Trong lòng Phùng Thái cực kỳ khẩn trương, Tùy quân đã hủy lương thực với thuyền, nếu lại để thế cục chuyển biến xấu nữa, Lý Hiếu Cung nhất định sẽ không tha cho hắn.
Đúng lúc này, trên bắc thành lâu truyền đến tiếng chuông dồn dập, đây là tiếng chuông cầu viện. Phùng Thái thầm kêu một tiếng không ổn, Tùy quân nhất định đang tấn công cửa thành bắc, hắn rút chiến đao hô to: “Đi cửa thành bắc!”
Hắn chỉ để lại một trăm binh sĩ thủ thành nam, còn lại một ngàn sáu trăm binh sĩ theo hắn hướng phía cửa thành bắc chạy đi, nhưng cách cửa thành bắc còn hơn hai trăm bước bỗng truyền đến một trận tiếng mõ vang, trên nhà dân hai bên đột ngột bắn tên dày đặc, binh sĩ Đường quân chạy ở phía trước không kịp trở tay, ùn ùn trúng tên ngã quỵ, tràn ngập tiếng kêu thảm thiết.
Binh sĩ Đường quân nhất thời hỗn loạn một phen, bỗng nhiên, từ trong ngõ nhỏ hai bên hai chi binh sĩ Tùy quân lao ra, như mãnh hổ lao vào đàn dê, nháy mắt đem đội ngũ Đường quân cắt thành hai đoạn, lúc này từ phía sau cũng có một mũi Tùy quân xông ra, hướng sau lưng Đường quân vồ mạnh đến.
Tám trăm Tùy quân tinh nhuệ chia làm bốn đội, mai phục nỏ bắn, trái phải tiến lên, đường lui bọc đánh, đánh cực có kết cấu, khiến Đường để ý đầu không để ý được đuôi, trái phải khó giúp, rất nhanh đã lâm vào trong một mảng hỗn loạn. Lúc này, hai trăm binh sĩ trên nóc nhà đã rút xuống, ở dưới sự dẫn dắt của Lưu Lan Thành, đón đầu hướng binh sĩ Đường quân chém giết.
Hai bên kịch chiến với nhau, binh sĩ Tùy quân dũng mãnh dị thường, sát phạt hung hãn, ai cũng có thể lấy một địch năm, tuy binh sĩ Đường quân nhân số nhiều hơn bọn họ gấp đôi, nhưng vẫn khó có thể ngăn cản, bị Tùy quân đánh cho liên tiếp bại lui, chỉ thời gian ngắn ngủn một nén nhang, Đường quân đã xuất hiện dấu vết thất bại.
Phùng Thái bị mười mấy gã Tùy quân bao vây. Phùng Thái nổi hung, vung đại đao liên tục giết vài tên binh sĩ Tùy quân, nhưng vẫn chưa thể lao ra khỏi vòng vây, cách đó không xa Lưu Lan Thành giận dữ, hắn giơ cung cài tên, nhắm chiến mã của Phùng Thái bắn một mũi tên, một mũi tên này lực lượng cực lớn, tên bắn vào đầu chiến mã, chiến mã hí một tiếng thật dài ngã vật xuống đất, đem Phùng Thái hất đi xa một trượng, đại đao cũng văng tới một bên, bảy tám gã binh sĩ Tùy quân ùa lên, đem Phùng Thái băm thành bánh thịt.
Chủ tướng chết trận khiến binh sĩ Đường quân không còn ý chí chiến đấu nữa, nối đuôi nhau quỳ xuống đất đầu hàng, nhưng binh sĩ Tùy quân lại không tiếp nhận đầu hàng, nổi hung giết chóc, đem binh sĩ Đường quân chém tận giết tuyệt. Một trận chiến này, Tùy quân cũng trả giá thương vong hơn bốn mươi người.
Chỗ cửa thành nam được đuốc soi như ban ngày, trăm binh sĩ Đường quân thủ thành đã sớm đào vong gần hết. Lúc này, mấy binh sĩ đem thái thú Hứa Thiệu và quận thừa La Tuệ Minh áp giải đến, Lưu Lan Thành đem đao đè ở trên cổ gã, lạnh lùng hỏi: “Ta chỉ hỏi ngươi, chủ lực Đường quân hiện tại đã đến nơi nào?”
Hứa Thiệu quay đầu đi không nói một lời, Lưu Lan Thành cười lạnh một tiếng, đâm một đao vào tim hắn, Hứa Thiệu kêu thảm một tiếng, chết ngay tại chỗ. Lưu Lan Thành lại xách đao hướng quận thừa La Tuệ Minh đi đến, La Tuệ Minh sợ hãi chân mềm nhũn, quỳ phốc xuống, “Ta nói! Ta nói!”
“Nói! Chủ lực Đường quân hiện ở nơi nào?”
“Qua... Ngày hôm qua chúng ta nhận được Lý Hiếu Cung phát đến chim ưng đưa thư, năm vạn đại quân đã tiến vào quận Ba Đông, hiện tại ở nơi nào ta cũng không biết.”
Lưu Lan Thành ở trong đầu phác họa bản đồ Ba Đông, hắn lại dùng đao chỉ vào La Tuệ Minh hỏi: “Ngươi có con trai không?”
