Mọi người đều cho rằng Mạnh Hải Công nhất định sẽ chửi ầm lên binh sĩ xây dựng cầu nổi, nhưng Mạnh Hải Công lúc này lại dị thường bình tĩnh, quay đầu nói với Mao Văn Thâm: “Quân sư có cảm giác đây là Tùy quân bày ra một cái bẫy hay không? Vì phòng ngừa ta chạy đi quận Tuyên Thành mà xây một cây cầu nổi cho ta.”
“Đại vương cho rằng Tùy quân đã sớm đến sao?”
Mạnh Hải Công gật gật đầu, “Vừa rồi ta còn có chút kỳ quái, nếu cầu nổi chưa bị hủy, vì sao không có binh sĩ tiếp ứng ta, bởi vì truy binh phía sau tới nhanh, cho nên ta không nghĩ kỹ, hiện tại thế mà lại là một cây cầu gãy, liền đã chứng minh ta hoài nghi không sai, đây nhất định là cạm bẫy.”
Mao Văn Thâm nghĩ nghĩ nói: “Nếu không đem thuyền trực tiếp dỡ ra, chúng ta chèo thuyền qua, dù sao đã cách bờ nam không xa.”
Đây là một cách hay, Mạnh Hải Công lập tức mệnh lệnh binh sĩ động thủ dỡ thuyền. Đúng lúc này, trên mặt sông bỗng xuất hiện một đội tàu, nhiều chừng năm sáu mươi chiếc, thân mỗi chiếc thuyền thuyền cực kỳ dài nhỏ, hai bên đều có một hàng mái chèo, rất giống một con du diên lao đi ở mặt nước.
Sắc mặt Mạnh Hải Công nháy mắt trở nên dị thường trắng bệch, hắn thấy thanh long xích kỳ viền đen trên thuyền lớn cầm đầu, đây là chiến thuyền của Tùy quân, bọn hắn xong đời rồi.
Đại tướng trên chiến thuyền cầm đầu chính là Chu Mãnh, hắn dẫn đội tàu sớm từ năm ngày trước đã đến sông Tiền Đường, bọn họ phát hiện tặc quân huyện Tiền Đường và huyện Phú Dương đều sớm đào tẩu, bờ nam cũng không có một binh sĩ tặc quân, bọn họ đơn giản quét sạch toàn bộ thuyền trong sông, ở trấn Văn Tinh nơi này bố trí một cạm bẫy, chỉ chờ Mạnh Hải Công mắc bẫy, Mạnh Hải Công quả nhiên đã trúng kế vào bẫy.
Chu Mãnh lập tức cao giọng quát: “Tăng tốc, đâm hỏng cầu nổi!”
Mười mấy chiếc thuyền Du Diên dẫn đầu đẩy nhanh tốc độ, càng lúc càng gần, kèm theo một mảng tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng, chỉ nghe tiếng vang lớn ‘Oành! Oành!’ liên tục, cầu nổi bị húc thành mấy đoạn, Mạnh Hải Công cùng với mấy trăm con chiến mã và binh sĩ cùng nhau rơi vào trong sông Tiền Đường.
Mấy trăm binh sĩ thuỷ quân nhảy xuống sông, bọn họ nối đuôi nhau hướng Mạnh Hải Công bơi tới, kẻ bắt được Mạnh Hải Công quan thăng hai cấp, thưởng ngàn lượng vàng, đối với toàn bộ binh sĩ đều có lực hấp dẫn cực lớn.
***
Hai ngày sau, Trương Huyễn dẫn đại quân đến huyện Phú Dương bờ bắc sông Tiền Đường, đại bộ phận binh sĩ của Mạnh Hải Công đều bị Tùy quân bắt, giam giữ ở Ngô huyện, do Phòng Huyền Linh phụ trách phân biệt thả, mà Trương Huyễn thì tiếp tục dẫn đại quân nam hạ, mục tiêu của hắn không ở một chỗ Giang Nam, hắn muốn khôi phục ranh giới những năm Đại Nghiệp, đại quân đánh mãi đến bờ biển Lĩnh Nam, mới là mục tiêu cuối cùng lần chiến dịch Giang Nam này của hắn.
Hai bờ sông Tiền Đường đã hoàn toàn bị Tùy quân khống chế, thuỷ quân ở trên mặt sông huyện Phú Dương dựng một cây cầu nổi chắc chắn rộng rãi. Lúc này, Chu Mãnh áp giải Mạnh Hải Công đến gặp Trương Huyễn, sông Tiền Đường bề mặt bình tĩnh, nhưng dưới mặt nước lại dòng chảy xiết, binh sĩ thuỷ quân chỉ bắt được Mạnh Hải Công cùng hơn hai mươi binh sĩ khác, mấy trăm người còn lại bao gồm quân sư Mao Văn Thâm ở trong đều bị dòng nước xiết cuốn đi, khả năng còn sống không lớn.
Mạnh Hải Công đeo gông gỗ ngồi ở trong lồng gỗ, ánh mắt dại ra, tinh thần rất uể oải. Trương Huyễn đi lên trước, đánh giá hắn cao thấp, cười lạnh một tiếng nói: “Ở quận Đông Hải ngươi đáng ra chết rồi, lại để ngươi gây họa cho tới hôm nay.”
