Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 1054 - Chương 840: Hang Hổ Đoạt Con (1)

Chương 840: Hang hổ đoạt con (1)
Chương 840: Hang hổ đoạt con (1)

Binh sĩ Tùy quân đã bắt đầu động thủ, bọn họ giả làm Đường quân điều tra gian tế, bắt đầu điều tra từng con thuyền. Bọn họ đem các thuyền phu nhốt vào trong khoang thuyền, dùng xích sắt đem từng chiếc thuyền lớn khóa lại với nhau. Trên thực tế, chỉ cần đem hơn trăm thuyền lớn bên ngoài khóa chặt, thuyền lớn bên trong liền không ra được.

Thời gian dần dần đến canh ba, thời gian động thủ rốt cuộc đến, binh sĩ Tùy quân đã hoàn thành tập trung thuyền, cũng đổi xong hết khôi giáp. Trương Lệ quát ra lệnh: “Đem toàn bộ thuyền phu đuổi xuống sông!”

Hắn không muốn lạm sát kẻ vô tội, nhưng cũng không muốn bởi thuyền phu hỏng việc, biện pháp tốt nhất chính là đem thuyền phu trực tiếp đuổi xuống sông, sống chết do trời.

Từng đám thuyền phu bất đắc dĩ, ùn ùn hướng trong sông nhảy xuống. Lúc này, thuyền Tùy quân mang đến bị điểm hỏa, trong thuyền có lượng lớn lưu huỳnh cùng dầu hỏa, là thuyền dễ bắt lửa nhất. Thuyền bắt đầu nhanh chóng bốc cháy, ầm ầm lao vào trong đội tàu, mấy chiếc thuyền lớn chung quanh đồng thời bị điểm hỏa.

Lúc này, Đường quân trinh sát tuần hành trên đầu tường phát hiện trong sông nổi lửa, vội vàng gõ vang chuông cảnh báo, ‘Keng! Keng! Keng!’ Tiếng chuông cảnh báo vang vọng toàn thành.

Thái Thú Hứa Thiệu bị dọa kinh hồn táng đảm, mang theo vài tên tùy tùng hướng trên đầu tường chạy đi. Trực giác nói cho hắn, nhất định là kỵ binh Tùy quân đã đánh tới.

Hứa Thiệu bỗng thấy đối diện có mấy chục binh sĩ Đường quân chạy tới, người cưỡi ngựa cầm đầu chính là tướng quân Phùng Thái, hắn vội vàng hô lớn: “Phùng tướng quân, xin chờ một chút!”

Phùng Thái ghìm chiến mã, hắn vội hỏi: “Thái thú có chuyện gì?”

Hắn vội vã muốn đi triệu tập quân đội tập kết thủ thành, trên đầu tường căn bản không có phòng ngự, Tùy quân rất dễ dàng trèo lên đầu tường.

Hứa Thiệu lớn tiếng chất vấn: “Tướng quân không phải nói có lính gác ở ngoài mười dặm canh gác sao? Tùy quân sao lại vô thanh vô tức tới rồi?”

Phùng Thái có chút thẹn quá hóa giận, oán hận nói: “Là thuyền trong sông bốc cháy, bọn hắn nhất định là từ trên mặt nước đánh tới, ta làm sao dự đoán được!”

Nói xong, hắn không buồn để ý Hứa Thiệu, vụt mạnh chiến mã một roi hướng trong thành chạy đi. Hứa Thiệu ngây dại, thuyền trong sông bốc cháy, Tần vương điện hạ luôn dặn dò mình, để ý bị Tùy quân đốt thuyền, vẫn để Tùy quân thành công, vậy... Vậy phải làm sao bây giờ, mình hướng Tần vương ăn nói như thế nào?

Lúc này hắn bỗng nhớ tới một chuyện, quay đầu lớn tiếng hỏi: “Phùng tướng quân, cửa thành đã đóng chưa?”

“Đã đóng!” Xa xa truyền đến Phùng Thái trả lời.

Trong lòng Hứa Thiệu hơi yên tâm, cửa thành đóng là tốt rồi, Tùy quân sẽ không dễ dàng vào thành như vậy, nhưng đúng lúc này, một gã tùy tùng của hắn chỉ phương hướng kho hàng hô lớn: “Thái thú, có phải kho hàng cũng cháy rồi hay không?”

Hứa Thiệu khẽ quay đầu, nhất thời bị dọa hồn vía lên mây, chỉ thấy phía trên mười mấy kho hàng chỗ nam thành khói đặc cuồn cuộn, lửa cháy đỏ rực tận trời, mười mấy kho hàng đều bị lửa lớn nuốt sống. Chân Hứa Thiệu mềm nhũn, nhất thời ngã bệt xuống đất.

Trong Trường Giang ánh lửa ngập trời, lửa lớn đã lan tràn đến trên bến tàu, ba đống lương thực như ngọn núi nhỏ cùng mười mấy kiến trúc phụ cận đều bị lửa lớn nuốt sống, mấy ngàn dân phu cùng cửu vạn rối như tơ vò, mọi người tranh nhau hướng về phía huyện thành chạy đi. Đây là bản năng con người, huyện thành bị tường cao bao vây có một loại cảm giác an toàn tự nhiên, nhưng cổng huyện thành đã bị binh sĩ thủ thành đóng, mặc cho mấy nghìn người chửi mắng cầu xin như thế nào cũng không mở, mấy ngàn dân phu bất đắc dĩ, chỉ đành ùn ùn hướng trong rừng cây bỏ chạy.

