Sắc mặt Mạnh Hải Công lập tức đen sì, trong lòng hắn căm tức chỉ muốn chém một đao thằng khốn trước mắt, ngữ khí bắt đầu có chút không tôn trọng đối với mình, nhưng hắn một lòng muốn biết tung tích con trai, liền khắc chế sự bất mãn trong lòng hỏi: “Tung tích thiếu chủ các ngươi biết không?”
Lý Chươ ng nói: “Chúng ta sáng sớm hôm nay gặp được một đám binh sĩ đào vong, bọn họ nói kỵ binh Tùy quân đã đem đại quân của chúng ta đánh tan, thiếu chủ dẫn mấy ngàn người chống lại kỵ binh Tùy quân, hình như toàn quân bị diệt.”
Trái tim Mạnh Hải Công đau nhói, chẳng lẽ con trai đã xảy ra chuyện sao?
Lý Chươ ng cảm giác được chủ công đau khổ, vội vàng nói: “Đại vương, lần này Tùy quân chủ yếu là lấy bắt tù binh làm chủ, không giết hại binh sĩ đầu hàng. Nếu thiếu chủ chạy không thoát, tám chín phần mười cũng là bị bắt, nhưng thiếu chủ có thân binh hộ vệ, hẳn là có thể mở một đường máu, có lẽ là đi một con đường khác, ngay cả chúng ta cũng có thể chạy ra, thiếu chủ càng nên có thể chạy trốn mới đúng.”
Lý Chươ ng nói cũng có vài phần đạo lý, trong lòng Mạnh Hải Công dễ chịu một chút. Lúc này, Mao Văn Thâm đi lên trước nói: “Đại vương, nơi này cách sông Tiền Đường còn xa, chúng ta phải lập tức xuất phát nam hạ, phải mau chóng vượt sông.”
Mạnh Hải Công cũng tạm thời không để ý tới con trai nữa, hắn cần bảo vệ cái mạng mình trước. Hắn lập tức ra lệnh: “Lên ngựa xuất phát!”
Mạnh Hải Công mang theo mấy trăm kỵ binh một đường vội vã nam hạ, bọn hắn không ngừng nghe được tin tức kỵ binh Tùy quân truy kích, khiến bọn hắn như chim sợ cành cong, không dám đi đường cái, chuyên môn chọn lựa đường nhỏ hẻo lánh nam hạ, suốt đường sợ bóng sợ gió, ba ngày sau, bọn hắn rốt cuộc đến huyện Phú Dương bờ bắc sông Tiền Đường.
Mạnh Hải Công dẫn thủ hạ tránh ở trong một mảng rừng cây hẻo lánh cách huyện Phú Dương tầm mười mấy dặm, bất an chờ đợi tin tức của thám tử. Lúc này, hai gã thủ hạ từ xa xa vội vàng chạy tới, hắn chạy vào rừng cây xoay người xuống ngựa, Mạnh Hải Công tiến lên vội hỏi: “Tình huống huyện Phú Dương thế nào?”
“Đại vương may mắn chưa đi huyện Phú Dương.”
“Tùy quân đã đánh đến huyện Phú Dương sao?” Mạnh Hải Công giật mình hỏi.
Thám tử gật gật đầu, “Kỵ binh Tùy quân vừa mới đến, chỉ sớm hơn chúng ta nửa canh giờ, tổng cộng có năm ngàn kỵ binh, ty chức không dám vào thành, cũng không biết tình huống huynh đệ trong thành như thế nào?”
Mạnh Hải Công như bị sét đánh trúng, một lúc lâu một câu cũng nói không nên lời. Tùy quân đến trước một bước, mình chẳng phải là không qua được sông Tiền Đường sao?
Mao Văn Thâm vội nói: “Đại vương, chúng ta hiện tại phải đi trấn Văn Tinh, bên đó cũng có một chỗ vượt sông, Tùy quân có lẽ còn chưa kịp đi qua, nhưng thời gian của chúng ta đã không nhiều nữa.”
Mạnh Hải Công nhất thời được nhắc nhở, thỏ khôn có ba hang, bọn hắn tổng cộng bố trí ba điểm vượt sông, huyện Phú Dương là một chỗ, huyện Tiền Đường là một chỗ, mặt khác, trấn Văn Tinh phía tây huyện Phú Dương ngoài khoảng năm mươi dặm cũng có một chỗ, nơi đó cách bọn hắn gần nhất, nếu Tùy quân vừa đến huyện Phú Dương mới nửa canh giờ, vậy bọn hắn còn có cơ hội.
Mạnh Hải Công lập tức dẫn các kỵ binh xuyên qua rừng cây, hướng trấn Văn Tinh phía tây chạy vội đi.