Mạnh Hải Công chậm rãi quay đầu nhìn chăm chú vào Trương Huyễn, hắn bình tĩnh nói: “Đây không phải điều ngươi kỳ vọng sao? Tề vương điện hạ.”
Mạnh Hải Công bỗng cười phá lên, “Ngươi cho rằng ta thật không biết huynh trưởng ta Mạnh Hi Đức thật ra là chết ở trên tay các ngươi sao?”
“Xem ra ngươi cũng không ngu.”
Mạnh Hải Công thở dài, “Được làm vua, thua làm giặc, ta gây nghiệt quá sâu, chết không đáng tiếc, ta chỉ muốn biết con ta hiện tại ở nơi nào? Tề vương điện hạ có thể thành toàn một cái tâm nguyện cuối cùng của ta hay không?”
Trương Huyễn lắc lắc đầu, “Con ngươi hẳn là chết ở trong loạn quân, chúng ta đã tìm được chiến mã của hắn, nhưng chưa tìm được thi thể, hẳn là bị binh sĩ cướp đoạt tranh công.”
Mạnh Hải Công nghe nói chưa tìm được thi thể con trai, trong lòng hắn nhất thời sinh ra một tia hy vọng, có lẽ là thân binh đổi ngựa với gã, hộ vệ gã xông ra ngoài. Tuy hắn cũng biết loại khả năng này cực kỳ xa vời, nhưng ít nhất chưa xác định, con trai có khả năng còn sống.
“Điện hạ cho ta một cái thống khoái đi!” Mạnh Hải Công lại nài nỉ.
“Ta sẽ cho ngươi một cái thống khoái!”
Trương Huyễn nhìn chăm chú vào hắn nói: “Nhưng không phải ở đây, mà là ở quận Hội Kê, đây là số mệnh của ngươi, nhất định ngươi sẽ trở thành tế phẩm để ta thu Giang Nam, hảo hảo hưởng thụ vài ngày cuối cùng của ngươi đi!”
~~~~
Tùy quân ở bờ bắc sông Tiền Đường nghỉ ngơi hồi phục một ngày tiếp tục nam hạ, năm vạn đại quân vượt sông Tiền Đường, tiến vào cảnh nội quận Dư Hàng, cảnh nội quận Dư Hàng đã không còn tặc quân, Trương Huyễn sau khi tiếp kiến thái thú cùng bộ phận huyện lệnh quận Dư Hàng, lại dẫn đại quân tiếp tục nam chinh, hai ngày sau, đại quân đến huyện Hội Kê.
Huyện Hội Kê là trung tâm quận Hội Kê, cũng chính là sào huyệt của Mạnh Hải Công.
Trước mắt Mạnh Hải Công ở quận Hội Kê còn có hai vạn quân, do hai viên đại tướng thống soái, một người tên là Mạnh Hưng, một người tên là Dương Trí Phủ, bọn họ tổng cộng thống soái một vạn năm ngàn quân đóng ở huyện Hội Kê.
Mạnh Hưng vốn họ Lương, từ sau khi hắn được Mạnh Hải Công thu làm nghĩa tử liền sửa họ là Mạnh, hắn trả giá ở trên huyết thống cũng đạt được thu hoạch to lớn, hắn được Mạnh Hải Công phong làm Hội Kê quận vương, chủ quản công việc lớn nhỏ của quận Hội Kê, tuy Mạnh Hưng này thậm chí không biết chữ, nhưng cũng không gây trở ngại hắn vận dụng thuần thục đối với quyền lực, ngắn ngủn mấy tháng thời gian, hắn đã lợi dụng quyền lực trong tay vơ vét trên vạn lượng vàng cùng vô số châu báu.
Mạnh Hưng không thích đất đai, đất đai không thể mang theo, hắn càng thích vàng bạc châu báu loại tài phú tương đối thực tế này hơn.
Mặt khác, Mạnh Hưng còn có một sở thích lớn, đặc biệt thích giả thần giả quỷ, nuôi mười mấy đại tiên vu bà tự xưng có thể triệu hồi quỷ thần, thậm chí hắn còn chế tạo thiên triệu cho bản thân, ví dụ như ở trong bụng cá phát hiện một tấm vải trắng viết tên hắn, hoặc là ở cổ chim treo mảnh vải viết tên hắn, nhưng chính là một điểm này đã chọc giận Mạnh Hải Công, Mạnh Hải Công liền đem quân đội của hắn chia đi một bộ phận, do một gã đại tướng khác là Dương Trí Phủ dẫn dắt, xem như một lần cảnh cáo nghiêm khắc đối với hắn.
Cổng Hội Kê huyện thành đóng chặt, trên đầu tường đứng đầy binh sĩ, giơ cung cài tên, kê gối chờ đợi. Mạnh Hưng mặc áo giáp hoàng kim, tay cầm trường thương đứng trên cửa bắc thành. Hắn khoảng ba mươi tuổi, bộ dạng khôi ngô, tướng mạo anh tuấn, võ nghệ cao cường, từ mặt ngoài người này tướng mạo không tệ, nhưng trên thực tế lại là kẻ độc ác, ở quận Hội Kê giết người vô số, không ai không sợ hắn.