Ngoài thành, lửa lớn càng cháy càng dữ dội, hầu như toàn bộ thuyền đều bị điểm hỏa. Các thuyền phu đã sớm nhảy xuống sông chạy trốn, rất nhiều người trà trộn vào trong dân phu, theo dân phu cùng nhau bỏ chạy, thậm chí ngay cả Trương Lệ dẫn bốn trăm binh sĩ Tùy quân cũng không biết đã đi đâu.

Lúc này, Lưu Lan Thành và Lý Khách Sư trong thành đã hợp binh một chỗ, tổng cộng có bốn trăm thủ hạ, kho hàng trong thành cũng bị thủ hạ của Lý Khách Sư cho một bó đuốc điểm hỏa. Lúc này thế lửa trong thành đã cực kỳ mãnh liệt, ánh lửa chiếu sáng nửa huyện thành, trên đường cái khắp nơi là đám người chạy đi cứu hoả, ai cũng sẽ không để ý trong xã miếu còn cất giấu một đám người khác.

Toàn bộ binh sĩ Tùy quân đều đã thay khôi giáp, tay cầm chiến sóc với hoành đao, sát khí của bọn họ lập tức bộc phát, khác hẳn với cửu vạn lúc trước thành thật ngoan ngoãn.

“Theo ta!”

Lưu Lan Thành vung tay, mấy trăm binh sĩ theo hắn hướng cửa bắc thành chạy đi, bọn họ đã sớm an bài sẵn kế hoạch, sau khi Trương Lệ ở ngoài thành điểm hỏa, sẽ lập tức chuyển tới chỗ cửa thành bắc, chờ đợi trong thành tiếp ứng.

Lưu Lan Thành rất cẩn thận. Đối phó hai ngàn Đường quân, tuy bọn họ bốn trăm người cũng có thể làm được, nhưng dù sao có chút cố sức, thương vong cũng sẽ tăng mạnh. Nếu là tám trăm binh sĩ đến đối phó hai ngàn người, đó là một bữa ăn nhẹ, thậm chí còn không có thương vong quá lớn, cho nên ở trong kế hoạch của Lưu Lan Thành, tiếp ứng quân đội vào thành cũng là một khâu cực kỳ quan trọng.

Huyện Di Lăng tuy là trung tâm của quận, nhưng cũng chỉ là một huyện bậc trung, chu vi tường thành không tới hai mươi dặm, chỉ có hai cửa thành một nam một bắc, ngoài thành nam bởi vì gần bến tàu Trường Giang, lại có đường cái ngang qua, cho nên cửa thành nam là cửa thành chính, mà ngoài thành bắc là một rừng cây, vượt qua khoảng rừng cây rộng chừng vài dặm này, sau lưng là dãy núi mênh mông.

Cho nên cửa thành bắc đối với dân chúng huyện Di Lăng mà nói chỉ là bài trí, nhưng đối với quân đội thì không. Giống cửa nam, chỗ cửa bắc cũng có ba trăm thủ quân, bọn họ không chịu vụ cháy trong thành ảnh hưởng, ngược lại càng thêm cảnh giác, ai cũng giương cung bạt kiếm, bọn họ thấy đối diện mấy trăm binh sĩ chạy tới, cùng nhau hô to lên, nhưng cũng chưa bắn tên. Trong bóng đêm, thủ quân nhất thời chưa nhìn ra bọn họ là Tùy quân.

“Tướng quân, chúng ta làm sao giờ?” Lý Khách Sư thấp giọng hỏi.

“Còn có thể làm sao bây giờ, đánh tới!”

Lưu Lan Thành từ sau lưng kéo tấm khiên, nắm trong tay, hét to một tiếng, “Theo ta giết!”

Các binh sĩ cũng ùn ùn giơ khiên, theo sau Lưu Lan Thành hướng chỗ cửa thành đánh tới...

Đường quân chỗ cửa nam đang nhanh chóng tập kết, hai ngàn Đường quân trừ cổng nam bắc đều có ba trăm binh sĩ thủ cửa thành, một ngàn bốn trăm gã Đường quân còn lại đang ở các nơi trong thành tuần tra hoặc tham dự cứu hoả, nhưng theo tiếng chuông tập kết gõ vang, binh sĩ phân tán ở các nơi trong thành đều hướng chỗ cửa nam chạy tới.

Phùng Thái đã đoán được Tùy quân đánh tới, bọn hắn cũng không cưỡi ngựa, nhất định thông qua phương thức nào đó đến gần huyện Di Lăng, hoặc là ẩn thân trong ở sáu ngàn dân phu cùng cửu vạn, hoặc từ đường thủy lặng yên lẻn đến. Nếu là cái trước, Tùy quân rất có thể đã vào thành.

Bình Luận (0)
Comment