghĩ đến ban đêm rút lui?”