Trấn Văn Tinh bởi dựa vào bến tàu Văn Tinh mà được đặt tên, bởi vì chịu chiến loạn ảnh hưởng, cư dân trên trấn nhỏ đã sớm đào vong hết, khi Mạnh Hải Công chạy tới trên bến tàu, tuy nhìn ra được Tùy quân còn chưa đánh tới, nhưng trên bến tàu cũng không nhìn thấy một con đò, làm Mạnh Hải Công thất vọng vạn phần.
Bỗng nhiên, một binh sĩ chỉ vào xa xa hô: “Đại vương, chỗ đó có phải một cây cầu nổi hay không?”
Mọi người hướng chỗ tay binh sĩ chỉ nhìn lại, chỉ thấy trên mặt nước ngoài ba dặm mơ hồ có một đường màu đen. Mọi người nhìn nhau, nếu nói đường màu đen kia không phải cầu nổi, vậy lại là cái gì?
“Đi xem xem!”
Mạnh Hải Công quay đầu ngựa lại hướng tây chạy đi, thủ hạ bám sát theo. Không bao lâu, bọn họ đến chỗ đường màu đen, quả nhiên là một cây cầu nổi dựng ở mặt sông, Mạnh Hải Công nhất thời mừng như điên, đây nhất định là thủ hạ hắn phụng mệnh dựng, chỉ là dựa theo kế hoạch của hắn, cầu nổi nên ở lúc hắn đến bờ bắc mới từ đối diện trôi ngang đến, sao đã sớm dựng xong rồi? Hơn nữa sao có thể không có binh sĩ ở bờ bắc chờ mình?
Mặc dù có một tia nghi ngờ, nhưng hắn đã không kịp nghĩ sâu xa nữa, hắn lúc này cảm giác được mặt đất đang run nhè nhẹ, đây là có kỵ binh từ xa xa lao tới.
“Chủ công đi mau!”
Các thân binh giật giọng thúc giục, “Nếu không đi thì không kịp dỡ cầu.”
Mạnh Hải Công nhất thời tỉnh ngộ, bọn hắn không chỉ cần vượt qua sông Tiền Đường, còn cần dỡ cầu nổi, hắn lập tức giục ngựa hướng trên cầu nổi chạy đi, cầu nổi kịch liệt chớp lên một cái, chiến mã của Mạnh Hải Công suýt nữa ngã xuống sông, cầu nổi này điển hình là chưa đóng chắc cọc gỗ, không thể cưỡi ngựa, chỉ có thể dẫn ngựa đi bộ. Mạnh Hải Công thầm mắng một tiếng, chỉ đành xoay người xuống ngựa, dắt chiến mã thật cẩn thận đi lên cầu nổi.
Thủ hạ phía sau cũng rất nóng vội, bọn họ lần lượt xuống ngựa theo Mạnh Hải Công chậm rãi dẫn ngựa tiến lên. Lúc này, xa xa Tùy quân đã xuất hiện, ước chừng có hơn một ngàn kỵ binh, đã đánh đến trấn Văn Tinh, lại hướng cầu nổi bên này chạy tới.
Mạnh Hải Công sợ Tùy quân lên cầu, hắn vội sai Lý Chươ ng và thủ hạ đi ở cuối cùng dỡ đi một bộ phận cầu nổi, phòng ngừa Tùy quân theo đuôi lên cầu.
Mặt sông Tiền Đường rất rộng, là dòng sông lớn thứ hai địa khu Giang Nam gần với Trường Giang, mặt sông rộng đủ ba trăm trượng, tương đương với một ngàn thước của đời sau, ít nhất cần hơn ba trăm chiếc thuyền nhỏ đầu đuôi nối liền mới có thể dựng thành, bởi vì mặt sông gió to, cầu nổi lắc lư khó đi, ít nhất phải đi nửa canh giờ mới có thể đến bờ bên kia.
Kỵ binh Tùy quân dừng lại ở bên bờ, chưa lên cầu đuổi theo, Mạnh Hải Công thở phào một hơi thật dài đồng thời cũng có loại bất an không hiểu, Tùy quân không lên cầu đuổi theo mình, tựa như có chút không hợp với lẽ thường, chẳng lẽ cây cầu nổi này có chỗ nào không đúng sao? Hắn lại nhớ đến bờ bắc không có binh sĩ không ổn, trong lòng càng cảm thấy nghi hoặc.
Nhưng cho dù có một vạn cái nghi hoặc cũng vô dụng, bọn hắn không có khả năng lui về nữa, chỉ có thể mang theo nghi hoặc tiếp tục tiến lên.
Dần dần, bờ bên kia càng lúc càng gần, chợt, Mạnh Hải Công dừng bước, sững sờ nhìn phía trước.
“Chủ công, chuyện gì thế?”
Mao Văn Thâm chen lên, hắn cũng ngây dại, chỉ thấy phía trước thế mà không còn đường nữa, cách bên bờ ít nhất còn có năm mươi trượng, nhưng cầu nổi đã không còn, thì ra đây là một cây cầu nổi chưa hoàn công.