La Tuệ Minh sợ hãi cả người phát run, bọn họ muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn giết con mình, hắn một câu cũng nói không nên lời.
“Ta không giết con ngươi, ta chỉ hỏi, ngươi có con trai hay chưa?”
La Tuệ Minh lắp bắp nói: “Ta có... Hai con trai.”
“Ở trong thành không?”
“Đều ở, bọn nó lớn mười tuổi, nhỏ mới sáu tuổi.”
Lưu Lan Thành thu đao vào vỏ, “Từ giờ trở đi, ngươi chính là thái thú quận Di Lăng.”
Lưu Lan Thành lại nói với Lý Khách Sư: “Ngươi dẫn trăm huynh đệ thủ huyện Di Lăng, lấy con trưởng của hắn làm con tin, hắn sẽ thành thật.”
Lý Khách Sư hiểu ý đồ của Lưu Lan Thành, hắn chần chờ một chút hỏi: “Tướng quân thật muốn đi mạo hiểm sao?”
Lưu Lan Thành gật gật đầu, “Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con, ta tính thời gian một chút, hẳn là còn kịp.”
“Ty chức lo Đường quân Tương Dương đánh tới thì làm sao?”
Lưu Lan Thành vỗ vỗ bờ vai của hắn cười nói: “Cho nên ta muốn ngươi ở lại huyện Di Lăng. Trương tướng quân đặc biệt để lại ở ngoài thành ba chiếc thuyền lớn, ngươi chú ý giám thị động tĩnh đường cái, nếu Đường quân Tương Dương đánh tới, các ngươi có thể lập tức ngồi thuyền đi Tỷ Quy tiếp ứng, chúng ta ngồi thuyền rút lui.”
Lưu Lan Thành lại nói: “Phú quý của chúng ta ở một phen này, tuyệt không thể lùi bước!”
Lý Khách Sư cố lấy dũng khí nói: “Ty chức đã rõ.”
Lưu Lan Thành sau đó hỏi Trương Lệ, “Chiến mã của chúng ta đến chưa?”
“Đã đến, chờ ở ngoài thành.”
“Chúng ta đi!”
Lưu Lan Thành dẫn quân đội hướng ngoài thành bước đi, hai trăm binh sĩ mang theo hơn ngàn con chiến mã đã chờ ở ngoài thành. Binh sĩ Tùy quân lần lượt xoay người lên ngựa, ở dưới sự dẫn dắt của chủ tướng Lưu Lan Thành hướng tây lao vút đi.
Quân đội của Lưu Lan Thành ở huyện Quân Dương tuy thành công tập kích kho hàng với thuyền của Đường quân, nhưng hành động của bọn họ lại chưa thể ngăn cản Đường quân đông chinh, làm Lưu Lan Thành rất uể oải. Một lần này hắn hấp thụ giáo huấn, vô luận như thế nào phải đem chủ lực Đường quân đông chinh chặn lại ở trên Thục đạo Tam Hiệp.
***
Lâm Sĩ Hoằng vốn là một gã thủy tặc trên Trường Giang, từ mười hai tuổi theo phụ thân ở trên Trường Giang cướp bóc thuyền buôn, lúc hai mươi tuổi phụ thân bị Tùy quân bắt xử tử, Lâm Sĩ Hoằng liền kế thừa sự nghiệp của phụ thân, dưới trướng chỉ có mười lăm tên thủy tặc, thành trùm thổ phỉ một mũi thủy tặc nhỏ nhất hồ Bà Dương.
Trải qua thêm hai mươi năm đánh nhau chết sống, Lâm Sĩ Hoằng thống nhất toàn bộ thủy tặc trên Trường Giang, trở thành một mũi thủy tặc Trường Giang lớn nhất trăm năm qua, quân đội hơn mười vạn người, có được chiến thuyền lớn nhỏ hơn năm trăm chiếc, trong đó còn có mười chiếc Ngũ Nha chiến thuyền nổi tiếng Tùy quân, thế lực hắn trải rộng hai bờ sông Trường Giang và Cán Giang, trong đó thế lực trên mặt sông tây tới huyện Di Lăng, đông đến huyện Giang Ninh, chiếm cứ dòng chảy Trường Giang chủ yếu.
Lâm Sĩ Hoằng lập tức tự phong làm Sở vương. Sau khi Dương Quảng chết ở Giang Đô, Lâm Sĩ Hoằng lập tức hướng Lạc Dương Hoàng Thái đế dâng thư bày tỏ thần phục, bởi vậy đổi lấy triều đình Lạc Dương thừa nhận đối với Sở vương hắn, nhưng kẻ địch của hắn cũng bởi vậy lặng lẽ mà sinh ra.
Theo Tiêu Tiển quật khởi, Tiêu Tiển yêu cầu Lâm Sĩ Hoằng rời khỏi mặt sông phía tây huyện Võ Xương, nhưng Lâm Sĩ Hoằng cho rằng mình chiếm cứ Trường Giang đã ba năm, Tiêu Tiển mới là xâm phạm lợi ích của mình, hắn yêu cầu Lương quân rời khỏi hồ Động Đình, không cho phép Tiêu Tiển nhúng tay Trường Giang, mâu thuẫn giữa hai người càng ngày càng sâu, chém sứ giả thị uy với nhau.